A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 342: Tại Sao Chỉ Có Mình Ta Là Không Cao Lên Được

Cập nhật lúc: 2025-11-18 11:21:09
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

A Chiêu rơi trạng thái trầm uất, nhốt trong phòng suốt một canh giờ.

 

“Tiểu Bạch!!”

A Chiêu ôm lấy Tiểu Bạch đang rúc trong ổ của nó, cả ủ rũ.

 

Tiểu Bạch cô bé lấy gối ôm, lười biếng hỏi:

“Sao thế?”

 

“Bao giờ mới cao lên ?”

A Chiêu yếu ớt hỏi.

 

Tiểu Hôi xuất quan là chuyện đáng mừng, nhưng cô bé chẳng thể vui nổi.

 

Tiểu Bạch :

“Đợi ngươi đạt đến cảnh giới Nguyên Anh thì thể tái tạo thể, đến lúc đó, cao bao nhiêu thì cao bấy nhiêu.”

 

A Chiêu nhớ đến tu vi đang dậm chân tại chỗ của , liền uể oải :

“Ta chăm chỉ tu luyện , nhưng tu vi chịu tiến bộ chút nào.”

 

Tiểu Bạch: “…”

 

Nó ngẩng đầu cô bé, thật hỏi một câu, thật sự là tu vi tiến bộ, nào đó chịu khổ luyện đây hả?

đối diện với gương mặt phồng má tức giận của cô bé, nó đành nuốt lời xuống.

 

Tiểu Bạch :

“Từ Kim Đan tiến Nguyên Anh dễ dàng .

Có thể đột phá trong vòng trăm năm là thiên tài .”

 

A Chiêu xong, tròn mắt hỏi:

“Trăm năm?”

 

Vậy chẳng là đến tận trăm năm nữa, cô bé vẫn cao lên ?

 

“Ờ… là thiên tài, nhưng ngươi khác mà.”

Tiểu Bạch khựng , đó vội vàng đổi giọng.

“Ngươi là thiên tài trong các thiên tài, chắc là cần đến trăm năm .”

 

A Chiêu lập tức trở nên phấn chấn:

“Vậy bao lâu?”

 

Tiểu Bạch: “…”

 

Nó trả lời một cách mơ hồ:

“Cái đó khó , còn tùy sự chăm chỉ và nỗ lực của ngươi.”

 

A Chiêu nhớ đến a cha , vội hỏi:

“A cha mất bao lâu để từ Kim Đan tiến đến Nguyên Anh?”

 

Tiểu Bạch trầm ngâm một lát, đó đáp:

“A cha ngươi khác với bình thường, thể dùng hai chữ ‘thiên tài’ để hình dung, cho dễ hiểu thì, là kẻ Thiên Đạo ép ăn cơm.”

 

A Chiêu chớp mắt:

“Thiên Đạo thể ép ăn cơm ?”

 

“... Bị Thiên Đạo ép ăn cơm là chuyện .”

Tiểu Bạch nghiêm túc cô bé:

“Người Thiên Đạo ép nuốt từng ngụm cơm thường gánh vác những trọng trách khác chịu nổi, mệt mỏi.”

 

A Chiêu chớp mắt mấy cái, cảm thấy bản hiểu mà cũng hiểu lời của nó.

 

Tiểu Bạch giải thích thêm, chỉ bảo:

“Tu luyện từng bước, cơm ăn từng miếng.

Nếu ăn nhanh quá sẽ nghẹn, thậm chí sẽ c.h.ế.t vì quá no.”

 

A Chiêu :

a cha c.h.ế.t.”

 

Tiểu Bạch cô bé thật sâu, thầm nghĩ:

Nếu ngươi, e là bây giờ cha ngươi chỉ còn một bộ xương trắng thôi.

 

:

“Tóm , ngươi đừng học theo .”

 

A Chiêu nghiêng đầu:

“Vậy học ai?”

 

Tiểu Bạch suy nghĩ một lát, đó gợi ý:

“Ngươi học theo Lục Dao Phong là .”

 

“Tiểu Lục?”

 

, là một trong những tử xuất sắc nhất của Kiếm Tông.

Chưa đến trăm tuổi đột phá Nguyên Anh, hiện là một trong những mạnh nhất đạt đến cảnh giới Nguyên Anh.

Ngươi học theo .”

 

“Một trong những?”

Cô bé tò mò hỏi:

“Ngoài còn ai nữa?”

 

Cô bé thêm vài tấm gương để noi theo.

 

Tiểu Bạch giấu giếm:

“Còn a nương ngươi.”

 

Tư chất năm xưa của Lý Kinh Tuyết còn hơn cả Lục Dao Phong, là thiên tài một, “một trong những” nào hết.

Chỉ tiếc là… năm xưa gặp một tên khốn.

 

A Chiêu khựng , đó cong mắt :

“Ta mà, a nương là lợi hại nhất.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-342-tai-sao-chi-co-minh-ta-la-khong-cao-len-duoc.html.]

 

Nhìn nụ hồn nhiên , Tiểu Bạch chợt nhớ đến chuyện cũ của Lý Kinh Tuyết, khuôn mặt lông xù của nó chợt nghiêm :

“Bản tọa cho ngươi , nam nhân đều là đồ tồi, tránh xa bọn họ.”

 

thấy tiểu cô nương cực khổ nuôi lớn một tên khốn phá hủy cả tương lai.

 

“Cái .”

A Chiêu gật đầu.

“A tỷ , miệng nam nhân là lời dối.”

 

Tiểu Bạch hài lòng gật gù.

Tốt lắm, giáo d.ụ.c bắt đầu từ nhỏ.

 

Khi A Chiêu và Tiểu Bạch đang chuyện trong phòng, bên ngoài tiểu viện im ắng như tờ.

 

Lý Kinh Tuyết, Diệp Phong Dương, Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt quanh bàn .

Đối diện với họ là Đông Hoàng Thương, gương mặt thiếu niên vài phần lúng túng.

 

Đông Hoàng Thương liếc mắt về phía cửa phòng đóng kín, và giăng kết giới cách âm, sang Lý Kinh Tuyết, do dự mở miệng:

“A…”

 

Vừa thốt một âm, liền khựng .

Một lúc , c.ắ.n răng :

“A nương.”

 

Lý Kinh Tuyết thiếu niên mặt, ánh mắt phức tạp.

Quả thật là quá cao, bảo tiểu nhi nữ ủ rũ tự nhốt trong phòng.

 

“A nương.”

Gọi tiếng đầu tiên, Đông Hoàng Thương liền thấy quen miệng hơn, hỏi:

“A tỷ giận ?”

 

“Không .”

Lý Kinh Tuyết lắc đầu.

“A Chiêu kiểu trẻ con sẽ giận dỗi vì ngươi cao hơn nó.”

 

“Vậy…”

Đông Hoàng Thương cánh cửa vẫn đóng chặt.

a tỷ ở trong đó một canh giờ .”

 

“Chắc là con bé đang buồn thôi…”

Lý Kinh Tuyết dừng một chút.

“Con bé cần thời gian để chấp nhận một a cao hơn .”

 

“Thật ? A tỷ giận thật ?”

Đôi mắt Đông Hoàng Thương sáng lên.

 

Lý Kinh Tuyết mỉm :

“Có lẽ đến ngày mai là hết buồn .”

 

Tiểu nhi nữ của nàng vốn là như thế, dù chuyện phiền lòng, chỉ cần ngủ một giấc là sẽ quên sạch.

Tâm trạng lúc nào cũng vui vẻ.

 

Đông Hoàng Thương an tâm hơn một chút:

“Vậy… chúng cần đó an ủi a tỷ ?”

 

Đông Phương Mặc nhịn , :

“Nếu bây giờ ngươi đó, chắc sẽ ngủ luôn.”

 

Đông Hoàng Thương: “…”

 

Tô Vi Nguyệt cũng :

“Yên tâm, Tiểu Bạch ở cùng, nếu chuyện gì, nó sẽ với chúng .”

 

Đông Hoàng Thương thất vọng, khẽ “ồ” một tiếng.

 

Lý Kinh Tuyết an ủi vài câu, đó, thấy trời tối, liền bảo tự nghỉ.

Nàng vẫn cảm giác rằng đang trông chừng bên ngoài tiểu viện, chắc là của Đông Hoàng Thương, bởi vị thái tử xuất hiện bỏ qua yêu hoàng mà đuổi theo a tỷ của .

 

Lý Kinh Tuyết nghĩ, chắc là vị Tam Túc Kim Ô còn nhiều việc xử lý, nên thêm gì.

Nàng phòng luyện đan , Diệp Phong Dương cũng dậy, Đông Hoàng Thương thật sâu mới phòng .

Bị ánh mắt liếc qua, lông tơ Đông Hoàng Thương dựng .

 

“A .”

Đông Phương Mặc thấy vẻ mặt uể oải của , vỗ vai như thiết.

 

“…”

Đông Hoàng Thương liếc Đông Phương Mặc một cái, gạt tay :

“Ta chỉ một a tỷ, a .”

Sau đó liếc sang Tô Vi Nguyệt bên cạnh, bổ sung:

“Cũng a tỷ thứ hai.”

 

Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt , khóe môi cả hai khẽ nhếch lên.

Qua phản ứng của Đông Hoàng Thương, họ thể đoán , tuy bề ngoài trưởng thành, nhưng tâm trí vẫn còn đơn thuần, chắc là do trải qua nhiều chuyện.

 

“Vậy .”

Đông Phương Mặc tiếc nuối thu tay về.

“Chúng định cho ngươi cách khiến hết buồn, nhưng nếu ngươi nhận , thì thôi .”

 

Tô Vi Nguyệt dậy:

“Đi thôi, đừng ở đây để chán ghét nữa.”

 

Đông Phương Mặc cũng lên:

“Đi thôi.”

 

“Đợi !”

Hai kịp bước, nào đó ở phía kéo lấy vạt áo.

 

Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt mỉm , lắm.

Dù là yêu, dạy dỗ từ sớm vẫn là quan trọng nhất, họ dạy cách đối xử với .

 

Loading...