A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 334: A Chiêu Muốn Trùm Bao Người Ta
Cập nhật lúc: 2025-11-13 10:24:32
Lượt xem: 47
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta trả linh thạch !”
A Chiêu tức giận trừng mắt thiếu niên mặt.
Cây Băng Chi phẩm chất cực , là linh d.ư.ợ.c hiếm thấy.
A Chiêu còn mặc cả, dứt khoát đưa linh thạch luôn.
Thế nhưng, ngay khi cô bé trả tiền xong, tên thiếu niên đột nhiên nhảy , cướp luôn cây Băng Chi mất!
“Mọi đều thấy cả, rõ ràng là ngươi trả tiền mà.”
Thiếu niên liếc cô bé một cái, giọng lạnh lùng âm u.
Tô Vi Nguyệt và Đông Phương Mặc bước lên mấy bước, chắn mặt tiểu cô nương, ánh mắt chút thiện cảm nào.
Thiếu niên cũng chẳng sợ bọn họ, cằm hất cao:
“Sao? Muốn đ.á.n.h ?”
Chủ quầy thấy thế liền hốt hoảng chạy sang, nhỏ giọng khuyên:
“Ba vị, đừng gây chuyện ở đây. Người dễ chọc .
Nếu chọc , sợ là ngày mai các ngang mà khỏi Cửu Trọng thành đấy.”
Thính lực của A Chiêu , xong lời đó, gương mặt nhỏ nhăn như quả táo khô.
Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt liếc , đều hiểu ý trong mắt đối phương.
Bọn họ chịu thiệt cũng , nhưng thể chịu thiệt .
“Ngươi…”
Đông Phương Mặc định mở miệng, A Chiêu kéo nhẹ tay áo .
“A , thôi .”
Cô bé ngăn .
Hành động đó khiến Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt đều ngẩn .
Thiếu niên thấy, dường như bực tức khinh thường, cuối cùng nhếch môi mỉa:
“Xem như các ngươi hiểu chuyện. Ba con rùa rụt cổ.”
Dứt lời, tung cây Băng Chi lên, bắt , đó thong thả bỏ .
“Đợi …”
Tô Vi Nguyệt định chặn .
A Chiêu nhanh tay kéo áo a tỷ:
“A tỷ, đừng.”
Thiếu niên ngoái đầu , thấy A Chiêu đang ngăn cản hai , đôi mắt cảnh giác , bèn khẽ “chậc” một tiếng, sải bước tiếp tục rời .
Cảnh tượng đó khiến Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt đều cảm thấy gì đó .
Tô Vi Nguyệt hỏi:
“Không cây Băng Chi đó ?
Muội trả linh thạch , a tỷ ở đây, đừng sợ .”
Đông Phương Mặc cũng phụ họa:
“ , a ở đây, cần sợ.”
Tên khốn dám cướp đồ ngay mặt , thật đáng đánh!
“Muội sợ .”
A Chiêu lắc đầu.
“Hai đợi chút.”
Nói , cô bé sang ông chủ quầy:
“Trả linh thạch cho .”
Chủ quầy tiểu cô nương mềm mại đáng yêu, hai lưng cô bé, ánh mắt lóe lên.
Tên thiếu niên trả tiền, ba thì vẻ hiền lành…
Hay là…
Ý nghĩ đó kịp thành hiện thực, ông thấy thiếu niên lưng cô bé đặt tay lên chuôi kiếm, còn nữ tử thì lôi cả xấp lôi phù .
Vài tấm phù lập tức bay lên, tỏa ánh sáng lấp lóe, tựa như chỉ cần động một chút là sấm sét sẽ giáng xuống.
Trên vai thiếu niên còn một con “chó lông xù” đang nhe răng dữ tợn.
Nhìn qua , thể trêu !
Chủ quầy nuốt khan một cái, vội vàng móc túi linh thạch , đưa qua bằng hai tay, nịnh:
“Tiểu đạo hữu, linh thạch của ngài đây, xin nhận .”
A Chiêu ngạc nhiên nhận lấy, ông , ông gượng:
“Có… chuyện gì ?”
“Không gì.”
A Chiêu lắc đầu, cô bé còn tưởng ông chịu trả, ngờ ngoan ngoãn như .
Quả nhiên, thể mặt mà bắt hình dong.
“Ba vị thong thả nhé.”
Chủ quầy xum xoe.
A Chiêu mà hỏi tiếp:
“Ta hỏi ngươi một chuyện.”
Chủ quầy khựng , liếc sang hai và con “chó” lưng cô bé, miễn cưỡng nặn một nụ :
“Ngài hỏi , tiểu nhân gì sẽ hết.”
“Người là ai?”
A Chiêu hỏi thẳng.
Chủ quầy hoảng hốt, vội vàng đảo mắt xung quanh xem ai , xác định ai chú ý mới nhỏ giọng đáp:
“Tiểu đạo hữu, ngoài nhất đừng nhắc đến .”
“Tại ?”
“Người tính tình thất thường, g.i.ế.c yêu như chơi.”
Ông khổ.
A Chiêu chớp mắt:
“Vậy là ai?”
Chủ quầy cô bé kỹ hơn:
“Ngài thật sự ?”
A Chiêu:
“Nếu thì hỏi gì?”
Chủ quầy: “……”
Cũng đúng.
“Đó là thiếu tộc trưởng của Đằng Xà tộc, tên là Tần Tri Thư.”
“Đằng Xà?”
Đây là đầu A Chiêu thấy cái tên .
“ , trong ba đại yêu vương, tính tình khó chịu nhất chính là Đằng Xà yêu vương, vị thiếu tộc trưởng là con cưng của yêu vương.”
A Chiêu “ồ” một tiếng, hỏi thêm vài câu.
Sau khi nhận câu trả lời, cô bé đưa hai khối linh thạch cho chủ quầy.
Ông ngạc nhiên:
“Cái là…?”
“Linh thạch để trả cho tin tức.”
A Chiêu nhét tay ông , nghiêm túc :
“Ta tên là Minh Chiêu, tử Kiếm Tông, khách của Yêu Hoàng, hiện ở…”
Chủ quầy:
“Hả???”
A Chiêu kể xong, vẫy tay chào dẫn a , a tỷ rời .
Chủ quầy vẫn ngơ ngác đó, bóng dáng nhỏ nhắn đáng yêu dần biến mất nơi cuối phố.
Dọc đường, A Chiêu chẳng gì, khuôn mặt tròn trịa nghiêm nghị như đang suy tính chuyện hệ trọng.
Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt thấy, liếc , truyền âm nhỏ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-334-a-chieu-muon-trum-bao-nguoi-ta.html.]
“Có dọa sợ ?”
“Không giống lắm?”
Đông Phương Mặc hỏi Tiểu Bạch đang vai :
“Tiểu Bạch đại nhân, thế?”
Tiểu Bạch cau mày:
“Ai mà .”
Bị dọa sợ? Không giống! Gan của con bé to lắm mà.
im lặng như phong cách của con bé…
Tiểu Bạch nghiến răng:
“Tên khốn , về nhà mách Diệp Phong Dương mới .”
Đông Phương Mặc thở dài:
“Đợi lát nữa sẽ dò xem ở , đến dạy cho một bài học.”
Tô Vi Nguyệt:
“Cùng .”
Hai ăn ý gật đầu.
Lúc , A Chiêu phía bỗng dừng , quanh như thể đang chuyện mờ ám, đó :
“A , a tỷ, chúng ăn món ngon .”
Hai : “…”
Đông Phương Mặc:
“Được.”
Tô Vi Nguyệt:
“Muội ăn gì? Ta mời.”
A Chiêu cong mắt , dẫn họ đến tửu lâu lớn nhất Cửu Trọng thành, gọi một gian riêng, chọn đầy món ngon.
khi thức ăn bày lên, cô bé chẳng động đũa.
Tô Vi Nguyệt và Đông Phương Mặc càng thêm lo lắng, chắc chắn là dọa !
Không , đêm nay dạy dỗ tên khốn !
lúc , A Chiêu giơ tay, kích hoạt pháp bảo cổ tay, bày kết giới ngăn cách âm thanh và hình ảnh.
Trong ánh mắt nghi hoặc của hai , cô bé nghiêm túc :
“Chúng trùm bao Tần Tri Thư .”
Đông Phương Mặc: “…”
Tô Vi Nguyệt: “…”
Hai , đều thấy rõ trong mắt đối phương sự kinh ngạc.
Cô bé ngoan ngoãn đáng yêu là trùm bao đ.á.n.h ?
“Hắn thật là quá đáng! Dám mắng a và a tỷ, còn cướp đồ của nữa!”
A Chiêu tức giận phồng má.
Tô Vi Nguyệt chần chừ:
“Đã , lúc nãy cho bọn tay?”
“Trước khi , dặn tiểu Lục bọn họ gây chuyện.”
A Chiêu thở dài.
“Ta là trưởng bối, gương.”
Hai : “…”
“Với , đây là địa bàn của , thể ngang ngược.
Muốn đ.á.n.h thì đ.á.n.h lén.”
A Chiêu tỉnh bơ.
Tô Vi Nguyệt cô bé, vẻ mặt buồn bất đắc dĩ:
“Muội cần nhịn , nếu chuyện gì, tỷ gánh .”
Đông Phương Mặc cũng gật đầu:
“ đó, cùng lắm a cha gánh.
Trời sập cao chống.”
A Chiêu họ, chân thành:
“Muội định nhịn… chỉ là, trùm bao thôi.”
Tiểu Bạch sững sờ:
“Lúc nãy, đường ngươi gì, là đang nghĩ cách trùm bao ?”
A Chiêu tươi rói:
“ .”
Tiểu Bạch: “…”
“Có chuyện gì ?”
A Chiêu chớp chớp mắt.
“Không gì.”
Tiểu Bạch nghiêng đầu.
“Lần kế hoạch gì thì sớm, đừng im thin thít .”
“Được.”
A Chiêu ngoan ngoãn đáp, đó nghiêm túc :
“Giờ để trình bày kế hoạch nhé?”
Cô bé bắt đầu :
“Khi cướp cây Băng Chi, tính toán với , vì gây chuyện ở đây .
dám mắng a và a tỷ là ‘rùa rụt cổ’, cảm thấy nhịn .
Phải đ.á.n.h ! A và a tỷ như , để sỉ nhục chứ!”
Hai một thú nghiêm túc lắng “kế hoạch lớn” của cô bé.
A Chiêu :
“Tiểu Bạch dẫn đường. Ba chúng bịt mặt, trùm bao , đ.á.n.h một trận về đây ăn tiếp.
Xong sẽ tạo… cái gì nhỉ, đúng , chứng cứ ngoại phạm như tiểu Tạ từng .”
“…”
Một lúc , Tiểu Bạch nhịn nổi, hỏi:
“Chỉ thôi ?”
A Chiêu gật đầu:
“Ừ, ?”
Tô Vi Nguyệt mỉm :
“Rất , kế hoạch ngắn gọn mà hiệu quả.”
Đông Phương Mặc cũng gật đầu:
“, dễ hiểu.”
Tiểu Bạch:
“Các ngươi cứ chiều con bé …”
A Chiêu chớp mắt Tiểu Bạch:
“Tiểu Bạch~?”
Tiểu Bạch thở dài:
“… Được , kế hoạch . Giờ thôi.”
A Chiêu vui sướng nhoẻn miệng .
Tô Vi Nguyệt lấy phù trận, bố trí một ảo trận khiến ngoài chỉ thấy họ đang ăn uống.
Sau khi chuẩn xong, Đông Phương Mặc mở cửa sổ, quan sát thời cơ, mang theo Tiểu Bạch .
A Chiêu và Tô Vi Nguyệt nối bước.
Đôi mắt Tiểu Bạch lóe lên ánh vàng, thỉnh thoảng giơ vuốt chỉ hướng.
Không lâu , cả nhóm thấy bóng dáng của Tần Tri Thư.