A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 327: Đoạt Hồn Trận

Cập nhật lúc: 2025-11-06 01:45:05
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ta cho ngươi , cho ngươi …”

 

Luồng hắc khí nổi giận, hóa thành một con hắc xà phóng về phía Đông Hoàng Xuyên Hải, gào thét dữ dội.

 

Đông Hoàng Xuyên Hải lấy một miếng ngọc bội hình chữ nhật màu xanh biếc , bóp mạnh, một luồng ánh sáng vàng rực rỡ bùng phát từ đó.

 

Hắc khí lập tức cảm thấy bất , vội khựng , đầu định bỏ chạy.

ánh sáng vàng nhanh hơn nó nhiều, trong nháy mắt hóa thành vô bàn tay, kéo chặt nó .

 

"Soạt!"

 

Ánh sáng vàng lóe lên, biến thành một chiếc lồng sáng trong suốt, giam hắc khí trong.

Bị nhốt bên trong, hắc khí điên cuồng va đập, phá .

 

ngay khi chạm lồng sáng, lập tức vang lên tiếng xèo xèo cháy bỏng, cùng tiếng thét t.h.ả.m thiết:

“Áaaaaaa!!!”

 

Đông Hoàng Xuyên Hải lồng sáng, vuốt vuốt chòm râu:

“Cầm Ma Trận của Nhân tộc quả nhiên hữu dụng.”

 

Toàn hắc khí run rẩy, đôi mắt đỏ rực trừng ông :

“Ngươi… rốt cuộc là từ khi nào?”

 

Hắn đột nhiên nhớ gì đó, đầu gào lên với Huyền Ngạo ở bên cạnh:

“Huyền Ngạo! Đừng ngây đó, mau g.i.ế.c Đông Hoàng Xuyên Hải !

Chẳng ngươi luôn thấy ông chướng mắt, luôn g.i.ế.c ông ?

Cơ hội đến đấy!”

 

Huyền Ngạo vẫn thẳng như tùng, nhúc nhích, chỉ liếc hắc khí một cái, giọng trầm lạnh:

ghét ông , cũng g.i.ế.c ông .”

 

Nghe , hắc khí mừng rỡ:

“Vậy thì mau !

G.i.ế.c ông , chỉ cần ngươi g.i.ế.c Đông Hoàng Xuyên Hải, bảo đảm sẽ động đến Phù Tang thần thụ.

Mau lên! Nếu còn chậm sẽ kịp !”

 

Huyền Ngạo vẫn động thủ.

 

Hắc khí dần hiểu :

“Ngươi… lừa đúng ? Không… đúng!”

 

Hắn nhanh chóng phủ nhận, lẩm bẩm:

“Không thể nào, từng cảm nhận rõ ràng sát ý của ngươi với yêu hoàng mà…”

 

Ma tộc đặc biệt nhạy cảm với lòng đố kỵ và thù hận của kẻ khác.

Năm đó, khi lén xâm nhập Yêu tộc, quan sát trong bóng tối, mê hoặc một yêu tộc thị vệ trong hoàng cung để thể trong.

 

Sau đó, tận mắt chứng kiến cảnh một yêu hoàng đấu với ba đại yêu vương, trong đó Huyền Ngạo.

Tất cả đều bại trận.

 

Từ đó, ba đại yêu vương oán khí ngập trời, đặc biệt là Huyền Ngạo, sát ý đối với yêu hoàng mạnh đến mức ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng cảm nhận .

 

Thế nên, hắc khí bám theo Huyền Ngạo suốt một thời gian dài, chắc chắn rằng Huyền Ngạo căm ghét Đông Hoàng Xuyên Hải, cướp ngôi yêu hoàng, mới hiện mời hợp tác.

 

Lúc , Huyền Ngạo nhàn nhạt :

“Ta g.i.ế.c ông , nhưng…”

 

Hắn ngẩng mắt, ánh lạnh lẽo hướng về phía hắc khí:

“Ta g.i.ế.c ông , cần gì mượn tay ma tộc các ngươi?

Ma tộc… đều đáng c.h.ế.t.”

 

Hắn sang hành lễ với Đông Hoàng Xuyên Hải:

“Bẩm bệ hạ, mục đích của ma tộc rõ, xin giao cho thuộc hạ.

Thuộc hạ nhất định sẽ lục soát hết ký ức của , quét sạch ma tộc ẩn trong Yêu tộc.”

 

Đông Hoàng Xuyên Hải mỉm gật đầu:

“Được. Lần ngươi lập công lớn.

Nếu nhờ ngươi ẩn nhẫn bấy lâu, chúng chẳng thể dễ dàng bắt thế .”

 

Ông vui vẻ định vỗ vai Huyền Ngạo.

Huyền Ngạo né sang một bên.

 

Đông Hoàng Xuyên Hải: “…”

 

Ông ha ha, thu tay :

“Vất vả .”

 

Huyền Ngạo im lặng, đáp.

 

Hắc khí thấy hai yêu tộc như , nhận lừa.

Hắn vẫn hiểu nổi, rõ ràng Huyền Ngạo g.i.ế.c Đông Hoàng Xuyên Hải, vì từ bỏ cơ hội tuyệt vời ?

 

Đáng ghét… Yêu tộc đáng c.h.ế.t!

Chúng dám lừa !

Ta sẽ khiến chúng c.h.ế.t yên !

 

Huyền Ngạo xách lồng sáng rời .

 

Đông Hoàng Xuyên Hải khẽ ho, đưa tay ôm ngực:

“Khụ khụ… .”

 

Đan Lạc và Vân Nguyệt Minh xuất hiện, cả hai đều thương.

 

Đan Lạc cau mày ông :

“Các giấu chúng bày cả kế hoạch lớn thế ?”

 

Đông Hoàng Xuyên Hải liếc sang vết thương của nàng :

“Chuyện thế , càng ít càng .”

 

Đan Lạc giật giật khóe miệng:

“Suýt nữa c.h.é.m c.h.ế.t Huyền Ngạo đấy.”

 

Đông Hoàng Xuyên Hải vuốt râu, mỉm:

“Các ngươi đ.á.n.h bao nhiêu , c.h.ế.t .”

 

Vân Nguyệt Minh: “…”

Hình như yêu hoàng cũng chẳng bình thường cho lắm.

 

Đan Lạc hừ một tiếng:

“Huyền Ngạo hợp tác với ngươi, cứ tưởng sẽ đ.á.n.h ma tộc tan xác cơ.”

Ánh mắt nàng rơi vết thương n.g.ự.c Đông Hoàng Xuyên Hải:

tên ma cũng khá ghê gớm, thể ngươi thương.”

 

Đông Hoàng Xuyên Hải thản nhiên :

“Là Huyền Ngạo đâm.”

 

“Cái gì?”

Đan Lạc trừng to mắt, giận dữ.

 

Vân Nguyệt Minh bất ngờ, thầm nghĩ, là lo lắng thật chỉ ngạc nhiên thôi?

 

“Thảo nào chịu hợp tác.”

Đan Lạc tức tối. 

“Nếu đ.â.m ngươi một nhát là đóng kịch,  ngươi với ?

Ta bảo đảm một kiếm đ.â.m c.h.ế.t ngươi!”

 

Vân Nguyệt Minh: “…”

 

Đông Hoàng Xuyên Hải để ý, bình thản :

“Là do ngươi chí tiến thủ.

Bằng , ma tộc chọn Huyền Ngạo chứ chọn ngươi?”

 

“Có chọn .”

Đan Lạc lạnh lùng đáp.

 

Đông Hoàng Xuyên Hải ngạc nhiên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-327-doat-hon-tran.html.]

“Chọn ngươi?”

 

“Ta vỗ c.h.ế.t tên đó .”

Đan Lạc ấm ức:

“Biết để sống, hợp tác đ.â.m ngươi một nhát cho bõ tức.”

 

Đông Hoàng Xuyên Hải buông tay khỏi chòm râu:

“Vậy đừng vỗ c.h.ế.t nữa.”

 

“Được.” 

Đan Lạc đáp.

 

Vân Nguyệt Minh: “…”

Nàng thật sự hiểu nổi hai nữa.

 

Không xa, Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt đang trốn trong góc, mỗi co một chỗ.

 

Lúc thấy tiếng yêu hoàng gọi, họ định , nhưng khi xong đoạn đối thoại kinh thì dám nhúc nhích.

Bây giờ mà chắc sẽ Đan Lạc g.i.ế.c diệt khẩu mất.

 

Thế là hai im lặng, tiếp tục ẩn nấp.

 

Sau đó, Đông Hoàng Xuyên Hải đưa giải d.ư.ợ.c cho Đan Lạc, cùng nàng xử lý hậu sự.

Vân Nguyệt Minh theo bóng hai , khẽ lắc đầu rời .

 

Người , Tô Vi Nguyệt vẫn dám động, sợ kẻ g.i.ế.c diệt khẩu.

Một lát , truyền âm thạch trong tay nàng sáng lên, là Đông Phương Mặc:

“Ta .”

 

Nàng về hướng trốn, nơi đó  trống , dùng Ẩn Thân Thuật rời từ lúc nào.

 

Tô Vi Nguyệt đợi thêm chút nữa, xác nhận an mới bước , đến bên Phù Tang thần thụ.

Thấy rễ cây còn vương m.á.u yêu hoàng, nàng cau mày.

 

Máu, dù là của của yêu, đều thể lợi dụng việc .

Nghĩ , nàng lấy mấy tấm thủy phù từ vòng trữ vật .

 

"Ào ào!"

Nước tuôn , rửa sạch vết máu.

 

Sau đó, nàng quanh một vòng, chợt phát hiện gần đó một pháp trận.

 

“Trận… Đoạt Hồn?”

 

Tô Vi Nguyệt cúi xuống xem, định xóa .

khi đang xóa nửa chừng, nàng khựng , trận lấy Phù Tang thần thụ  trung tâm.

Pháp trận lớn, nghĩa là… chắc chắn chỉ một.

 

Nàng chằm chằm trận pháp, đó lấy truyền âm thạch, liên lạc với Đông Phương Mặc và nhóm  Lục Dao Phong.

 

Bên , Đông Phương Mặc đang vội, xong lập tức sững sờ:

“Đoạt Hồn Trận?”

 

Tô Vi Nguyệt đáp:

, hình như là trận liên , lấy Phù Tang thần thụ  tâm.

Có thể sẽ còn nhiều trận khác trong Cửu Trọng thành.

Mọi tản tìm, phát hiện thì báo cho .”

 

Lục Dao Phong mái nhà:

“Được.”

 

Tạ Nhất Cẩn :

“Tìm thứ là sở trường của chúng .”

 

Nguyệt Tri Phù gật đầu:

“Chia thôi.”

 

Hoa Dạ Ánh khẽ rùng :

“Nghe thấy đáng sợ , mau tìm phá hết .”

 

Tô Vi Nguyệt:

“Không cần phá.”

 

Mọi sửng sốt.

 

Tô Vi Nguyệt tiếp:

“Đây lẽ là hậu thủ của Ma tộc, thể vẫn còn kẻ ẩn trong bóng tối.

Phá ngay bây giờ sẽ khiến chúng cảnh giác.”

 

Lục Dao Phong lo lắng:

nếu phá, lỡ nó phát động, bộ hồn phách quanh đây sẽ hút mất.”

 

“Có thể sửa.”

Tô Vi Nguyệt bình thản đáp, cúi xuống dùng linh lực chỉnh trận:

“Sửa thành Diệt Ma Trận là .”

 

“Trận… Diệt Ma?”

 

Thời gian trôi nhanh.

Chớp mắt đến ngày tế lễ trăm năm một của Yêu tộc.

Ngày tế lễ, muôn dân mừng rỡ, tụ tập quanh Phù Tang thần thụ.

 

Từ bầu trời vang lên một tiếng chim hót trong trẻo, dân chúng phấn khởi reo lên:

“Là yêu hoàng bệ hạ!”

 

Một con chim khổng lồ rực lửa giang cánh bay đến, xoay quanh Phù Tang thần thụ.

...

 

Trong địa lao.

 

A Chiêu động đôi tai, cửa:

“Bên ngoài hình như náo nhiệt.”

 

Tiểu Bạch đang cuộn trong ổ mềm nhàn nhạt đáp:

“Tính thời gian, chắc là đến ngày tế lễ .”

 

Mắt A Chiêu sáng lên:

“Lễ tế chắc sẽ nhiều đồ ăn ngon lắm!”

 

Tiểu Bạch khịt mũi:

“Chẳng gì đặc biệt.”

 

Trong nhà lao của yêu cung, ma tộc giam đang hấp hối bỗng bật khanh khách.

 

Huyền Ngạo ngẩng đầu:

“Cười cái gì?”

 

Ma tộc dữ dội:

“Ha ha ha… Ta các ngươi sắp c.h.ế.t mà còn ham vui!

Hôm nay, lấy sinh hồn của cả Cửu Trọng thành để hiến tế, nghênh đón chủ thượng chúng giáng lâm!”

 

Chưa kịp hỏi thêm, sắc mặt Huyền Ngạo biến đổi,  cảm nhận một thứ khủng khiếp đang đến.

 

Trên cao, một bóng đeo mặt nạ quỷ hạ xuống cành của Phù Tang thần thụ.

 

Hắn liếc con Kim Ô đang bay trời, xuống đám yêu tộc bên , khóe môi nhếch lên khinh miệt:

“Lũ sâu kiến.”

 

"Ầm!"

Mây đen cuồn cuộn che kín bầu trời, tiếng gào của vô ác linh vọng khắp trung.

 

A Chiêu đang sắp xếp đan dược, chợt khựng , đặt tay lên ngực.

Cô bé rõ tiếng tim đập.

 

"Thình thịch."

"Thình thịch."

 

Loading...