A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 344: Tiểu Bạch Và Tiểu Hôi Bị Sét Đánh

Cập nhật lúc: 2025-11-18 11:21:35
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đông Hoàng Thương gắt gao chằm chằm hai đang mỉm mặt, vẫn lời nào.

Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt thấy cũng miễn cưỡng, hai kẻ xướng hoạ.

 

Đông Phương Mặc:

“Ây dô, xem viên Lưu Ảnh Châu sẽ vô tình rơi mất thôi.”

 

Tô Vi Nguyệt:

“Tuyệt đối đừng để nhặt , con bé ghét nhất là khác lừa.”

 

Đông Phương Mặc:

“Yên tâm, tuyệt đối sẽ xuất hiện mặt .”

 

Trên trán Đông Hoàng Thương bé nhỏ nổi lên mấy đường gân xanh:

“A , a tỷ.”

 

Hai tiếng “a , a tỷ” , gần như là nghiến răng mà thốt .

Hai Tô Vi Nguyệt đồng loạt ngừng , cùng đầu Đông Hoàng Thương.

 

Đông Phương Mặc lấy ngón tay ngoáy ngoáy tai, hỏi Tô Vi Nguyệt:

“Ngươi thấy tiếng gì ?”

 

Tô Vi Nguyệt quanh:

“Có ? Hình như là , chẳng thấy gì cả.”

 

Đông Hoàng Thương: “…”

 

Đông Phương Mặc xoay xoay viên Lưu Ảnh Châu trong tay:

“Vậy, viên Lưu Ảnh Châu , đây?”

 

Tô Vi Nguyệt:

“Đừng mất.”

 

“…A , a tỷ.”

Đông Hoàng Thương im lặng một lúc, hít sâu một , đó lớn tiếng gọi.

 

Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt lập tức tươi :

“A , ngoan lắm.”

 

Tô Vi Nguyệt đưa tay xoa xoa đầu Đông Hoàng Thương thu nhỏ hình thể, tránh , nhưng kịp tránh Tô Vi Nguyệt :

“Đầu ngươi sờ cũng cảm giác khá lắm, chắc là cũng sẽ thích.”

 

Đông Hoàng Thương liếc nàng một cái:

“Thật ?”

 

“Tất nhiên . Ngươi nhớ lúc còn là con Kim Ô nhỏ mập mạp, thích vuốt đầu ngươi đến thế nào ?”

Tô Vi Nguyệt hỏi.

 

Đông Hoàng Thương mím môi, đáp.

 

“Sau đều là một nhà , hãy hòa thuận mà sống cùng nhé.”

Tô Vi Nguyệt .

 

Đông Hoàng Thương hừ một tiếng.

 

Lúc , một viên Lưu Ảnh Châu đưa đến mặt Đông Hoàng Thương.

Hắn ngẩn , ánh mắt men theo bàn tay đang cầm hạt châu mà lên, đối diện với gương mặt của Đông Phương Mặc.

 

Đông Hoàng Thương: “….”

 

“Cho ngươi, đây là quà gặp mặt a tặng ngươi.”

Đông Phương Mặc nhét Lưu Ảnh Châu tay .

 

Đông Hoàng Thương tức đến phun máu.

Đây mà là quà gặp mặt ? Rõ ràng là thứ dùng để uy h.i.ế.p còn gì!

 

“Tuy nhỏ tuổi, nhưng nhạy cảm với cảm xúc của khác.

Ngươi đừng khiến con bé khó xử.”

Đông Phương Mặc dặn dò.

 

Đông Hoàng Thương sững , vô thức phản bác:

“Ta sẽ khiến a tỷ khó xử .”

 

Đông Phương Mặc:

“Vậy ? Rõ ràng ngươi xem trọng , luôn mong hòa thuận, thế mà ngươi phớt lờ chúng .”

 

Đông Hoàng Thương: “…”

 

Đông Phương Mặc thấy gì, vỗ vai :

“Ngươi xem, và a tỷ của ngươi chung sống vui vẻ bao.”

 

“Vậy nên, hãy nghĩ kỹ , nếu ngươi cứ đối xử với bọn như , liệu thấy khó xử ?”

Nói xong, Đông Phương Mặc liền bỏ .

 

Tô Vi Nguyệt cũng vỗ nhẹ đầu Đông Hoàng Thương:

“Ngươi cũng là cứu về, đối xử với con bé, ?

Không thì sẽ tha cho ngươi .”

Nói , nàng cũng rảo bước theo Đông Phương Mặc.

 

Hai chuyện:

Tô Vi Nguyệt:

“Ngươi còn dư viên Lưu Ảnh Châu nào , cho một viên.”

 

Đông Phương Mặc:

“Hết , đó là quà gặp mặt cho , còn thể giữ ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-344-tieu-bach-va-tieu-hoi-bi-set-danh.html.]

Tô Vi Nguyệt:

“Vậy ?”

 

Đông Phương Mặc:

“Đương nhiên.”

 

Tô Vi Nguyệt nhớ vẻ mặt ngơ ngác của Đông Hoàng Thương nãy, khẽ nhíu mày:

“Vừa nãy chúng nặng lời ?

chỉ mới hóa hình, tính vẫn là một đứa nhỏ mà.”

 

Đông Phương Mặc:

“Hắn nhận truyền thừa của Kim Ô gần vạn năm, dù trong đầu ký ức vạn năm thì cũng hàng nghìn năm, tính là trẻ con gì nữa.

Hơn nữa, mới nhà thì chứ.”

 

Tô Vi Nguyệt:

“Cũng đúng.”

 

Sau đó, cả hai đều im lặng.

Một lát .

Hai đồng loạt dừng chân, đó nhanh chóng tạo cách, tách xa như thể một cái lò xo ở giữa hai họ .

 

Tô Vi Nguyệt liếc Đông Phương Mặc, hừ lạnh một tiếng.

Đông Phương Mặc phủi phủi vạt áo vốn chẳng chút bụi nào, cũng khẽ khẩy, hai lưng bỏ , mỗi một hướng.

 

Đến giờ, họ vẫn thấy đối phương cực kỳ chướng mắt.

Hòa thuận chung sống ư? Nực .

 

Đông Hoàng Thương yên tại chỗ lâu, cúi đầu đất, trong đầu vang vọng những lời của hai khi nãy.

Cách cư xử… thật sự khiến a tỷ khó xử ?

Hình như… là thật.

 

Nghĩ đến đây, sắc mặt trầm xuống, chút ủ rũ.

lúc , Đông Hoàng Thương cảm nhận điều gì đó, ánh mắt sắc , ngẩng đầu về phía cửa phòng A Chiêu đang mở rộng.

 

Sau ngưỡng cửa, Tiểu Bạch với bộ lông trắng muốt đang xổm tao nhã, chẳng đó từ bao giờ.

Nhìn thấy nó, Đông Hoàng Thương như sực tỉnh, bước nhanh về phía , định gì đó với nó.

 

Thế nhưng quên mất một chuyện, vì lúc nãy vội vàng biến nhỏ , y phục vẫn biến theo.

Vừa bước một bước, chân giẫm vạt áo dài.

 

“Bịch!”

Đông Hoàng Thương chính áo cho vấp ngã, úp mặt xuống đất.

 

“Ha ha ha ha ha ha ha!!!”

Tiểu Bạch chứng kiến bộ quá trình, nhịn , há miệng lớn.

 

Đông Hoàng Thương chật vật bò dậy, tức giận ngẩng đầu con thú đang lăn lộn đất:

“Bạch Trạch!!!”

 

“Ha ha ha, c.h.ế.t bản tọa !”

Tiểu Bạch đến lăn tròn.

 

Gân xanh trán Đông Hoàng Thương nổi lên.

Cuối cùng, nhịn nữa, lao đến, trong lúc xông lên biến về nguyên hình, là một con chim đen nhánh với ba móng vuốt, đó cùng Tiểu Bạch lăn xả đ.á.n.h .

 

Tiểu Bạch cũng chẳng sợ hãi, hai con linh thú đ.á.n.h , náo nhiệt vô cùng.

Lông trắng, lông đen bay đầy trời.

 

Một lúc lâu , cả hai đều mệt mỏi, bẹp xuống đất thở hổn hển.

Đông Hoàng Thương bất mãn hỏi:

“Ngươi chăm sóc a tỷ thế nào ?”

 

Nghe , Tiểu Bạch nhướn mày, trả lời câu hỏi của , mà hỏi ngược :

“Ngươi nhớ bao nhiêu ?”

 

Đông Hoàng Thương trầm ngâm:

“Không nhiều, chỉ bảo vệ a tỷ. Ngươi cũng thế.”

 

Nói đến đây, tức giận trừng mắt Tiểu Bạch:

“Kết quả là ngươi bỏ mặc a tỷ cho đám gọi là ‘ nhà’ , còn thì nhàn nhã con cá muối.”

 

Tiểu Bạch:

“Ngươi bậy gì đấy? Người của A Chiêu đều là do chính cô bé nhặt về, bao gồm cả ngươi trong đó.”

 

Đông Hoàng Thương: …

Không phản bác .

 

Tiểu Bạch :

“Còn nữa, ngươi tư cách gì mà bản tọa? Ít bản tọa còn ở bên cạnh cô bé.

Còn ngươi thì ? Không A Chiêu giúp, đến vỏ trứng cũng phá nổi. Thật vô dụng.”

 

Đông Hoàng Thương há miệng:

“Đó… đó là ngoài ý thôi.”

 

“Ồ~ là ngoài ý cơ đấy~”

Tiểu Bạch bắt chước giọng của , kéo dài âm tiết cuối cùng.

 

Đông Hoàng Thương chịu nổi, lao lên đ.á.n.h tiếp.

 

Tiểu Bạch:

“Này! Không thì tay ? Vô lý quá! Á á á!

Ngươi dám mổ lông đầu , liều với ngươi!”

 

“Ầm!”

Ngay khi một thú một chim đ.á.n.h loạn xạ, trời đột nhiên giáng xuống một tia sét to bằng cả thùng nước, đ.á.n.h thẳng xuống đầu hai sinh vật đang quần đất, đ.á.n.h trúng cả hai.

 

Loading...