A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 335: Thực Chiến Trùm Bao

Cập nhật lúc: 2025-11-13 10:24:45
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tần Tri Thư bên bờ sông, sắc mặt âm trầm.

quỳ mặt , dường như đang điều gì đó.

 

“Câm miệng.”

Tần Tri Thư nhấc chân, một cước đá bay nọ.

 

“Rầm!”

Người va mạnh cây liễu gần đó, cây gãy đôi.

 

“Khụ khụ!”

Người ôm ngực, ho vài tiếng, giọng run rẩy:

“Thiếu chủ…”

 

“Cút!”

Tần Tri Thư gầm lên.

 

Người bất đắc dĩ nhỏ:

“Vương gia dặn thuộc hạ trông chừng ngài…

Giờ các tộc đều tề tụ tại Cửu Trọng thành, ngài thể hành động hấp tấp…”

 

Còn dứt lời, chạm đôi con ngươi dọc màu vàng kim mặt, lập tức ngậm miệng.

 

Trên khuôn mặt tái của Tần Tri Thư lộ vài vảy đen, khóe môi nhếch lên, phun một chữ lạnh như băng:

“Cút.”

 

Người dám ở thêm, vội vàng rút lui.

Hắn hiểu rõ tâm trạng của thiếu chủ đang cực kỳ tệ.

Khi còn ở tộc địa, thiếu chủ hành sự kiêu ngạo, gì thì , ngay cả khi theo vương đến Cửu Trọng thành, vương cũng mặc kệ , chẳng bao giờ cấm cản.

 

thì khác.

Cửu Trọng thành xảy đại họa, hai trong ba đại yêu vương vẫn đang ở đây, còn vương của bọn họ, vẫn ở tộc địa xa xăm, mang hiềm nghi cực lớn.

Ngay khi nhận tin thành suýt diệt, vương liền vội vàng lên đường đến đây, tự biện minh yêu hoàng, rằng chuyện cấu kết Ma tộc do .

 

Theo lý, vương sẽ dẫn thiếu chủ cùng, nhưng lén bám theo, đến tận nơi mới lộ mặt.

Vương luôn cưng chiều , cực kỳ tức giận, mắng cho một trận:

“Hiện giờ tình hình đặc biệt, chỉ cần sơ suất, cả tộc sẽ tiêu tan!”

 

Mắng xong, vương nghiêm giọng dặn dò:

“Không ngoài. Dù ngoài, cũng tuyệt đối gây chuyện!”

 

Tần Tri Thư , chỉ bật , hỏi ngược :

“Nếu là kẻ khác chọc thì ?”

 

Vương xong, nghẹn , bực bội :

“Dù khác chọc con, con cũng tay !”

Nói , vương phất tay áo bỏ , cung gặp yêu hoàng.

 

Vương rời , Tần Tri Thư cũng theo đó mà phố.

Thị vệ ngăn , nhưng Tần Tri Thư liếc lạnh:

“Sao? Ngươi đồ chơi của ?”

 

Vừa đến hai từ “đồ chơi”, hộ vệ lạnh toát, thấy nhiều bắt “đồ chơi” cho thiếu chủ, kết cục đều thảm.

 

Hộ vệ chỉ dám khẽ nhắc nhở:

“Vương căn dặn, ngài gây chuyện.”

 

“Yên tâm, sẽ tay .”

Tần Tri Thư đáp, giọng nhàn nhạt.

 

Hộ vệ lập tức hiểu ý:

Hắn sẽ tay ”, nghĩa là sẽ cố tình chọc tức để đối phương tay, đó mới phản kích.

Như thì lý do chính đáng, ngay cả yêu hoàng cũng thể trách tội.

 

Hắn lặng lẽ theo sát phía , thấy thiếu chủ dạo khắp phố, đến khu chợ thì dừng .

Hộ vệ thấy ánh mắt thiếu chủ sáng lên rực rỡ, trong lòng âm thầm than thở:

Lại xui xẻo .

 

Nhìn theo hướng ánh mắt của thiếu chủ, thấy ba một sạp hàng.

Có một cô bé cực kỳ xinh xắn, mặc võ phục màu thiên thanh, đeo kiếm lưng, nụ rạng rỡ.

 

Hộ vệ kỹ dung mạo của cô bé, lòng thoáng thương hại và đồng cảm, nhưng dám can thiệp.

So với mạng khác, mạng của bản vẫn quan trọng hơn.

 

như dự đoán, thiếu chủ cố ý tiến đến gây sự, nhưng đối phương phớt lờ.

Hiện giờ, thiếu chủ tức đến nghiến răng.

Hộ vệ nghĩ thầm, bản nên tạm lánh kẻo vạ lây, đợi thiếu chủ nguôi giận .

 

Nhân tiện, cũng hỏi xem cô bé là ai, để nếu thiếu chủ bắt , còn cách dọn dẹp hậu quả.

Tuy Tần Tri Thư tàn bạo, nhưng vẫn ai thể đụng , ai tuyệt đối thể.

 

Nghĩ , lấy bút mực từ túi trữ vật, vẽ nhanh một bức họa.

Chỉ vài nét, hình ảnh cô bé đáng yêu hiện giấy.

Hắn quanh, đó bước một tiệm bán pháp bảo.

 

“Chưởng quầy, hỏi thăm chút.”

Hắn vỗ bức họa xuống quầy.

“Có nhận tiểu cô nương ?”

 

“Lưu… Lưu hộ vệ?”

Chưởng quầy ngẩng đầu, thấy đến là cận vệ của Tần Tri Thư, mặt liền tái xanh.

 

Chưởng quầy liếc quanh, trong tiệm ngoài một nam một nữ đang chọn bao kiếm ở góc, còn ai khác, liền hạ giọng:

“Không vương mang thiếu chủ theo ?”

 

Lưu hộ vệ thở dài:

“Là thiếu chủ tự bám theo.”

 

Chưởng quầy càng thêm khổ sở:

“Giờ mà còn tìm ‘đồ chơi’? Nhỡ bệ hạ thì…”

 

“Thế nên mới hỏi thăm.”

Lưu hộ vệ gõ ngón tay lên bức họa.

“Có thấy tiểu cô nương ?”

 

Hắn nhận rằng, ngay khi ba từ “tiểu cô nương”, hai đang chọn bao kiếm ở góc lập tức hướng ánh mắt về phía .

 

A Chiêu dùng Ẩn Thân thuật mái nhà, thấy cảnh Tần Tri Thư đá , khẽ nhíu mày:

“Tính khí bạo như , đúng là uổng cái tên.”

 

‘Tri Thư, Tri Lễ’ nghĩa là chữ, lễ.

thì chẳng dính chữ nào.

 

Đông Phương Mặc: “…”

Tô Vi Nguyệt: “…”

Muội bọn họ đúng là cách quan tâm… khác .

 

A Chiêu Tần Tri Thư tỏa thở âm u, sang hỏi Tiểu Bạch đang vai Đông Phương Mặc:

“Bốn chúng thể trùm bao thành công ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-335-thuc-chien-trum-bao.html.]

Tiểu Bạch liếc , đáp:

“Tu vi của tên nhóc thấp, đ.á.n.h thẳng thì khó, gây ồn ào.

Chi bằng dùng chút thủ đoạn.”

 

Nghe đến “thủ đoạn”, ba đồng loạt móc từ túi trữ vật mấy cái bình nhỏ.

Ngẩng đầu lên, họ thấy đối phương cũng đang cầm bình giống hệt.

 

Ba : “…”

Nhìn vài giây, cả ba cùng bật .

 

Tiểu Bạch: “…”

 

Nó chỉ thầm than thở:

Quả là một nhà… chẳng m.á.u mủ mà đầu óc vẫn hệt như .

 

Ba lượt giới thiệu công dụng các bình.

Khi A Chiêu lọ của là mê d.ư.ợ.c mới do a nương luyện, từng hạ gục cả a cha, hai lập tức đồng ý dùng lọ đó.

 

A Chiêu chần chừ:

mê d.ư.ợ.c mạnh lắm, lỡ khi trùm bao đánh, ngất luôn đau thì chẳng lời ?”

 

Đông Phương Mặc: “…”

Tô Vi Nguyệt: “…”

Cũng… lý đấy.

 

Đông Phương Mặc nghĩ một lát, đó :

“Không , dù ngất , tỉnh vẫn sẽ đau.”

 

Tô Vi Nguyệt đảo mắt quanh, nảy một ý:

“Ta cách.”

 

Tần Tri Thư vẫn bên sông, dòng nước lấp lánh.

Trong đầu hiện lên đôi mắt đen như hắc diệu thạch của cô bé lúc nãy.

Hắn nghĩ, nếu lên, đôi mắt đó hẳn sẽ , như ngâm trong nước .

nếu đỏ sẽ , là… m/ó/c ngâm nước cho .

 

“Vù~”

Một luồng gió lướt qua lưng , chẳng để tâm.

Ai mà chẳng sợ danh tiếng của , giữa Cửu Trọng thành ai dám động đến .

 

Bỗng, thấy choáng váng.

C/h/ế/t tiệt…

 

Tần Tri Thư vội đưa tay định chạm pháp bảo hộ bên hông, nhưng kịp, một viên sỏi nhỏ b.ắ.n đến, trúng ngay tay .

Mu bàn tay trắng bệch của lập tức bầm xanh.

 

“Là… ai? Bản thiếu chủ g.i.ế.c…”

Chưa hết, mắt tối sầm, ngã gục.

 

Từ xa, ba một thú vẫn nín thở quan sát, chờ xem cận vệ nào cùng .

Một lúc , ai xuất hiện.

 

A Chiêu a a tỷ, ánh mắt sáng rực.

Đông Phương Mặc khẽ , :

“Đợi .”

 

Cậu lấy từ túi một miếng vải, bịt mặt , chỉ chừa đôi mắt đen láy.

Nhìn kỹ, nhíu mày, đôi mắt quá dễ nhận .

 

Tô Vi Nguyệt liền đưa một pháp bảo cải dung, khi kích hoạt, A Chiêu biến thành một đứa trẻ bình thường.

 

“Giờ ?”

A Chiêu ngẩng đầu hỏi.

 

Hai : “…”

đổi mặt, vẫn quá đáng yêu.

 

“Được .”

Tô Vi Nguyệt xoa đầu cô bé, cũng thi triển Ẩn Diện thuật lên bản , Đông Phương Mặc theo.

 

Hai chuẩn xong, mỗi rút một bao tải.

“…”

 

A Chiêu bao tải của họ, lặng lẽ ghi nhớ, cô bé cũng sắm vài cái.

 

“Muội , cầm .”

Tô Vi Nguyệt đưa bao tải cho cô bé, giọng hưng phấn:

“Đi thôi, chúng trùm bao tên xa .”

 

Mắt A Chiêu sáng rỡ:

“Vâng~”

 

Đông Phương Mặc đành thu bao tải của , bước theo hai tỷ .

 

“Trùm bao cũng kỹ xảo đó.”

Tô Vi Nguyệt nghiêm túc chia sẻ kinh nghiệm:

“Phải nhân lúc đối phương phòng , nhảy từ phía , trùm mạnh lên đầu , kéo ngõ vắng, đá cho một cú ngã xuống đất, đó dùng tay chân dồn sức mà đánh.”

 

A Chiêu lắng nghiêm túc:

“Vâng~”

 

Chẳng bao lâu, bốn “chiến sĩ” đến nơi Tần Tri Thư đang bất tỉnh.

 

A Chiêu: “…”

 

Đông Phương Mặc lập tức tiến lên, xách cổ áo , dựng dậy cho loạng choạng.

Mắt A Chiêu sáng rực, ánh khích lệ của a a tỷ, cô bé cầm chặt bao tải, nhảy lên trùm mạnh xuống.

 

“Xoạt!”

Không trúng.

 

A Chiêu đáp đất, chiếc bao tải trống rỗng, đầy thất vọng.

Thân hình cô bé quá nhỏ, trùm khó.

 

Đông Phương Mặc:

“Khởi đầu bao giờ cũng khó, thì thử hai.”

 

Tô Vi Nguyệt:

, dù cũng ngất , tranh thủ mà luyện.”

 

Tiểu Bạch: “…”

 

Được a a tỷ cổ vũ, A Chiêu thử ba bốn , cuối cùng cũng trùm Tần Tri Thư bao.

 

Hai bên cạnh lập tức vỗ tay tán thưởng:

“Muội giỏi quá!”

“Thiên tài trùm bao!”

 

Tiểu Bạch: “…”

Thần thú Bạch Trạch chỉ im lặng.

Trùm bao mà cũng khen

Loading...