A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 339: Tạ Lỗi Với Minh Chiêu Tiểu Hữu
Cập nhật lúc: 2025-11-13 10:25:58
Lượt xem: 50
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy tất cả chúng yêu trong bộ Cửu Trọng thành, kể cả phụ đều cho rằng treo lên tường thành là yêu hoàng bệ hạ.
trực giác của dã thú trong lòng Tần Tri Thư mách bảo rằng, kẻ tay trong bóng tối yêu hoàng, mà chính là cô bé từng gặp phố hôm đó.
Hôm qua, khi phụ thả xuống, Tần Tri Thư phát hiện hộ vệ của biến mất.
Để đảm bảo hộ vệ trung thành bảo vệ , phụ ký huyết khế với họ, một khi hộ vệ c.h.ế.t, chủ nhân của khế ước sẽ lập tức cảm nhận .
Tần Tri Thư càng nghĩ càng cảm thấy chuyện treo lên tường thành chắc chắn liên quan đến cô bé .
Hắn liền phái khắp nơi tìm tung tích cô bé, nhưng tìm mãi vẫn .
Tần Tri Thư vô cùng bực bội, còn theo phụ cung dự yến.
Yến tiệc là do bệ hạ mở để cảm tạ ân nhân cứu thái tử, đồng thời cũng là để cảm tạ vị trận sư cứu Cửu Trọng thành.
Dĩ nhiên, cũng là để ăn mừng chiến thắng của Yêu tộc Ma tộc.
Yến tiệc trọng đại, Tần Tri Thư từ chối cũng thể.
Kết quả, bước đại điện, thấy cô bé ở hàng ghế đầu tiên, vô cùng nổi bật.
Nghĩ đến chuyện mặt của vẽ rùa, còn treo lên tường thành, lửa giận trong lòng Tần Tri Thư liền bốc thẳng lên.
A Chiêu thấy tiếng gầm, đầu , đối diện với con ngươi dựng vì giận dữ của Tần Tri Thư.
Cô bé mấy ưa thích con yêu , một cái, đó :
“Làm ơn tránh qua một bên , ngươi đang che mất tỷ tỷ xinh nhảy múa .”
Tần Tri Thư: “……”
Hắn càng tức giận:
“Bổn thiếu chủ hỏi ngươi, các ngươi ở đây?”
A Chiêu khó hiểu :
“Ngươi cũng thể ở đây, tại ?”
Tần Tri Thư gằn giọng:
“Ngươi đây là nơi nào ?
Vị trí ngươi đang là chỗ ngươi thể ?”
Vị trí A Chiêu đang là ngay bên ghế chủ vị, vị trí mà ngay cả phụ cũng từng .
Bình thường, trong các yến tiệc, hai vị trí gần chủ tọa nhất, bên trái và bên đều thuộc về Huyền Ngạo và Đan Lạc.
Thấy A Chiêu ở đó, Tần Tri Thư liền cho rằng đây là cơ hội tuyệt hảo để “hỏi tội”.
A Chiêu cảm thấy tên thật kỳ quặc, cô bé đáp:
“Đây chính là chỗ của , vì thể ?”
“Ngươi đang tìm c.h.ế.t!”
Sắc mặt Tần Tri Thư trở nên âm hiểm.
Vừa dứt lời…
“Leng keng!”
Vài tiếng kiếm khỏi vỏ vang lên.
Vân Nguyệt Minh, Lục Dao Phong cùng mấy đang đặt kiếm bên cạnh đều đồng loạt rút kiếm, tay nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt lạnh lẽo .
Biểu tình đó khiến ai cũng hiểu, chỉ cần dám động một ngón tay, họ sẽ lập tức xông lên, c.h.é.m thành mảnh vụn.
Tần Tri Thư liếc bọn họ, lạnh:
“Bệ hạ quy định, cung dự yến mang vũ khí.
Các ngươi dám vi phạm lệnh cấm.”
Hắn quát lớn:
“Người , bắt hết bọn họ cho !”
Đám binh sĩ ở góc điện chẳng hề nhúc nhích, thậm chí mí mắt cũng động, trực tiếp xem như thấy.
Ai cũng hiểu rõ, bọn họ chỉ lệnh của yêu hoàng bệ hạ, nếu mệnh lệnh trực tiếp từ bệ hạ hoặc tướng quân, họ tuyệt đối sẽ để ý đến lời của một tên thiếu chủ nhỏ nhoi.
“Các ngươi…”
Tần Tri Thư ngờ phớt lờ, càng thêm giận dữ.
Đôi mắt vàng sáng của thu hẹp thành một đường dọc, má nổi lên từng mảng vảy đen.
“Ôi chao, chuyện gì ?”
Một giọng ôn hòa nhưng mang vài phần uy nghi vang lên.
Mọi lập tức đầu về cửa điện, liền thấy Đông Hoàng Xuyên Hải mặc áo bào đen bước .
Tất cả yêu tộc mặt, kể cả Đan Lạc, đều đồng loạt quỳ xuống hành lễ:
“Bái kiến bệ hạ.”
Động tác khiến A Chiêu vẫn đang cùng nhóm phía cô bé trở nên vô cùng nổi bật.
A Chiêu quanh, thấy ai cũng quỳ rạp xuống đất, khuôn mặt tròn trẻ con lộ chút do dự, cô bé đang nghĩ:
Mọi đều quỳ , cô bé nên quỳ nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-339-ta-loi-voi-minh-chieu-tieu-huu.html.]
“A Chiêu tiểu hữu.”
Không đợi cô bé nghĩ xong, yêu hoàng trực tiếp qua, bỏ qua đám yêu đang quỳ, thẳng đến mặt cô bé.
A Chiêu dậy, chắp tay hành lễ:
“Yêu Hoàng bệ hạ.”
Đông Hoàng Xuyên Hải liếc nhóm kiếm tu phía cô bé, ánh mắt lướt qua từng ,
cuối cùng dừng ở cao lớn, vẻ ngoài tầm thường bên cạnh Tạ Nhất Cẩn, lòng ông khẽ chấn động.
Đông Hoàng Xuyên Hải: “……”
Nhớ lời Diệp Phong Dương từng , yên tâm về nhi nữ, nên lén theo bảo vệ.
Đông Hoàng Xuyên Hải thầm nhíu mày:
Ngươi gọi đó là “lén theo dõi” ? Rõ ràng là theo công khai thì !
Diệp Phong Dương ngụy trang, theo đoàn của A Chiêu tiến hoàng cung Yêu tộc.
Nghe chuyện liên quan đến Tần Tri Thư, cảm thấy Yêu tộc hẳn sẽ an , nên đích theo là chắc chắn nhất.
Tuy “bậc thầy ngụy trang” Đông Phương Mặc giúp che giấu dung mạo tuấn mỹ , biến thành khuôn mặt phổ thông, nhưng thủ thuật chỉ thể qua mắt phần lớn yêu tộc, thể giấu nổi yêu hoàng.
Đông Hoàng Xuyên Hải cảm thấy vô cùng đau đầu:
Ngươi đúng là… mời cả Kiếm Tông dự yến , quang minh chính đại cung , còn lén lút gì chứ?
“Vừa xảy chuyện gì?”
Ông cô bé mặt, hỏi.
A Chiêu Tần Tri Thư đang quỳ bên cạnh yêu hoàng, thành thật :
“Hắn hỏi vì ở đây, nên ở vị trí , còn bảo ‘tìm c/h/ế/t’.”
Đông Hoàng Xuyên Hải: “……”
Không kẻ nào đang thật sự đang tìm c/h/ế/t đây.
“Tần Lãng!”
Giọng ông trầm xuống.
Từ lúc bước điện, Tần Lãng vẫn mặc kệ, để nhi tử tự do thăm dò lai lịch của nhóm Kiếm Tông, lúc lập tức đáp:
“Bệ hạ.”
“Vị …”
Đông Hoàng Xuyên Hải chậm rãi :
“Là ân nhân của Kim Ô nhất tộc , Kiếm Tông Minh Chiêu.
Nhi tử của ngươi dám vô lễ với ân nhân của Kim Ô nhất tộc, là khiêu khích ?”
“Bệ hạ, hiểu lầm , hài tử còn non dại, cái gì cũng hiểu.”
Tần Lãng vội vàng lên tiếng, đó sang cô bé, :
“Minh Chiêu đạo hữu, là con mạo phạm , nó tạ với đạo hữu.”
A Chiêu , tò mò hỏi:
“Hắn bao nhiêu tuổi ?”
Trông chẳng giống “trẻ con” chút nào mà.
“Tiểu nhi tử năm nay một trăm chín mươi tám, tròn hai trăm.”
A Chiêu khẽ “” một tiếng, Tần Lãng, đó Tần Tri Thư đang cứng đờ quỳ đất, :
“Ta còn đến mười tuổi, các sư sư tỷ của mới hơn hai mươi, sắp hai trăm tuổi , còn gọi là ‘hài tử’ ?”
Tần Lãng: “……”
A Chiêu thở dài, giọng già dặn hẳn lên:
“Như là , trẻ con dạy dỗ cho .
Tục ngữ , ngọc mài thì thành khí.”
Tần Lãng: “……”
Con bé , thật sự đến mười tuổi …?
A Chiêu thở dài nữa:
“Thôi , là trưởng bối, chấp kẻ hậu bối.
Ngươi bảo nhi tử của ngươi xin một tiếng, , vị trưởng bối sẽ tha cho .”
Tần Tri Thư giận nhục, suýt nữa nhảy dựng lên.
Tần Lãng thì cực kỳ khó xử, nhi tử là bảo bối trong lòng ông , thể bắt nó tạ với một cô bé Kiếm Tông nhỏ nhoi mặt bao nhiêu yêu tộc ?
Sau ông còn mặt mũi nào nữa?
“Minh Chiêu tiểu hữu thật rộng lượng.”
Đông Hoàng Xuyên Hải mỉm một câu, đó sang Tần Tri Thư, ánh mắt lạnh băng:
“Tần Tri Thư, mau tạ với Minh Chiêu tiểu hữu.”