A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 333: Mang Đồ Cho Tiểu Hôi

Cập nhật lúc: 2025-11-13 10:24:19
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau khi quả cầu ánh sáng màu xanh lục đưa thư xong, nó liền vội vã rời , như thể trong viện thứ gì đó đáng sợ .

 

Ngày hôm , Đan Nhạc đến.

Nàng vẫn mặc bộ cung trang đỏ rực, dung mạo tươi tắn, kiêu sa.

Khi Tô Vi Nguyệt và những khác đang mấy tự tin thấy ánh mắt tươi của nàng , tất cả đều đỏ mặt.

 

A Chiêu thấy nàng , mắt sáng rực, vị tỷ tỷ vẫn xinh như .

Lần Đan Nhạc đến là để mặt Đông Hoàng Xuyên Hải đưa lễ tạ ơn và thiệp mời.

 

Trong đó, phần lễ hậu hĩnh nhất là tặng cho Tô Vi Nguyệt, Đông Hoàng Xuyên Hải cảm tạ nàng giúp đỡ.

Ngoài , ai cũng một phần, kể cả A Chiêu và Tiểu Bạch, dù hai mới ở trong ngục .

 

“Bệ hạ vô cùng cảm kích các vị tay tương trợ.

Ngày mai, sẽ mở tiệc tại cung điện, mong các vị thể đến dự.”

 Đan Nhạc truyền đạt ngắn gọn ý của Đông Hoàng Xuyên Hải.

 

Những ngày gần đây, Đông Hoàng Xuyên Hải đích tuần tra mấy vòng quanh Cửu Trọng thành, lo rằng sẽ Ma tộc xuất hiện.

Ông còn tin tưởng thuộc hạ của nữa, nhiều pháp trận Diệt Hồn như thế mà chẳng ai phát hiện .

Nếu nhờ Tô Vi Nguyệt phát hiện kịp thời, e rằng bộ Yêu trong thành c.h.ế.t sạch.

 

Thế nên, Đông Hoàng Xuyên Hải tự tay.

Chiều nay, khi kiểm tra bộ trời đất của Cửu Trọng thành, ông mới nhớ đến Tô Vi Nguyệt và những khác, liền sai mang lễ tạ và thiệp mời đến.

 

Nghe xong, vẻ mặt Tô Vi Nguyệt phần kỳ diệu.

Suýt nữa nàng to điều đang nghĩ trong lòng, may mà kịp ngậm miệng.

bên cạnh vang lên một giọng phụ họa nhỏ.

 

“Yêu hoàng bận đến ? Thuộc hạ là phế vật ?”

Hoa Dạ Ánh ho khan mấy tiếng:

“Khụ khụ!”

 

Nàng thật sự cố ý, chỉ là buột miệng thôi.

 

Ánh mắt Tạ Nhất Cẩn sáng rỡ, tin chẳng là bí mật của Yêu tộc ?

Chuyến đúng là thu hoạch lớn, nghĩ thể trở thành “Bách Hiểu Sinh” của tu chân giới mất .

 

Hay là... về một quyển sách?

nghĩ kỹ , lập tức gạt bỏ ý định đó, tin nên đưa sách, nên bán để đổi linh thạch mới .

 

Những tin thế , giá chắc chắn cao!

 

Nguyệt Tri Phù hai đồng môn mỗi một kiểu mặt khác , tiểu sư thúc tổ nhỏ đang nghiêm mặt, lòng chỉ thở dài.

Hai đều lớn tuổi hơn tiểu sư thúc tổ, chẳng chín chắn chút nào.

 

Vân Nguyệt Minh xem như thấy lời xì xào, bình thản đáp:

“Cảm tạ yêu hoàng bệ hạ, chúng sẽ đến dự đúng giờ.”

 

Đan Nhạc liếc một vòng, ánh mắt đầy ẩn ý dừng Hoa Dạ Ánh một lát, đó cũng gì thêm, cáo từ rời .

Nàng bảo yêu hoàng vẫn đang đợi nàng hồi cung báo cáo.

 

Trước khi , Đan Nhạc còn căn dặn:

“Thành yên , náo nhiệt như , các vị cần quá câu nệ.”

 

Sau khi Đan Nhạc rời , trong khí còn vương mùi hương thoang thoảng.

 

Hoa Dạ Ánh phấn khích :

“Vậy là chúng ngoài đúng ?”

 

Đa kiếm tu đều chịu nổi cảnh nhốt mãi trong nhà.

Mấy hôm nay, Vân Nguyệt Minh cho họ ngoài để tránh vướng rắc rối, Hoa Dạ Ánh sắp phát điên , nàng cảm giác như bản sắp đập nát cả cái sân.

 

xong, Vân Nguyệt Minh sang nàng, giọng điềm nhiên:

“Hoa Dạ Ánh, chép Thanh tâm chú một trăm , sáng mai nộp cho .”

 

Hoa Dạ Ánh tròn mắt:

“Ể? Sao thế ạ? Trưởng lão, mà?”

 

Vân Nguyệt Minh:

“Hai trăm .”

 

Hoa Dạ Ánh há miệng, định biện bạch nhưng thấy vẻ mặt vô cảm của trưởng lão, đành xụ mặt đáp nhỏ:

“Vâng...”

 

Tạ Nhất Cẩn khúc khích, nhưng dứt tiếng, ánh mắt Vân Nguyệt Minh lia qua:

“Tạ Nhất Cẩn, ngươi cũng chép một trăm .”

 

Tạ Nhất Cẩn ngẩn :

“Hả? Ta á?”

 

Trên mặt rõ hai chữ “Tại ?”.

 

Vân Nguyệt Minh:

“Không nên nhạo đồng môn, phạt.”

 

Tạ Nhất Cẩn: “…”

 

“Vâng.”

Hắn trả lời thật nhanh để tăng gấp đôi.

 

Ánh mắt Vân Nguyệt Minh quét đến Lục Dao Phong và Nguyệt Tri Phù.

Hai lập tức thẳng, như đang điểm danh.

 

bà chỉ liếc mắt vài cái, đó sang hỏi A Chiêu:

“Tiểu sư thúc, điều gì dặn dò ?”

 

A Chiêu chớp chớp mắt, nghĩ một lát, đó nghiêm túc :

“Ra ngoài chơi thì đừng gây chuyện, khiêm tốn nha.”

 

Bốn :

“Rõ.”

 

A Chiêu hài lòng vẫy tay:

“Giải tán .”

 

Hoa Dạ Ánh lê bước nặng nề, ngoài, còn chép Thanh tâm chú hai trăm , thật là .

Cái miệng c.h.ế.t tiệt, lúc nào cũng nhanh hơn não, hu hu…

 

Sau khi tản , A Chiêu kéo tay áo Tô Vi Nguyệt:

“A tỷ, a ~”

 

Hai đồng thanh:

“Sao ?”

 

“Chúng thăm Tiểu Hôi .”

Tiểu Hôi cấm địa Kim Ô hơn một tháng mà chẳng tin tức gì, A Chiêu bắt đầu lo lắng.

 

Nghe , tất nhiên Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt từ chối.

 

A Chiêu sang hỏi Tiểu Bạch:

“Có nên mang gì cho Tiểu Hôi ?”

 

Tiểu Bạch:

“E là ngươi còn chẳng gặp nó, mang đồ gì.”

 

A Chiêu:

“Ta sợ nó đói bụng.”

 

Tiểu Bạch:

“Không đói .”

 

A Chiêu lẩm bẩm:

“Thôi, cứ mang theo , nhỡ nó ăn thì mà ăn.”

 

Tiểu Bạch: “…”

Thế ngươi hỏi gì nữa hả?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-333-mang-do-cho-tieu-hoi.html.]

 

Nói , A Chiêu chạy trong nhà tìm a cha, thức ăn cha ngon nhất, cô bé mang cho Tiểu Hôi ít bánh điểm tâm.

 

Khi Đan Nhạc đến, Diệp Phong Dương mặt, dù Đông Hoàng Xuyên Hải đang ở đây, nhưng vì phận đặc biệt nên vẫn giữ kín.

 

A Chiêu nhanh chóng mang hộp điểm tâm .

Trước khi , cô bé phòng luyện đan đang đóng kín, nghĩ một lát bảo:

“Chúng nhanh về, gọi a nương nữa.”

 

Hai ngày , Lý Kinh Tuyết phòng luyện đan, luyện xong sẽ .

A Chiêu hiểu, nếu cô bé luyện đan, cũng chẳng ai phiền.

Thế là, A Chiêu dẫn theo a a tỷ và Tiểu Bạch thẳng đến Phù Tang thần thụ.

 

Sau khi bọn họ rời , một bóng lặng lẽ xuất hiện phía , tiểu viện một cái, giơ tay bố trí hai trận pháp, đó phát tiếng động, đuổi theo nhóm A Chiêu.

Được Đông Phương Mặc ôm trong lòng, tai Tiểu Bạch khẽ động, dường như phát hiện điều gì đó, ngoảnh , khóe miệng giật giật, thu ánh mắt về.

 

Nhờ lệnh thông hành của Đông Hoàng Xuyên Hải, nhóm A Chiêu nhanh chóng đến lối cấm địa.

 

Nhìn cánh rừng rậm nơi Phù Tang thần thụ mọc um tùm, A Chiêu gọi to:

“Tiểu Hôi! Tiểu Hôi! Nghe thấy ?”

 

“…”

Không một tiếng đáp .

 

A Chiêu thất vọng, cầm hộp thức ăn trong tay:

“Ta còn cho Tiểu Hôi nếm thử bánh mới a cha cơ.”

 

“Xoạt!”

A Chiêu chớp mắt, ngẩng đầu lên, một cành cây non xanh biếc đung đưa tiến đến gần cô bé.

Cành cây khẽ rung, đầu ngọn cây chạm hộp thức ăn, đó mềm như dây thừng, quấn lấy hộp .

 

A Chiêu ngẩn một chút, mừng rỡ hỏi:

“Phù Tang, ngươi giúp mang bánh cho Tiểu Hôi nhé?”

 

Cành cây nhẹ nhàng biểu thị sự đồng ý.

 

A Chiêu mỉm :

“Đa tạ Phù Tang.”

 

Sau đó, cô bé lục trong túi trữ vật lấy một túi thịt khô:

“Ngươi ăn cái ? Đây là trả công cho ngươi.”

 

Cành cây khựng .

 

A Chiêu nghiêng đầu:

“Không ăn ? Ngon lắm đó.”

 

Cành cây động đậy, đưa nhánh lấy túi thịt khô .

 

A Chiêu xoa nhẹ lá cây:

“Vậy nhờ ngươi nha, bảo Tiểu Hôi tu luyện chăm chỉ, sớm ngoài nhé.”

 

Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt .

Sao như thể Tiểu Hôi nhốt cải tạo ?

 

Cành cây biểu thị sự đồng ý, đó mang theo hộp thức ăn và túi thịt biến mất trong rừng.

 

A Chiêu chụm tay bên miệng, hét to:

“Phải tu luyện chăm chỉ nha!”

 

“Xào xạc…”

Những nhánh Phù Tang đung đưa theo gió, như đang đáp lời cô bé.

 

Đông Phương Mặc tò mò hỏi:

“Muội , với Phù Tang thần thụ từ khi nào ?”

 

A Chiêu chớp mắt:

“Hả? Muội với nó mà.”

 

Đông Phương Mặc:

“Vậy , …”

 

“Dây là đầu chuyện với nó đó, , tính cả trong ngục thì là thứ hai.”

 

Đông Phương Mặc lập tức bắt trọng điểm:

“Nó ngục tìm gì?”

 

A Chiêu lắc đầu:

“Không .”

 

Tô Vi Nguyệt hỏi:

“Vậy nó ?”

 

A Chiêu:

“Không gì cả.”

 

Hai , là đây?

 

A Chiêu kể tình hình lúc trong ngục.

Khi cô bé bản cảnh giác, cho đốm ánh sáng xanh đến gần, cả hai đều mừng thầm.

 

, bước chân giới tu chân, cẩn thận luôn là nhất.

mà…

 

“Vậy nghĩa là, hai bên chẳng ?”

Tô Vi Nguyệt hỏi.

 

“Có chứ, bảo nó đừng đến gần.”

 

Tô Vi Nguyệt: “…”

Đông Phương Mặc: “…”

Ờ, cũng tính là chuyện ha?

 

Vương lão hiện , tiểu cô nương trắng trẻo mũm mĩm mà thở dài:

“Có mặt của Muội ngươi ... dày ?”

 

Đông Phương Mặc nghiêm túc:

“Muội gọi là hoạt bát, cởi mở, tự nhiên.”

 

Vương lão định tiếp, nhưng bắt gặp ánh mắt nhỏ nhắn , liền im bặt, chợt nhớ rằng, con bé thấy lão.

Thế là, lão một biến mất.

 

Đông Phương Mặc thấy theo, sợ cô bé lỡ miệng mặt Tô Vi Nguyệt, liền đ.á.n.h trống lảng:

“Muội , dạo phố nhé! Chợ bên Yêu tộc nhiều thứ quý báu lắm, từng thấy bên Nhân tộc .”

 

Nghe , mắt A Chiêu sáng lên:

“Đi!”

…………

 

“Thứ là của gia !”

Một giọng ngạo mạn vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả yêu xung quanh.

 

A Chiêu phồng má:

“Ta trả linh thạch , trả linh thạch tức là của .”

 

“Ha! Linh thạch? Ai thấy ngươi trả linh thạch nào?”

Tên thiếu niên cầm cây Băng Chi quý hiếm, khẩy, sang hỏi chủ quầy:

“Ngươi nhận linh thạch ?”

 

Chủ quầy hoảng hốt lắc đầu lia lịa, đồng thời hiệu cho A Chiêu đừng gây chuyện với đối phương.

 

Thiếu niên chỉ đám yêu xung quanh:

“Ngươi, ngươi, ngươi, ai thấy con nhóc trả ?”

 

Ba yêu tộc điểm danh đồng loạt lắc đầu:

“Không thấy gì hết.”

 

Loading...