A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 343: Ngươi Chỉ Là A Đệ Mà Thôi
Cập nhật lúc: 2025-11-18 11:21:22
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
A Chiêu ngủ một giấc ngon lành, suốt đêm mộng mị.
Khi mặt trời phương Đông còn thức dậy, cô bé theo thói quen mở mắt, dậy vươn vai, rửa mặt đồ, đó xách Thu Ý kiếm ngoài.
Cô bé chăm chỉ luyện tập hơn nữa, cố gắng sớm thăng lên Nguyên Anh, để bản cao đến tám thước...
A Chiêu khựng giữa dòng suy nghĩ, nhớ đến a cha cao hơn tám thước, cô bé siết chặt nắm tay, hạ quyết tâm.
Cô bé cao đến chín, mười thước!
Phải cao hơn tất cả !
Sau khi quyết tâm, A Chiêu bùng lên một luồng khí thế hừng hực, mở cửa phòng, sải bước ngoài.
mấy bước, cô bé bỗng khựng , tiểu cô nương phát hiện điều bất thường.
Có một đứa nhóc thấp hơn cô bé một cái đầu đang trong sân.
Đứa nhóc mặc áo bào đen thêu kim tuyến, tóc đen buông nửa chừng, khuôn mặt trắng trẻo đáng yêu, hai má phúng phính.
Khi cô bé, miệng nhóc mím .
A Chiêu sững sờ, cô bé cảm thấy đứa nhóc trông vẻ quen mắt, hình như gặp ở đó, nhưng nhất thời nhớ .
Cô bé hỏi:
“Ngươi là ai?”
“A tỷ…”
Đứa nhỏ cất giọng non nớt gọi một tiếng.
“Là , Tiểu Hôi.”
A Chiêu: “???”
Tiểu cô nương kinh ngạc chằm chằm đứa nhóc mặt, nhanh chóng đảo mắt thật kỹ từ đầu đến chân đối phương, nhất là chiều cao và khuôn mặt phúng phính .
, trông y hệt Tiểu Hôi khi hóa hình.
“Ngươi… thế? Sao tự nhiên nhỏ như ?”
A Chiêu vội vàng bước đến, lo lắng hỏi.
Đông Hoàng Thương thấy vẻ như cô bé còn giận nữa, nhẹ nhõm cúi đầu, :
“Hôm qua, nhận truyền thừa xong, lực lượng quá mạnh, định.
Khi hóa hình ngẫu nhiên biến thành lớn.
Qua một đêm, sức mạnh định, mới biến thành trẻ con.”
Hắn chút căng thẳng, dám thẳng mắt A Chiêu, sợ cô bé phát hiện rằng đang dối.
Đông Hoàng Thương nghi ngờ lời của hai vị “a ” và “a tỷ” , càng nghi ngờ họ đang gài bẫy .
Những năm qua, dù chỉ là một con chim nhỏ mập mạp, vẫn thấy rõ cảnh Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt tranh giành từng chút để A Chiêu thương yêu.
Hai chỉ hận thể bóp c.h.ế.t đối phương để trở thành “a , a tỷ duy nhất” của cô bé.
Giờ thêm , khả năng cao là cả hai sẽ bắt tay “xử lý” .
Đông Hoàng Thương chẳng nghĩ cách nào khác để dỗ dành cô bé vui vẻ, đành dùng đến phương pháp đáng tin cậy của hai , biến thành một đứa nhóc nhỏ hơn A Chiêu.
Miễn là thấp hơn cô bé, cô bé sẽ giận nữa.
“Chỉ thôi ?”
A Chiêu xong, nắm lấy cổ tay , bắt mạch.
Thấy khí tức trong cơ thể định, cô bé mới yên tâm.
Đông Hoàng Thương liền hỏi:
“A tỷ, là tỷ giận nữa ?”
A Chiêu ngơ ngác:
“Ta giận ngươi vì cái gì?”
Đông Hoàng Thương: “…”
“Hôm qua cao hơn tỷ mà.”
Hắn ngập ngừng, nhắc khéo chuyện hôm qua.
“À, giận ngươi.”
A Chiêu buông tay , siết chặt chuôi kiếm:
“Ta chỉ giận bản , tu vi gì, năm năm mà chẳng tiến bộ chút nào!”
Đông Hoàng Thương: “???”
Giận bản ? Tu vi tiến bộ?
“Không nữa, luyện công đây.”
A Chiêu xong, nhớ mục đích dậy sớm, liền vẫy tay chào , đó xách Thu Ý kiếm chạy .
Đông Hoàng Thương gọi cô bé , nhưng gì, đành theo bóng dáng tiểu cô nương đang biến mất.
Một cái bóng đổ xuống , giọng quen thuộc vang lên lưng:
“Ta mà, cách nhất định hiệu quả.”
“Đệ , cảm tạ bọn đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-343-nguoi-chi-la-a-de-ma-thoi.html.]
Đông Hoàng Thương đầu, thấy Đông Phương Mặc chống nạnh một bên, Tô Vi Nguyệt khoanh tay n.g.ự.c cạnh đó, cả hai đều mang theo vẻ mặt “ngươi nợ ân huệ của chúng ”.
Hắn mím môi, ánh sáng lóe lên quanh cơ thể, đó biến thành thiếu niên cao lớn tuấn mỹ.
Hắn hai đối diện thật sâu, nghiêm giọng :
“Đa tạ.”
Tô Vi Nguyệt cảm thấy nắm đ.ấ.m của ngứa ngáy.
Đông Phương Mặc rạng rỡ, bước đến vỗ vai :
“Người trong nhà cả, cần khách sáo.”
Đông Hoàng Thương lùi , sắc mặt vẫn lạnh băng:
“Ta thích khác chạm .”
“Được .”
Đông Phương Mặc nhún vai, tỏ vẻ để tâm lắm, bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên, đầu lưng Đông Hoàng Thương:
“Muội , ? A chỉ là vô ý lớn lên thôi, đừng giận…”
Nghe thấy hai tiếng “ ”, vẻ mặt vốn lạnh nhạt của Đông Hoàng Thương thoáng hoảng hốt, ánh sáng trắng lóe lên, biến thành đứa nhóc.
Có lẽ vì quá vội vàng, quần áo kịp biến theo, y phục rộng thùng thình trùm lên hình nhỏ xíu.
Đứa trẻ gần như áo choàng chôn vùi, hoảng hốt đầu , kêu lên:
“A tỷ, giải thích…”
lưng trống , chẳng thấy bóng ai cả.
“Vù~”
Gió nhẹ thổi qua, lá khô bay lên, xoay vài vòng giữa trung rơi xuống đất.
“Phụt…!!!!”
“Ha ha ha ha!”
Tiếng của Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt truyền đến.
Đông Hoàng Thương tức giận, đôi mắt đen lóe lên ánh lửa, thật sự là lửa thật!
Hắn Đông Phương Mặc đang ôm bụng ngừng, gằn giọng :
“Ngươi dám lừa ?”
“Xin , là hoa mắt.”
Đông Phương Mặc ngưng , giả vờ nghiêm túc tạ .
“Ngươi… đang đùa giỡn ?”
Đông Hoàng Thương giận run, vài đốm lửa bốc lên quanh , nhiệt độ xung quanh lập tức tăng cao.
“Này, khoan .”
Đông Phương Mặc vội vàng lấy một viên Lưu Ảnh Châu, bóp nhẹ, mặt nước trong Lưu Ảnh Châu hiện lên cảnh tượng một đứa trẻ biến thành thiếu niên.
Tô Vi Nguyệt híp mắt:
“Sao ngươi ghi hình bằng Lưu Ảnh Châu thế?
Giữ cho cẩn thận đấy, lỡ mà rơi ngoài, nhặt thì… chắc chắn sẽ xem đấy.”
Đông Hoàng Thương: “???”
Hắn chỉ thấy một câu, chắc chắn sẽ xem.
Đây rõ ràng là đang đe dọa !
“Các ngươi gì?”
Hắn cau mày hỏi.
“Không gì cả.”
Đông Phương Mặc tung viên Lưu Ảnh Châu trong tay lên, :
“Ta chỉ nghĩ rằng, là một nhà thì nên thiết hơn, hòa thuận với , đúng nào?”
Đông Hoàng Thương mím môi, đáp.
Tô Vi Nguyệt tươi :
“Ta là a tỷ, là a , ngươi chỉ là a , rõ ?”
Trận chiến giữa nàng và Đông Phương Mặc vẫn ngã ngũ, giờ xuất hiện thêm một “a ” tranh sủng, càng thể dễ dàng bỏ qua.
Nếu Tiểu Hôi hóa hình thì chẳng , chỉ là linh thú giúp vui cho , họ đều chiều theo .
giờ hóa thành , chuyện khác , cho rõ ràng.
Lúc đầu, Tô Vi Nguyệt và Đông Phương Mặc đều nghĩ rằng chỉ cần cùng sống hòa thuận là .
khi quan sát kỹ, cả hai đều nhận , tên a mới chỉ quan tâm đến , đến mức ngay cả phép lịch sự bề ngoài cũng thèm giữ.
Thế thì .
Nếu gia đình hòa thuận, sẽ dễ dàng kẻ thù lợi dụng.
Vì thế, cả hai nhanh chóng đạt sự đồng thuận, để “a mới đến” rõ vị trí của trong nhà.
Là thấp nhất.