A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 340: A Cha Ta Lợi Hại Tức Là Ta Cũng Lợi Hại
Cập nhật lúc: 2025-11-13 10:26:13
Lượt xem: 55
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ nhỏ, Tần Tri Thư Tần Lãng nuông chiều, gì cũng tùy ý, lá gan lớn.
Hắn nghiến răng ngẩng đầu lên:
“Bệ hạ, là thiếu chủ của Đằng Xà tộc, tại tạ với con nha đầu còn hôi sữa …”
“Bốp!”
Lời còn dứt, cả bay ngược ngoài, đập mạnh cột đá chạm hình Kim Ô trong đại điện, cột liền lõm một mảng lớn.
Đông Hoàng Xuyên Hải thu tay về, lạnh lùng :
“Tần Lãng, ý ngươi là, Đằng Xà tộc xem thường ân nhân của Kim Ô nhất tộc ?”
Cái mũ thật lớn, Tần Lãng vội vàng cúi đầu:
“Không, bệ hạ, là do đứa nhỏ chiều hư , nhất thời hồ đồ mà thôi.”
Nói , ông nghĩ đến nhân vật chủ chốt trong chuyện , liền nhín sang A Chiêu, nhẹ giọng:
“Minh Chiêu đạo hữu, xin đừng trách, sẽ dỗ nó.”
A Chiêu lập tức gật đầu sảng khoái:
“Được, ngài dạy dỗ .”
Tần Lãng: “???”
A Chiêu nghiêm túc :
“Ngài dạy dỗ thì sẽ tha cho .”
Tần Lãng đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô bé, cực kỳ kinh ngạc.
Khoan , đang lời khách sáo, con bé hiểu ?
A Chiêu trong lòng ông đang nghĩ gì, nếu chắc chắn sẽ nghiêm túc rằng, cô bé còn đến mười tuổi, lời khách sáo là chuyện bình thường.
Đông Hoàng Xuyên Hải vuốt râu :
“Đã là ý của Minh Chiêu tiểu hữu, ngươi cứ dạy dỗ .”
Tần Lãng: “…”
Ông thật sự tay.
Toàn Tần Tri Thư đau đớn, đầu óc ong ong, tức đến phát run.
Minh Chiêu, mối thù nhớ kỹ !
“À đúng !”
Đông Hoàng Xuyên Hải thấy Tần Lãng vẫn động thủ, thêm.
“Ở Kiếm Tông, ngay cả tông chủ Kiếm Tông cũng gọi Minh Chiêu đạo hữu là tiểu sư thúc.”
Tần Lãng sững sờ, ánh mắt kinh ngạc sang A Chiêu.
Trong đầu ông chợt lóe lên một suy nghĩ.
Với phận yêu vương, ông tai mắt ở khắp nhân giới, mấy năm nay tin tức chấn động nhất chính là:
Dương Thần thiên tôn, tu Vô Tình đạo của Kiếm Tông, một nhi nữ!
Tần Tri Thư loạng choạng dậy, đôi mắt rắn vàng lóe lên lửa giận ngút trời, nghiến răng hét lên:
“Minh Chiêu… mối thù nhất định…”
Hắn kịp xong, mắt chợt lóe lên một bóng , ngay đó, má đau nhói.
“Chát!”
“Rầm!”
Một tiếng tát vang dội khắp đại điện.
Tần Tri Thư bay ngoài, bay khỏi đại điện, đập thẳng một cung điện ở xa mới dừng .
Tần Lãng mặt lạnh:
“Tên nhóc vô lễ .”
Sau đó, ông A Chiêu:
“Minh Chiêu đạo hữu, dạy dỗ như đủ ?”
A Chiêu cung điện xa xa, chút kinh ngạc.
Chỉ một cái tát mà thể đ.á.n.h bay xa như thế ?
Cô bé cúi đầu tay , trong lòng tự hỏi:
Sau thể tát bay xa như nhỉ?
A Chiêu tay , sang Tần Lãng, a nương, a tỷ, a , và cả a cha đang phía .
“Thật , chỉ ngài mắng mấy câu thôi.”
Cô bé nghiêm túc với Tần Lãng.
“Đánh trẻ con , a nương và a cha bao giờ đ.á.n.h cả.”
Tần Lãng: “…”
Cuối cùng, Đông Hoàng Xuyên Hải ha hả hòa giải, bảo Tần Lãng đưa Tần Tri Thư chữa thương, yến hội vẫn tiếp tục.
Nhờ mấy tỷ tỷ xinh múa hát, sự chú ý của A Chiêu lập tức thu hút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-340-a-cha-ta-loi-hai-tuc-la-ta-cung-loi-hai.html.]
Quao, quá, quá trời luôn!
Toàn bộ yến tiệc, ngoài A Chiêu còn vô tư , những yêu khác đều cùng một suy nghĩ:
Người hôm qua treo Tần Tri Thư lên tường thành, quả nhiên chính là bệ hạ.
Bọn họ tra qua , khi treo, Tần Tri Thư từng cướp đồ của Minh Chiêu phố.
Ban đầu, họ cho rằng yêu hoàng sẽ vì chuyện con nít mà tay, nhưng hôm nay, xem thể đúng là bệ hạ động thủ.
Ông ưa thích tộc Đằng Xà từ lâu, nay mượn danh nghĩa Minh Chiêu để dạy dỗ Tần Tri Thư.
Đừng tưởng chỉ là dạy dỗ đơn giản như .
Không, đó là mượn cớ để chèn ép cả Đằng Xà tộc.
Một hai câu nhẹ nhàng khiến tộc trưởng Đằng Xà tộc rời khỏi yến tiệc khi còn bắt đầu, chẳng là ép quá rõ ?
Nghĩ đến đây, các yêu đồng loạt cô bé đang sáng mắt xem múa, trong lòng dấy lên mấy phần thương hại:
Minh Chiêu là ân nhân của Kim Ô tộc, là nhi nữ của Dương Thần thiên tôn, thế mà còn bệ hạ lấy cái cớ để áp chế khác, thật đáng thương…
Trong buổi yến đó, yêu hoàng nhiều lời khách sáo:
Tạ ơn A Chiêu cứu thái tử yêu tộc, tạ ơn Tô Vi Nguyệt cứu Cửu Trọng thành,...
A Chiêu vài câu đầu, đó liền quên sạch.
cô bé cảm thấy yến tiệc của Yêu tộc vui, vui hơn yến tiệc của Đông Phương gia nhiều.
Giữa lúc yến tiệc đang sôi nổi, một giọng tò mò vang lên bên cạnh tiểu cô nương:
“Ngươi thật sự là nhi nữ của Dương Thần thiên tôn ?”
A Chiêu đầu, đối diện với một thiếu nữ bạch y xinh , cô bé gật đầu:
“, Dương Thần thiên tôn là a cha .”
Thiếu nữ bạch y: “…”
“Ngươi…”
Nàng do dự một lát, đó hỏi:
“Ngươi thấy phiền ?”
A Chiêu nghi hoặc:
“Phiền gì cơ?”
Thiếu nữ bạch y:
“Phiền cha ngươi, phiền chính phận của .
Người khác đối với ngươi, nịnh nọt ngươi, đều là vì cha ngươi cả.
Dù ngươi chuyện gì, cũng sẽ rằng ‘ hổ là nhi nữ của Dương Thần thiên tôn.’
Như thế, ngươi thấy phiền ?”
A Chiêu lắc đầu:
“Không phiền , a cha lợi hại, a nương , a tỷ , a cũng lợi hại.”
Thiếu nữ bạch y:
Sao kéo cả nhà thế …?
A Chiêu mỉm , đôi mắt cong cong:
“Người lợi hại như bọn họ, đều là một nhà của , cha nương lợi hại thì cũng nghĩa là lợi hại đó thôi.”
Thiếu nữ bạch y: “…”
Nàng sững sờ, cảm giác như giữa làn sương mù bỗng thấy một ánh đèn sáng rực.
, cùng là một nhà, lợi hại chẳng cũng là lợi hại ?
Sao từng nghĩ đến nhỉ…
Thiếu nữ cô bé đang rạng rỡ, lòng tràn đầy cảm mến:
“Ngươi… đến Thanh Khâu chơi ? Ở đó vui lắm!”
Nàng thích tiểu .
A Chiêu gật đầu:
“Được chứ.”
Thiếu nữ bạch y ngờ cô bé đồng ý sảng khoái như , kinh ngạc hỏi:
“Ngươi thật sự đến Thanh Khâu ?”
“Dĩ nhiên , chỉ cần rãnh rỗi, sẽ đến tìm ngươi chơi.”
A Chiêu đáp một cách tự nhiên.
Thiếu nữ vui mừng:
“Vậy, ngươi nhất định đến đó nhé!”
“Được, thời gian sẽ đến tìm ngươi.”
A Chiêu mỉm , mắt cong cong như trăng non.
Thiếu nữ còn đang định hỏi cô bé rằng khi nào thì thời gian…
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một luồng linh khí mạnh mẽ, kèm theo tiếng chim hót trong trẻo vang vọng khắp nơi.