A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 332: Cả Nhà Đoàn Tụ

Cập nhật lúc: 2025-11-13 10:24:06
Lượt xem: 51

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

A Chiêu vui vẻ nắm tay a nương và a cha, dắt theo Tiểu Bạch rời khỏi ngục giam.

Vừa bước ngoài, ánh nắng chói chang khiến cô bé quen một tháng ở nơi tăm tối, A Chiêu khẽ nheo mắt .

Rất nhanh, cô bé phát hiện điều gì đó .

 

“Sao… thế ?”

A Chiêu ngạc nhiên những ngôi nhà đổ sập hơn nửa phía .

 

Lý Kinh Tuyết giải thích:

“Hôm nay là ngày tế lễ trăm năm một của Yêu tộc, Ma tộc nhân cơ hội tấn công…”

 

“Ma tộc?”

Vừa hai chữ , A Chiêu lập tức cảnh giác, căng thẳng quanh, cố tìm tung tích của Ma tộc.

 

“Đã giải quyết hết , đừng lo lắng.”

Lý Kinh Tuyết xoa đầu con gái, dịu dàng .

 

“Giải quyết ?”

A Chiêu ngạc nhiên.

 

.”

Lý Kinh Tuyết kể:

“Tiểu Nguyệt phát hiện Ma tộc bí mật bố trí trận pháp, nên sửa , biến nó thành Diệt Ma đại trận.”

 

Tất cả Ma tộc đều c.h.ế.t trong trận pháp đó.

 

Nghe xong, mắt A Chiêu sáng lấp lánh:

“Không hổ là a tỷ, lợi hại thật!”

 

“Ta đón , tránh .”

 

“Cái gì mà của ngươi, rõ ràng là của !”

 

Tiếng cãi vã từ xa vọng , càng lúc càng gần.

 

A Chiêu cùng a nương, a cha và Tiểu Bạch thấy hai bóng chạy tranh luận tiến về phía nhà lao.

 

“A tỷ, a ~”

A Chiêu rõ, vui mừng vẫy tay gọi.

 

Tô Vi Nguyệt và Đông Phương Mặc thấy tiếng , lòng đều chấn động, ?

Chẳng đợi xong việc sẽ đón ?

 

Rất nhanh, họ thấy Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong Dương lưng A Chiêu.

 

“A nương, a cha!”

Hai đều vui mừng khôn xiết.

 

“A nương, đan d.ư.ợ.c của luyện xong ?”

Tô Vi Nguyệt hỏi đầy phấn khởi.

 

“Ừ, sớm luyện xong, chỉ là yêu hoàng bệ hạ cần phối hợp diễn một vở kịch, nên vẫn ở phòng luyện đan.”

 

“Thế thì quá!”

Tô Vi Nguyệt sang Diệp Phong Dương, cẩn thận đ.á.n.h giá một lượt nhỏ giọng hỏi:

“A cha, bệnh của … thế nào ?”

 

“Đã nữa.”

Diệp Phong Dương đáp.

 

Tô Vi Nguyệt nhẹ nhõm hẳn:

“Thế thì .”

Cái đùi vàng vẫn còn nguyên.

 

Lý Kinh Tuyết hai đứa con, hỏi:

“Hai đứa gặp thế nào ?”

Trước khi nàng bế quan luyện đan, vẫn thấy Đông Phương Mặc.

 

Đông Phương Mặc cũng mừng rỡ:

“A nương, chuyện dài lắm, để con kể dần.”

 

Cả nhà hiếm khi tụ họp đông đủ, thể thong thả chuyện.

Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt đưa ba còn về nơi ở tạm, đó hai kể chuyện của .

Lý Kinh Tuyết mới , khi nàng bế quan lâu, cả hai tình cờ gặp đường.

 

“Không ngờ Phù Tang thần thụ công dụng như .”

Lý Kinh Tuyết cảm thán:

“Xem , mở mang tầm mắt .”

 

Diệp Phong Dương :

“Nó sống lâu, rễ lan rộng, thể giao tiếp với nhiều loài cây cỏ và động vật, nên nhiều chuyện.

cách dùng, thường .”

 

A Chiêu nghiêng đầu hỏi:

“Tại ạ?”

 

Diệp Phong Dương:

“Vì dùng thần thức xâm nhập ký ức của Phù Tang thần thụ, tìm những chuyện liên quan đến trong đó.”

 

A Chiêu: “…”

Ba còn : “…”

 

A Chiêu tròn mắt:

“Làm cũng ?”

 

Diệp Phong Dương gật đầu:

“Phương pháp giống Tra Hồn thuật, chỉ là nguy hiểm như thế.”

 

Mắt A Chiêu sáng rỡ:

“A cha giỏi quá, nghĩ cách đó ?”

 

“Không nghĩ .”

Diệp Phong Dương khẽ lắc đầu, ánh mắt thoáng chút hoài niệm.

“Là sư sư tỷ nghĩ .”

 

A Chiêu chớp mắt:

“Hai họ cùng nghĩ ạ?”

 

. Lúc đó, họ xem ai hổ hơn mà , nên sửa Dẫn Mộng thuật, dần dần phát triển thành Tra Hồn thuật, đó thêm chút ảo thuật, cuối cùng tạo Dẫn Hồn thuật.”

 

A Chiêu:

“Nghe rắc rối quá.”

 

Khóe miệng Tiểu Bạch giật giật, chẳng trách nó từng qua.

 

“Thật khó, nếu con học, thể dạy.”

Diệp Phong Dương xoa đầu cô bé.

 

Cô bé ham học lập tức nở nụ tươi:

“Vâng~”

 

Lúc , Vân Nguyệt Minh cùng Lục Dao Phong và ba nữa về sân nhỏ, thấy cả nhà đang trong sân thì khựng .

Vân Nguyệt Minh cảnh giác Diệp Phong Dương, tay suýt chạm chuôi kiếm.

Xác định thần trí bình thường, bà mới âm thầm buông tay xuống.

 

Vân Nguyệt Minh cùng thi lễ, báo cáo sơ lược tình hình Yêu tộc.

Ma tộc trong Cửu Trọng thành tiêu diệt, chỉ còn vài kẻ tiểu nhân nhân cơ hội quấy phá, Yêu tộc phái trấn áp.

 

Thấy còn việc lớn, bà mới dẫn nhóm .

Chuyện của Yêu tộc, Nhân tộc tiện xen quá sâu.

 

Vân Nguyệt Minh hỏi:

“Thiên tôn, việc ở Cửu Trọng thành hệ trọng, chúng nên rời ngay đợi chuyện yên ?”

 

Diệp Phong Dương:

“Ở vài ngày .”

 

Nếu tử Kiếm Tông rời ngay khi xảy sự cố, sẽ khiến khác nghi ngờ, thậm chí thể dấy lên lời đồn rằng chính họ gây chuyện.

thì, ở tử Kiếm Tông, cũng sẽ kéo chuyện lên đầu họ.

Chuyện liên quan đến Ma tộc, Diệp Phong Dương tuyệt đối để khác đổ vấy lên Kiếm Tông.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-332-ca-nha-doan-tu.html.]

Vân Nguyệt Minh: “Vâng.”

 

“Vài hôm nữa, khi yêu hoàng xử lý xong việc trong thành, chắc sẽ phái đến.”

 Vân Nguyệt Minh liếc Tô Vi Nguyệt, sửa trận pháp cứu cả thành.

“Ngươi nên chuẩn sẵn.”

 

Việc Tô Vi Nguyệt là đại ân với Yêu tộc.

 

Sau đó, bà Diệp Phong Dương, ngập ngừng :

“Thiên tôn, ngài là đầu Nhân tộc, nên xuất hiện ở Yêu giới.

Nếu Yêu tộc đến, e rằng … ủy khuất ngài tránh một chút.”

 

“Không cần.”

Diệp Phong Dương mỉm :

“Ta gặp yêu hoàng, cũng , ông ý kiến gì.”

 

“Vậy thì .”

 

Những ngày đó, cả nhà A Chiêu ở trong sân nhỏ, Vân Nguyệt Minh cùng nhóm Lục Dao Phong ở nhà kế bên.

 

Trước đây, Tô Vi Nguyệt từng ở biên giới Tây Châu cùng Nguyệt Tri Phù và Hoa Dạ Ánh, là đồng bạn sinh tử, quan hệ thiết.

Đông Phương Mặc và Tạ Nhất Cẩn đều mê mẩn các chiêu “âm hiểm”, khiến Lục Dao Phong lắc đầu bất lực.

 

Khi Diệp Phong Dương từ bếp mang những món điểm tâm thơm phức, ai nấy đều sững sờ.

 

Vân Nguyệt Minh kinh ngạc:

Thiên tôn cũng nấu ăn?

Hơn nữa, còn món ngon đến thế?

 

Tóm , những ngày trôi qua vô cùng náo nhiệt.

 

Dường như, Tô Vi Nguyệt và Đông Phương Mặc trời sinh hợp, mặt A Chiêu thì cố tỏ hòa thuận, nhưng lưng cãi suốt.

 

Tô Vi Nguyệt:

“Ta cứu cả Cửu Trọng thành, rõ ràng lợi hại hơn ngươi, thế mà ngươi vẫn chịu gọi là a tỷ ?”

 

Đông Phương Mặc:

“Tu vi của cao hơn ngươi, theo giao ước, ngươi gọi là a .”

 

Tô Vi Nguyệt nghiến răng, nhóc chỉ cao hơn một chút:

“Chỉ hơn một tí xíu, gọi!”

 

Đông Phương Mặc khẩy:

“Hơn một tí cũng là hơn.”

 

Cậu phô tu vi thật để nàng tâm phục khẩu phục, nhưng nghĩ thấy thôi, tu chân giới hiểm nguy, cẩn trọng vẫn hơn.

 

Tô Vi Nguyệt:

“Rồi sẽ ngày vượt qua ngươi!”

 

Đông Phương Mặc điềm nhiên:

“Cố lên.”

 

Tô Vi Nguyệt hừ một tiếng, âm thầm quyết tâm về sẽ chăm chỉ tu luyện.

Sau vụ việc Cửu Trọng thành, nàng lĩnh ngộ nhiều điều, định trở về bế quan.

 

“Loạt xoạt!!”

Bỗng tiếng lá cây lay động chân hai .

 

Cả hai cúi đầu , thấy một quả cầu ánh sáng nhỏ màu xanh lục, đầu mọc đầy lá non xanh mướt.

Quả cầu ánh sáng liếc họ, đó vui vẻ rút một phong thư, chìa tới.

 

“Vụt!”

Tay nhỏ của nó giơ , hai lập tức lùi , giữ cách.

 

Tay Đông Phương Mặc đặt lên chuôi kiếm, Tô Vi Nguyệt cầm chặt bùa chú, sẵn sàng ném .

 

Tô Vi Nguyệt:

“Cái gì ?”

 

Đông Phương Mặc:

“Không .”

 

Tô Vi Nguyệt quan sát:

“Không ma khí, trông như đang đưa đồ… là linh thú của ai đó?”

 

Đông Phương Mặc:

“Linh thú nào trông như thế? Biết là ma vật giả dạng.”

 

Tô Vi Nguyệt:

“Vậy xử lý luôn nhé?”

 

Đông Phương Mặc:

“Ý đấy.”

 

Quả cầu xanh: “???”

 

Dường như hiểu, nó phồng lên, ném lá thư xuống đất, đó chui tọt lòng đất, biến mất.

Hai im.

 

Lúc A Chiêu dắt Tiểu Bạch khỏi phòng, thấy a tỷ cầm bùa, a cầm kiếm, bèn hỏi:

“A tỷ, a , hai gì thế?”

 

Tiểu Bạch lập tức chú ý đến bức thư đất, hỏi:

“Phù Tang đến đây ?”

 

“Phù Tang?”

A Chiêu chớp mắt.

 

Tiểu Bạch chỉ phong thư:

“Trên đó khí tức của nó.”

 

A Chiêu tò mò:

“Ngươi Phù Tang thần thụ ? Nó chạy khắp nơi ?”

 

Tiểu Bạch:

“Biết chứ. Tuy nó thể hóa hình , nhưng thành yêu linh .”

 

“Yêu linh?”

A Chiêu từng thấy, tò mò hỏi:

“Yêu linh trông như thế nào? Ta xem quá.”

 

Tiểu Bạch liếc cô bé một cái:

“Ngươi gặp đấy.”

 

“Hử?”

 

“Chính là quả cầu ánh sáng xanh đến tìm ngươi trong ngục đó.”

 

Mắt A Chiêu mở to:

“Hả?”

 

Tiểu Bạch nhớ mấy ngày qua:

“Ta còn tưởng nó đến gây chuyện, giờ mới là do a cha ngươi dùng Dẫn Hồn thuật, khiến nó khó chịu, nên nó mới đến bảo ngươi gọi về.”

 

Trong lúc Tiểu Bạch và A Chiêu chuyện, Tô Vi Nguyệt và Đông Phương Mặc mở thư , nhận nét chữ quen thuộc, là của Lý Kinh Tuyết.

 

“Không a nương đang y thư trong phòng ?

Sao bảo chúng đến đây?”

Tô Vi Nguyệt thắc mắc.

 

Khóe môi Đông Phương Mặc giật giật:

“Đây… là vị trí đường hầm và a cha đào.”

 

Tô Vi Nguyệt: “???”

 

Đông Phương Mặc:

“Có lẽ quả cầu ánh sáng đó mang thư đến, nhưng… đến trễ mất .”

 

Tô Vi Nguyệt: “……”

 

Loading...