A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 336: Treo Tên Khốn Lên Cổng Thành

Cập nhật lúc: 2025-11-13 10:24:58
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiểu Bạch hai đang ngớt lời khen cô bé, khóe miệng giật giật.

Cũng may là Lý Kinh Tuyết thấy cảnh , bằng thì hai chắc chắn quỳ gối bưng chậu nước, còn cô bé thì bắt úp mặt tường kiểm điểm .

 

A Chiêu hai khen , vui vẻ, khiêm tốn đáp:

“Là do a và a tỷ dạy thôi, vẫn còn kém xa hai .”

 

Sau đó, cô bé đá mấy cái bao tải đang đựng Tần Tri Thư, sang hỏi a , a tỷ xem gì tiếp theo.

 

Đông Phương Mặc đờ :

“Chỉ mấy cước thế thôi á?”

 

quá mềm lòng .

Cậu nghĩ, tên chủ sạp cũng , Tần Tri Thư tội ác tày trời, g.i.ế.c cũng xem như trừ hại cho dân.

 

nếu c.h.ế.t, bọn họ thành nghi phạm lớn nhất.

Vậy, chi bằng đ.á.n.h cho hả giận , khi rời khỏi Cửu Trọng thành mới âm thầm xử lý .

 

Nghĩ , Đông Phương Mặc khẽ:

“A cũng đá vài cái.”

 

Tô Vi Nguyệt cũng :

“Ta cũng đá mấy cái.”

 

Hai bước lên, “bịch bịch” vài cước vang lên giòn giã.

 

A Chiêu chớp chớp mắt, ánh rơi xuống Tiểu Bạch đang yên lặng vai Đông Phương Mặc.

Cô bé Tiểu Bạch, hai còn cũng cùng nó.

 

Tiểu Bạch: “……”

 

“Bổn tọa cho vài bạt tai .”

Nói , Tiểu Bạch nhảy xuống khỏi vai Đông Phương Mặc, dùng năng lực của tìm mặt của Tần Tri Thư qua lớp bao tải, giơ cái móng lông xù lên, tát mạnh xuống.

 

“Bốp bốp bốp!”

 

“Được .”

Đánh xong, Tiểu Bạch phủi móng xuống đất hai cái.

 

Tô Vi Nguyệt và Đông Phương Mặc liếc .

Tô Vi Nguyệt :

“Ta và về phòng .”

 

Đông Phương Mặc:

“Được, sẽ về ngay.”

 

A Chiêu ngơ ngác hỏi:

“A ?”

 

Đông Phương Mặc dịu dàng xoa đầu cô bé:

“Đi chút việc thôi, và a tỷ về .”

 

A Chiêu còn định cũng , nhưng Đông Phương Mặc bảo:

“Chúng ngoài lâu , kẻo phát hiện trong phòng ai.”

 

A Chiêu lý, bèn thôi, ôm Tiểu Bạch, nắm tay a tỷ rời , ngoái đầy lưu luyến.

 

Tô Vi Nguyệt dẫn cô bé về phòng trong tửu lâu, kiểm tra trận pháp quanh phòng, xác nhận ai chạm mới yên tâm, lấy từ vòng tay trữ vật một giấy nhỏ cỡ bàn tay.

A Chiêu tò mò , thấy a tỷ niệm mấy câu chú, giấy phát sáng, khi ánh sáng tắt , Đông Phương Mặc xuất hiện mặt A Chiêu.

 

Cô bé tròn mắt:

“A ?”

 

“Đông Phương Mặc” kéo khóe môi:

“Ta đây.”

 

gọi xong, A Chiêu liền thấy gì đó sai sai.

Dù hình dáng giống hệt a , cảm giác khác, mà vẻ mặt đáng ghét nữa thì ?

 

A Chiêu sang hỏi:

“A tỷ, cái là?”

 

“Là giấy.”

Tô Vi Nguyệt đáp.

“Trước khi a của trở , nó tạm giả .”

 

A Chiêu vòng quanh giấy vài vòng, cảm thấy thật thần kỳ, khẽ chạm tay áo của “a ”, phát hiện cảm giác như đang sờ giấy.

 

“A tỷ, tỷ giỏi quá!”

Cô bé reo lên, đôi mắt sáng long lanh.

 

Tô Vi Nguyệt:

“Tạm thôi.”

 

A Chiêu hỏi tiếp:

“Cái cũng là phù lục ?”

 

“Không.”

Tô Vi Nguyệt lắc đầu, thoáng ngừng như nhớ điều gì, mỉm :

“Trước đây xem trong một quyển sách, học đấy.”

 

“Hử?”

A Chiêu nghiêng đầu.

 

Tô Vi Nguyệt nheo mắt :

“Muội học ?

Nếu luyện thuật giấy đến trình độ cao, giấy thể giống hệt thật.”

 

A Chiêu động tâm, nhưng nghĩ đến những thứ đang học liên quan gì đến giấy, liền lắc đầu từ chối.

 

Thấy , Tô Vi Nguyệt cũng ép buộc, chỉ dặn dò cô bé đừng để lộ sơ hở, đó giải trừ trận pháp, mở cửa gọi tiểu nhị lên thêm bánh.

Khi tiểu nhị khỏi, nàng bố trí trận pháp nữa.

 

“Giờ thì thấy chúng ở đây .”

Nàng .

 

A Chiêu ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng âm thầm ghi nhớ chi tiết.

 

Tiểu Bạch thầm nghĩ:

May mà cô bé lương thiện, thì lớn lên chắc sẽ trở thành đại ma đầu mất.

……

 

Đông Phương Mặc vác Tần Tri Thư đang hôn mê đến cổng Nam của Cửu Trọng thành, đây là nơi náo nhiệt nhất thành.

Cậu tìm một góc vắng, dùng dây thừng thường buộc chặt đối phương, đó vận pháp treo Tần Tri Thư lên tường thành.

Đông Phương Mặc hai hàng chữ lên tường, đó nhanh chóng rời , dọc đường còn dán mấy lá phù ẩn khí.

 

Sau khi , một bóng xuất hiện tường thành.

Người đó ngẩng đầu Tần Tri Thư đang treo, mặt vẽ một con rùa to bằng mực, hai bên còn hai dòng chữ:

[Yêu tặc bại hoại Tần Tri Thư, bằng heo chó.]

[Nghĩa hiệp vô danh, trời hành đạo.]

 

Trên đỉnh đầu còn thêm:

[Có giỏi thì đến tìm cha ngươi đây.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-336-treo-ten-khon-len-cong-thanh.html.]

 

Diệp Phong Dương hai câu chữ một lúc lâu, khẽ thở dài.

Hai câu chẳng ăn nhập gì với cả…

Xem về giám sát tiểu Mặc sách nhiều hơn thôi.

 

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Phong Dương sững sờ, ánh mắt thoáng hiện nét phức tạp.

Hắn quanh, thấy vẫn còn chút khí tức xóa sạch, liền vung tay quét sạch hết.

Trước khi rời , liếc Tần Tri Thư treo tường, giơ ngón tay thon dài điểm mấy cái, đó ảnh liền biến mất.

 

Ngay khi Diệp phong Dương rời , pháp bảo bên hông Tần Tri Thư vỡ vụn.

Chẳng bao lâu , yêu tộc phát hiện kẻ treo tường thành.

……

 

Đông Phương Mặc về hội hợp với A Chiêu và Tô Vi Nguyệt.

Khi nhảy qua cửa sổ bước , liền thấy “bản ” đang bàn ăn, tim Đông Phương Mặc giật thót.

 

“A , về !”

A Chiêu vui mừng chạy đến, a từ đầu đến chân, thấy thương mới yên tâm, giải thích:

“Đây là thuật giấy của a tỷ đó.”

 

“Ta .”

Đông Phương Mặc xoa trán, cảnh giác Tô Vi Nguyệt:

“Ngươi tiến bộ nhanh quá đấy?”

 

Người giấy thậm chí còn mang cả khí tức của Đông Phương Mặc!

 

Tô Vi Nguyệt mỉm :

“Hết cách, ai bảo thiên phú của quá cao chứ.”

 

Nàng giơ tay, chỉ nhẹ một cái, giấy lóe lên ánh sáng trắng, hóa nhỏ bằng bàn tay, bay về lòng bàn tay nàng.

Khóe môi Đông Phương Mặc giật giật, nhưng gì thêm.

 

Lúc , ngoài phố vang lên tiếng hô:

“Tần Tri Thư treo lên tường thành !”

 

Tiếng dứt, cả con phố xôn xao.

Tần Tri Thư là ai chứ? Là kẻ ác nổi tiếng khắp thành!

Chỉ trong chốc lát, đổ xô xem náo nhiệt.

 

A Chiêu chớp mắt, sang a .

Đông Phương Mặc mỉm :

“Muội xem ?”

 

“Có phát hiện ?”

 

“Không , đều xem cả.

Nếu chúng , mới dễ nghi ngờ.”

 

“Ồ~”

A Chiêu hiểu .

 

Ba chen theo dòng đến xem Tần Tri Thư treo.

Tầm tu sĩ , A Chiêu rõ gương mặt Tiểu Bạch tát sưng đỏ, còn vẽ cả con rùa mặt.

 

“Gan ai mà to đến thế?”

 

“Mau thôi, coi chừng vạ lây.”

 

“Chậc chậc, cũng liều lĩnh quá!”

 

“Đằng Xà tộc khứu giác nhạy bén, chắc chắn khó mà thoát .”

 

Nghe bàn tán, A Chiêu cùng a , a tỷ , Tiểu Bạch.

 

Tiểu Bạch thản nhiên :

“Không , chẳng ai tìm .”

 

Bởi vì dọn dẹp sạch sẽ dấu vết .

 

Ba nán , trở về nơi ở tạm, gặp Lục Dao Phong và Nguyệt Tri Phù cũng từ ngoài về.

 

A Chiêu vui vẻ chào hỏi:

“Tiểu Lục, Tri Phù, hai về ?”

 

Lục Dao Phong bình thản:

“Vâng, tiểu sư thúc tổ, ba vị cũng về .”

 

Nguyệt Tri Phù: “……”

Nàng chút chột , dám thẳng, nếu tiểu sư thúc tổ bọn họ gì, chắc sẽ sợ hãi lắm.

 

A Chiêu gượng, mở cửa chạy .

Vừa thấy a cha uống , a nương bên cạnh sách.

 

Nhìn thấy a nương, mắt cô bé sáng rực, chạy đến:

“A nương~~”

 

Lý Kinh Tuyết ôm nhi nữ, xoa đầu hỏi:

“Về ? Có vui ?”

 

A Chiêu gật đầu thật mạnh:

“Vui ạ!”

 

Sau đó, cô bé háo hức kể:

“Hôm nay a và a tỷ dạy con cách trùm bao khác đó, con học vài ngay!”

 

Tiểu Bạch: “……”

Đông Phương Mặc: “……”

Tô Vi Nguyệt: “……”

Lục Dao Phong và Nguyệt Tri Phù còn ngoài cửa: “……”

 

“Trùm bao khác?”

Lý Kinh Tuyết ngẩn , sang hai đứa con lớn.

 

Đông Phương Mặc vội vàng :

“A nương, để con giải thích!”

 

Tô Vi Nguyệt cũng :

“A nương, là do tên xa đáng đời thôi!”

 

Hai nhao nhao kể bộ sự việc.

 

Lục Dao Phong xong, bước lên phía một bước:

“Thiên tôn, tử việc bẩm báo.”

 

Diệp Phong Dương :

“Nói .”

 

“Lúc tử cùng sư ở trong thành, gặp một kẻ ý đồ đang cầm tranh vẽ tiểu sư thúc tổ hỏi thăm tung tích.

Bọn tử âm thầm bám theo, là hộ vệ của thiếu chủ Đằng Xà tộc.

Tên thiếu chủ phận của , điều ác, thường bắt những yêu quái mà mắt’, những đó…”

 

Lục Dao Phong ngừng , liếc sang tiểu sư thúc tổ, đó nghiêm giọng :

“Đều hành hạ đến c.h.ế.t.”

 

Loading...