A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 341: Tam Túc Kim Ô* Hiển Thế

Cập nhật lúc: 2025-11-18 11:20:54
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiếng chim hót trong trẻo vang vọng khắp bầu trời, truyền đến tai , khiến tim họ khẽ run lên.

Một vài yêu tu vi thấp suýt nữa quỳ xuống đất.

 

Đông Hoàng Xuyên Hải thấy tiếng chim , cơ thể thoáng khựng , mặt nhanh chóng hiện lên vẻ vui mừng.

Chỉ thấy hình ông lóe lên, biến mất.

 

A Chiêu ngẩn , về phía phía .

Trong ánh mắt của Lý Kinh Tuyết thoáng hiện lên một tia suy tư:

“Chúng cũng ngoài xem thử.”

 

A Chiêu gật đầu, nhóm cùng bước khỏi điện.

 

Màn đêm buông xuống, biến cả thế giới thành một màu đen kịt.

Bầu trời màu xanh thẫm, vầng trăng lưỡi liềm treo cao ở xa xa.

Tiếng kêu thanh khiết vang lên nữa, A Chiêu cảm thấy linh khí dày đặc đến mức mắt thường cũng thấy .

Linh khí đang nhanh chóng hội tụ về chính của Phù Tang thần thụ.

 

Dưới ánh trăng mờ, Phù Tang thần thụ cao chót vót, tỏa ánh lục quang dịu nhẹ, sâu trong cây luồng sáng đỏ rực rỡ hiện lên.

 

“Chíp~~~”

Tiếng hót vang dội nữa.

 

Ánh sáng đỏ sâu trong cây càng lúc càng sáng lên, bên trong còn xen lẫn ánh kim chói mắt.

A Chiêu thấy tiếng hót , trong lòng như hiểu điều gì, đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô bé mở to, chớp lấy một , chằm chằm Phù Tang thần thụ.

 

Lúc , thứ gì đó kéo nhẹ vạt áo A Chiêu.

A Chiêu cúi đầu, đối diện với đôi mắt thú to tròn của Tiểu Bạch.

Nó khụy bốn chân xuống, nhảy lòng cô.

 

A Chiêu theo thói quen đưa tay đón lấy cơ thể rắn chắc của nó:

“Tiểu Bạch?”

 

Tiểu Bạch cựa quậy vài cái trong lòng cô bé, tìm tư thế thoải mái, giọng lười biếng vang lên:

“Đừng lo, nó .”

 

A Chiêu đang lo lắng cho Tiểu Hôi, liền thả lỏng đôi phần.

Nếu Tiểu Bạch ”, thì nhất định là .

 

Chung quanh, các yêu vật chứng kiến cảnh tượng , nhớ đến vị thái tử điện hạ tiến cấm địa Kim Ô để tiếp nhận truyền thừa một tháng , vị thái tử điện hạ mà họ từng diện kiến.

 

Là yêu tộc, họ thể cảm nhận áp lực đáng sợ mà con cảm thấy .

Trong yêu tộc, kẻ mạnh là tôn, kẻ yếu cúi đầu.

 

Giờ đây, dù vị thái tử điện hạ còn chính thức xuất quan, phần lớn yêu vật quỳ lạy về phía .

 

“Chíp~~~”

Tiếng hót trong trẻo vang lên, lớn hơn lúc .

 

“Động !”

kinh hãi kêu lên.

 

Khối sáng đỏ rực pha ánh vàng kim trong Phù Tang thần thụ bắt đầu chuyển động, chậm rãi bay lên.

Khi nó bay khỏi cây, rốt cuộc cũng thấy hình dáng thật sự của ánh sáng đó.

 

Trong luồng sáng đỏ vàng lấp lánh, một con chim đen nhánh ba chân tung cánh bay thẳng lên trời!

Càng bay cao, ánh sáng quanh nó càng rực rỡ, chỉ trong chốc lát, ánh trăng khuyết lu mờ, xua tan màn đêm, cả thế gian sáng rực như ban ngày.

 

“Bịch!”

“Bịch!”

“Bịch!”

 

A Chiêu đang ngẩng đầu Tam Túc Kim Ô* cao, bỗng những tiếng “bịch” liên tiếp xung quanh thu hút.

Cô bé cúi xuống, thấy vô yêu vật đang quỳ rạp đất, dập đầu hướng về Tam Túc Kim Ô.

 

Tạ Nhất Cẩn đặt tay lên vai Hoa Dạ Ánh.

Nàng khó hiểu sang .

 

Tạ Nhất Cẩn nuốt khan:

“Cho mượn vai một chút, chân … mềm .”

 

Hoa Dạ Ánh: “…”

Nàng nhịn , trừng mắt:

“Đã bảo ngươi đừng suốt ngày đắm chìm trong mấy chuyện bát quái, lo mà tu luyện .”

 

Tạ Nhất Cẩn gượng gạo nặn một nụ .

 

Tuy Hoa Dạ Ánh tỏ vẻ chê trách ngoài miệng, nhưng cũng hất tay , ai bảo nàng là một kiếm tu bụng, luôn giúp đỡ đồng môn chứ.

Thế nhưng, khi Tam Túc Kim Ô bay lượn trời, áp lực càng lúc càng mạnh, sắc mặt Hoa Dạ Ánh cũng dần tái , nàng đưa tay vịn lên vai Nguyệt Tri Phù bên cạnh.

 

Nguyệt Tri Phù: “…”

Nàng , thấy sắc mặt hai đồng môn bên cạnh trắng bệch, yếu ớt chịu nổi, liền hướng phía , nơi Chấp Kiếm trưởng lão và đại sư vẫn bình thản như .

 

Nàng khẽ hỏi nhỏ:

“Ổn ?”

 

Hoa Dạ Ánh:

“Không , cho dựa một chút.”

 

Tạ Nhất Cẩn:

“Rất .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-341-tam-tuc-kim-o-hien-the.html.]

 

Thực , Nguyệt Tri Phù cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Tu vi của nàng chỉ cao hơn họ một chút, mà kẻ đang bay trời là Kim Ô, huyết mạch tổ tiên tối cao của Yêu tộc, uy áp tất nhiên kinh .

Ngay khi cả ba cảm thấy như sắp nghẹt thở, cơ thể bỗng nhẹ bẫng, áp lực phủ lên họ đều biến mất.

 

Ba sững sờ .

Hoa Dạ Ánh dường như nhận điều gì, vị thiên tôn vẫn lặng lẽ như cái bóng phía .

 

Dáng vẻ bình thường của Diệp Phong Dương chẳng gì đặc biệt.

Hắn chỉ liếc qua ba một cái, đó, ánh mắt dừng nơi A Chiêu và những khác.

 

A Chiêu đám yêu vật đang tự nguyện hoặc ép quỳ xuống, ánh mắt sửng sốt.

Cô bé nghĩ, vẻ Tiểu Hôi Yêu tộc tôn kính.

 

“Chíp~~~!!!”

Tam Túc Kim Ô đen tuyền ngẩng đầu, vang lên tiếng hót dài, lao nhanh về hướng hoàng cung.

 

Khi nó đến gần, A Chiêu cảm nhận một luồng thở nóng bỏng, nóng đến rát da.

 

“Vụt~”

Ánh sáng đỏ rực pha lẫn vàng kim quanh Kim Ô dần tản .

Khi ánh sáng tan hết, một thiếu niên mặc áo bào đen viền kim, mày kiếm mắt sáng, đáp xuống đất cung điện.

 

Trong mắt ngọn lửa đỏ pha vàng bập bùng.

Trên gương mặt chút biểu cảm, ánh lạnh nhạt đảo qua tất cả yêu vật xung quanh.

Nơi ánh mắt lướt qua, trừ những kẻ yêu lực mạnh như Đan Lạc, Huyền Ngạo, đa phần những yêu vật còn đều run rẩy, cúi gằm đầu, dám đối diện.

 

Đan Lạc hình cao lớn, lạnh lùng , trong lòng khẽ tặc lưỡi, xem nàng hết cơ hội yêu hoàng .

Chỉ là… thể kéo vị thái tử điện hạ về phe nàng , cùng hợp lực đánh  bệ hạ một trận .

 

Khi trong đầu Đan Lạc còn đang bay lượn những ý nghĩ đắn, ánh mắt của thiếu niên bỗng dừng , như tìm thấy điều gì đó.

Đan Lạc theo hướng ánh mắt của , liền thấy tiểu cô nương đang trợn tròn mắt kinh ngạc.

 

Trên khuôn mặt lạnh lẽo của thiếu niên thoáng hiện lên nụ .

Hắn bỏ qua bộ yêu vật đang quỳ lạy, bỏ qua cả Đông Hoàng Xuyên Hải đang định bước đến chuyện, sải bước dài về phía A Chiêu.

 

Hắn cúi đầu cô bé, giọng trầm thấp, ấp áp vang lên:

“A tỷ.”

 

A Chiêu: “???”

 

Đồng tử tiểu cô nương co rút kịch liệt.

Cô bé ngẩng đầu thiếu niên cao hơn cả a , khuôn mặt mang vẻ thể tin nổi:

“Tiểu… Tiểu Hôi?”

 

Khóe môi thiếu niên cong lên sâu hơn, vung áo, nửa quỳ mặt cô bé:

“Là .”

 

nửa quỳ, vẫn cao hơn A Chiêu cả một cái đầu.

Đôi mắt đen láy của cô bé vẫn mở to, đồng tử tròn xoe mang đầy sự kinh ngạc:

“Ngươi là Tiểu Hôi?”

 

.”

Thiếu niên nghiêng đầu, ngọn lửa trong mắt biến mất, nắm lấy tay cô bé, đưa mặt sát lòng bàn tay .

“Thế nào, a tỷ nhận ?”

 

“Ngươi…”

A Chiêu gần như hét lên, cô bé thể tin nổi:

“Sao ngươi cao thế chứ?”

 

Ai ai cũng , nhi nữ của Dương Thần thiên tôn, tiểu cô nương Minh Chiêu sắp mười tuổi, vì tấn thăng Kim Đan khi đầy năm tuổi, khiến thể thể trưởng thành, đến giờ vẫn là một củ cải nhỏ bé xíu.

 

Lúc , khi thấy a khỏi cấm địa Kim Ô, trong lòng Minh Chiêu ngoài sự vui mừng còn tràn đầy uất ức.

Tại chứ? A và a tỷ cao hơn cô bé thì thôi , tại ngay cả a cũng cao hơn cả cô bé ?

Hu hu… tại chỉ mỗi cô bé là mãi lớn nổi !

 

*Tam Túc Kim Ô (三足金乌) là thần điểu ba chân, một sinh vật thần thoại trong văn hóa Trung Hoa, thường gắn liền với mặt trời.

 

Nguồn gốc, biểu tượng của mặt trời:

Trong truyền thuyết Trung Hoa, trong mặt trời một con chim thần màu vàng (Kim Ô). Về , hình tượng miêu tả là con chim đen , ba chân, mỗi chân tượng trưng cho:

Thiên (trời)

Địa (đất)

Nhân (con )

Hoặc cũng giải thích là biểu tượng của quá khứ - hiện tại - tương lai.

 

Đặc điểm của Kim Ô:

Có ba chân (tam túc).

Toàn đen nhánh, nhưng khi phát sáng mang sắc vàng kim pha lẫn đỏ rực, giống như mặt trời bùng cháy.

Khí tức nóng bỏng, mang theo ngọn lửa mặt trời.

Được xem là thần thú cấp bậc tối cao trong yêu tộc.

 

Trong thần thoại

Tương truyền mười con Kim Ô từng xuất hiện trong thần thoại “Hậu Nghệ xạ nhật” (Hậu Nghệ b.ắ.n mặt trời). Kim Ô bay lên trời để phiên tạo ngày và đêm.

 

Trong truyện tiên hiệp / huyền huyễn:

Tam Túc Kim Ô thường xây dựng là:

Yêu tộc huyết mạch tối thượng.

Có khả năng tái sinh từ lửa.

Khí tức cực mạnh, uy áp khiến vạn yêu quỳ bái.

Hình thái con thường khí chất lạnh lùng, mạnh mẽ và mang thở nóng rực.

 

Loading...