A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 331: Ta Mơ Thấy A Cha, A Nương

Cập nhật lúc: 2025-11-13 10:23:52
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Phong Dương đất, ngẩng đầu Lý Kinh Tuyết đang nghiêm mặt, dường như chỉ cần chút ý, mắt sẽ lập tức đập cho ngất nữa.

 

Hắn vội vàng lên tiếng:

“Ta ý định tự sát.”

 

Lý Kinh Tuyết “ồ” một tiếng, vẻ mặt tin lời lắm.

Nàng nhắc :

“Giờ mạng của ngươi là của A Chiêu.”

 

“... Ta .”

Khóe môi Diệp Phong Dương nhếch lên, mang theo nụ khổ.

“Ta mà, nên, sẽ tự sát, ngươi cần lo lắng.”

 

Lý Kinh Tuyết , xác định thật .

Nếu đổi là bản nàng trong cảnh đó, e rằng nàng cũng sẽ như thôi, , bằng hữu, sư trưởng đều mất sạch, tâm ma quấn , lúc nào cũng thể phát điên, bất cẩn một chút là thể g.i.ế.c ...

 

Nghĩ đến đây, nét mặt nàng trầm xuống.

Nàng xếp bằng bên cạnh , cúi mắt hỏi:

“Tâm ma của ngươi tiêu trừ ?”

 

Nếu vẫn còn, nghĩ cách khác.

 

Diệp Phong Dương , ngẩn :

“Để xem.”

 

Hắn nhắm mắt, soi xét đan điền và kinh mạch trong cơ thể, đảo qua một vòng trong ý thức.

Khi mở mắt , :

“Hết .”

 

Diệp Phong Dương chợt nhớ đến viên đan d.ư.ợ.c méo mó mà Lý Kinh Tuyết nhét miệng lúc , liền hỏi:

“Đó là đan gì ?”

 

“Tiêu Ma Đan, Tiểu Bạch dạy luyện.”

Lý Kinh Tuyết thẳng thắn đáp.

 

“Tiểu Bạch dạy ...”

Diệp Phong Dương ngạc nhiên, đó thấy hợp lý.

 

Loại đan từng qua, trong tu chân giới cũng ai đến, những thứ thế , chỉ Tiểu Bạch mới .

 

“Ờm...”

Diệp Phong Dương mở miệng:

“Lý đạo hữu, thể giúp tháo dây ?”

 

Lý Kinh Tuyết nam nhân mặt, thấy thần sắc điềm tĩnh, nàng giúp tháo Trói Tiên thừng và Khốn Linh tỏa .

Giờ sức mạnh của hồi phục, mấy sợi dây, mấy cái khóa thật chẳng trói .

 

Khi tự do, Diệp Phong Dương dậy, phủi nhẹ áo, búng tay thi triển Thanh Khiết Thuật, sạch hết bụi .

Hắn chỉnh đai lưng, vuốt phẳng vạt áo, xoa nhẹ nếp gấp tay áo...

 

Lý Kinh Tuyết: …

 

Cuối cùng, đưa tay chỉnh cái mũ đội đầu lệch, mỉm với nàng:

“Chúng về thôi, chắc là bọn nhỏ đang lo lắm. Hơn nữa...”

Hắn liếc ngoài:

“Bên ngoài động tĩnh.”

 

Nghe , Lý Kinh Tuyết lập tức gật đầu, nàng lo lắng cho A Chiêu và Tô Vi Nguyệt:

“Được.”

 

Diệp Phong Dương bước đến gần nàng, khẽ :

“Xin thất lễ.”

Nói , vươn tay, cách một lớp áo, nắm lấy cổ tay nàng.

 

Lý Kinh Tuyết chỉ cảm thấy mắt hoa lên, chân bỗng mất trọng lực.

Chớp mắt, nàng và Diệp Phong Dương đến Cửu Trọng thành.

Chưa kịp rõ xung quanh, nàng tiếng la, và mùi m.á.u tanh nồng nặc.

 

“Tách!”

Một tiếng búng tay vang lên.

 

“Xoạt!”

Ánh sáng rực rỡ bùng nổ, khiến nàng nheo mắt quan sát.

 

Trên bầu trời, vô trận pháp nhỏ kết hợp thành đại trận khổng lồ bao phủ cả Cửu Trọng thành.

Bọn ma vật, ma tộc trong thành đều hóa thành tro bụi.

 

Đông Hoàng Xuyên Hải thấy cảnh tượng mắt, liền hóa thành , đáp xuống cành cây của Phù Tang thần thụ, cau mày xuống thành.

Xác định xâm nhập gây tổn thất lớn, ông mới thở phào nhẹ nhõm.

 

ngay khi thở , ông bỗng cảm nhận điều gì đó, tim lập tức siết .

Ông đầu, thấy một nam nhân lam y đeo kiếm, đối phương nhánh cây gần đó từ bao giờ.

 

Đông Hoàng Xuyên Hải: …

 

Nam nhân đưa tay bắt lấy một luồng ma khí đang tan biến trong trung, nhưng kịp xem xét kỹ, nó tiêu tán mất.

 

“Dương Thần thiên tôn.”

Đông Hoàng Xuyên Hải cau mày.

“Ngươi là Nhân tộc nhất nhân, tự tiện bước lãnh thổ Yêu tộc?”

 

Diệp Phong Dương nhẹ nhàng vê tay, ánh mắt thoáng lạnh lẽo, ngước ông:

“Yêu Hoàng bệ hạ, đừng hiểu lầm.”

Khóe môi nở nụ nhạt.

“Ta chỉ lo cho sự an nguy của nhi nữ, yên tâm nên đến xem.”

 

Đông Hoàng Xuyên Hải: …

 

Ông nam nhân đang mỉm , lòng cảm nhận sát ý một cách rõ ràng.

... mấy lời quen tai thế nhỉ?

 

“Ta địch ý với Yêu tộc.”

Diệp Phong Dương tiếp lời:

“Ta chỉ là quan tâm đến nhi nữ thôi, đặc biệt là tiểu nữ của , nó còn nhỏ, mỗi ngoài đều lo lắng.”

 

Đông Hoàng Xuyên Hải: …

Nghĩ đến tiểu cô nương , ông nhịn mà gật gù, quả thật còn nhỏ lắm.

 

“Chắc ngươi cũng từng tin lén theo nhi nữ khắp nơi nhỉ?”

Diệp Phong Dương mỉm .

“Những tin đó đều là thật.”

 

“???”

 

“Vậy nên, cứ xem như tồn tại .”

 

Đông Hoàng Xuyên Hải: …

Sao mà xem như tồn tại chứ.

 

“Với ,…”

Diệp Phong Dương liếc xuống thành.

“Hiện tại, điều yêu hoàng bệ hạ nên định cục diện.”

 

Tuy Yêu tộc nhiều thương vong, nhưng trong trận chiến với Ma tộc, sức phá hoại vẫn lớn.

 

Khóe miệng Đông Hoàng Xuyên Hải giật giật:

“Xin ngươi đừng tay trong Cửu Trọng thành.”

Dứt lời, ông phất tay áo, nhảy xuống điều động đại cục.

…………

 

A Chiêu mở mắt, lên màn lều xanh biếc:

“Tiểu Bạch.”

 

Một cái đầu lông xù ló , cúi xuống cô bé:

“Sao? Thấy thế nào?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-331-ta-mo-thay-a-cha-a-nuong.html.]

A Chiêu chớp chớp đôi mắt đen láy:

“Ta mơ một giấc mơ.”

 

“Chẳng ngươi vẫn ?”

Tiểu Bạch hờ hững đáp.

 

“Hình như mơ thấy a cha, a nương.”

A Chiêu ngập ngừng .

 

Trái tim vốn đang lo lắng của Tiểu Bạch giờ bình tĩnh , nó “ồ” một tiếng.

“Mơ thấy họ chẳng là bình thường …”

Nói đến giữa chừng, nó sực tỉnh, ngẩng đầu A Chiêu:

“Khoan , ngươi là mơ thấy a cha, a nương?”

 

Từ đến nay, A Chiêu luôn gọi là “a nương, a cha”, nương luôn .

 

Cô bé dậy, xoa đầu, khẽ “ừ” một tiếng:

“Ta thấy rõ mặt họ, nhưng họ gọi là Chiêu Chiêu.”

 

Tiểu Bạch khẽ l.i.ế.m mũi, hỏi:

“Ngươi mơ thấy những gì nữa?”

 

A Chiêu nhớ :

“Ta sống ở một nơi , đang luyện kiếm, thì gọi ‘Chiêu Chiêu’, , thấy một nam một nữ, nhưng thấy rõ khuôn mặt.”

 

Tiểu Bạch im lặng một lát, đó hỏi:

“Ngươi gặp họ ?”

 

A Chiêu sững sờ, khuôn mặt non nớt hiện vẻ trầm tư.

Một lúc , cô bé lắc đầu:

“Ta .”

 

“Ta nên nhớ họ ? bây giờ a nương, a cha, Tiểu Bạch, a , a tỷ, còn Tiểu Hôi nữa.

Ta thấy ... gặp họ lắm.”

 

Tiểu Bạch giơ móng vuốt lông xù, nhẹ nhàng vỗ đầu cô bé:

“Chỉ là mơ thôi, đừng nghĩ nhiều. Sau thật sự gặp, hãy tiếp.”

 

A Chiêu ngẩn , đó tươi:

“Ngươi đúng.”

 

Chỉ là giấc mơ, cần gì để tâm.

Lão sư dạy trong lớp cũng từng , thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

 

A Chiêu ngoài nhà lao, ôm gối, tựa cằm lên đầu gối:

“Ta nhớ a nương, a cha quá.”

 

“Vút!”

Lời dứt, hai bóng xuất hiện trong phòng giam.

 

A Chiêu ngẩn , đến khi rõ dáng vẻ của họ, cô bé vui sướng nhảy bật lên:

“A nương, a cha~!”

 

Cô bé lao xuống giường, lao lòng Lý Kinh Tuyết, cô bé gặp a nương hơn một tháng .

 

Lý Kinh Tuyết đón lấy, cúi ôm chặt cô bé:

“A Chiêu.”

 

“A nương, con nhớ lắm.”

A Chiêu vòng tay ôm cổ a nương, dụi đầu lên vai, giọng mềm như nếp:

“Thật sự nhớ.”

 

“Ta cũng nhớ con.”

Lý Kinh Tuyết khẽ đáp.

 

Đôi mắt A Chiêu cong thành trăng non.

Chợt nhớ gì đó, xô bé sang Diệp Phong Dương:

“A cha, con cũng nhớ đó nha.”

 

Diệp Phong Dương: …

 

Cô bé mở to đôi mắt trong veo , tràn đầy mong chờ.

Hắn khẽ :

“A cha cũng nhớ con.”

 

A Chiêu mãn nguyện.

Sau đó cô bé hỏi tiếp:

“A cha khỏi hẳn ?”

 

“Không còn gì đáng ngại, nhờ A Chiêu.”

Hắn liếc sang Tiểu Bạch đang xổm giường, bổ sung thêm:

“Còn nhờ Tiểu Bạch nữa.”

 

Tiểu Bạch hừ lạnh một tiếng.

 

“A nương, a cha, hai đến đây?”

A Chiêu hỏi.

 

Diệp Phong Dương liếc qua Lý Kinh Tuyết đang ôm nhi nữ, đó vươn tay:

“Đến đón con ngoài.”

 

A Chiêu thuận thế ngả lòng :

“Con thể ?”

 

.”

 

... con vẫn nghi là cấu kết với Ma tộc mà, điều tra xong ?”

 

Tay Diệp Phong Dương khựng , cô bé trong lòng:

“Con là một đứa nhỏ, mà cấu kết với Ma tộc ?

Người nghi ngờ con chắc là đầu óc vấn đề.”

 

Tiểu Bạch bên cạnh: …

 

A Chiêu nghiêm túc phản bác:

“Không nghĩ , kẻ phân lớn nhỏ, cũng trẻ con mà.”

 

Diệp Phong Dương bất lực cô bé:

“Sẽ sớm điều tra rõ thôi, yên tâm.”

 

“Vậy thì .”

A Chiêu yên lòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc trong nhà lao của .

 

Lúc , Diệp Phong Dương và Lý Kinh Tuyết mới nhận , căn phòng giam bày biện... chẳng khác gì phòng ngủ.

 

Cả hai: …

 

Chẳng mấy chốc, A Chiêu thu dọn xong, vui vẻ :

“Xong , thôi!”

 

Nói , cô bé chạy đến cửa ngục, thấy kết giới vẫn giải, ánh mắt thoáng hiện vẻ khó hiểu:

“Ủa, chẳng a cha con ?”

 

“Vút!”

“Rắc!”

Một tiếng xé gió vang lên, trận pháp cửa liền vỡ nát.

 

A Chiêu nghiêng đầu, Diệp Phong Dương tiến lên, đẩy cửa mở :

“Đi thôi.”

 

A Chiêu nghĩ nhiều, tung tăng bước ngoài.

Đi vài bước, cô bé ngoái góc tường, nơi Hứa Bán Tiên đang :

“Hứa thúc, chúc thúc sớm ngoài nhé!”

 

Hứa Bán Tiên tận mắt chứng kiến Diệp Phong Dương rút kiếm phá trận, ngẩn một hồi lâu mới đáp:

“... Được.”

 

Loading...