A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 325: Sự Việc Bắt Đầu
Cập nhật lúc: 2025-11-06 01:44:16
Lượt xem: 70
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Oong Oong!”
Thanh Huyền Viễn kiếm cắm tảng đá vang lên tiếng bi thương dữ dội.
Tâm thần Lý Kinh Tuyết chấn động, nàng bước lên vài bước, định đưa tay chạm thanh kiếm, nhưng bàn tay xuyên qua nó.
Lý Kinh Tuyết cúi bàn tay , lập tức hiểu , nàng đang ở trong giấc mơ của ai đó.
Nàng bỗng nhớ đến lời nhi nữ từng .
Trong Thanh Liên bí cảnh, tiểu A Chiêu cũng từng thấy Huyền Viễn thần kiếm than giữa chiến trường...
Khi ý nghĩ lóe lên, bỗng tiếng chuông trầm nặng vang vọng khắp trời đất.
Một tia sáng phá vỡ tầng mây u ám, chiếu rọi xuống thế giới mờ tối.
Ngay đó, thêm nhiều ánh sáng khác nối tiếp xuất hiện.
Mây đen tan , bầu trời trở nên trong xanh như ngọc.
Một giọng uy nghiêm vang lên:
“...Chiến Thần lấy tuẫn đạo, Ma tộc diệt vong, nguy cơ của Nhân giới và Tiên giới hóa giải...”
Lý Kinh Tuyết thấy vô tiếng hoan hô xen lẫn tiếng nức nở.
Trước mặt nàng, một bóng mặc áo trắng yên thanh Huyền Viễn kiếm đang run rẩy ngân vang.
Người cúi xuống, nhặt một lò luyện đan đen nhánh cỡ bàn tay bên cạnh thanh kiếm lên, phủi bụi đó, khẽ :
“ là một tên ngốc to xác.”
Lý Kinh Tuyết phía , chần chừ tiến lên...
"Vèo!"
Cảnh tượng mắt tan vỡ như gương rạn.
Nàng bừng tỉnh, mở mắt , thấy mặt là lò luyện đan đang rực lửa.
Lý Kinh Tuyết nhíu mày, là chuyện gì ...
Ánh mắt nàng khẽ liếc xung quanh, khi thấy bên cạnh một đóa Phù Tang hoa đỏ rực nở rộ, nàng chợt khựng .
“Phù Tang hoa?”
Nàng đưa tay chạm nhẹ.
Vừa chạm , đóa hoa liền hóa thành vô điểm sáng, tản mác giữa trung.
Lý Kinh Tuyết nơi đóa hoa biến mất, ánh mắt trầm ngâm.
“Chẳng lẽ... là Phù Tang Thần Thụ cho thấy những điều đó?”
Nó tung tích của Diệp đạo hữu ?
tại cho xem những hình ảnh ?
Nàng khẽ hỏi:
“Ngươi... gì?”
Phòng luyện đan chỉ còn tiếng lửa cháy tí tách, bất kỳ lời đáp nào.
Đợi hồi lâu vẫn hồi âm, Lý Kinh Tuyết thu tâm thần, tiếp tục luyện đan.
Có lẽ... bên ngoài đang xảy chuyện gì đó mà .
Tốt nhất là sớm luyện xong đan, nhanh chóng rời .
Nàng quá lo cho các con.
Đại nhi nữ lanh lợi, tiểu nhi nữ thông minh, bên cạnh Chấp Kiếm trưởng lão và Lục Dao Phong, thêm phận “ân nhân của Thái tử yêu tộc”, nàng cũng yên tâm thêm phần nào.
Chỉ là... luyện xong sớm vẫn hơn.
Cùng lúc đó.
Huyền Ngao nghiêng giường, chống đầu bằng một tay, vẻ mặt u ám:
“Tình hình thế nào ?”
Yêu tộc gần đó lập tức đáp:
“Bẩm tộc trưởng, thứ chuẩn xong, chỉ đợi ngày đó đến.”
“Rất .”
Huyền Ngao dậy, liếc khoác áo choàng đen nơi góc phòng:
“Còn phía ngươi thì ?”
Người khoác áo choàng đen cất giọng trầm :
“Xin tộc trưởng yên tâm. Tôn thượng của chúng bao giờ chuyện nắm chắc.”
“Ha, nắm chắc?”
Huyền Ngao nhạt, giọng châm chọc:
“Mưu tính ngấm ngầm hàng trăm năm, đến cả đất Nhân tộc còn xâm nhập , ngươi cũng dám đến ‘nắm chắc’ ?”
Áo choàng đen im lặng.
“Không . Hiệu suất hành động của các ngươi quá thấp.”
Huyền Ngao khoanh tay, ánh mắt đầy sự nghi ngờ:
“Nói , kế hoạch của các ngươi là gì. Ta sẽ cử hỗ trợ.”
Người do dự, mở miệng.
“Thế nào?”
Huyền Ngao nâng cằm, giọng lạnh xuống:
“Ta đánh cược bằng cả vận mệnh tộc , liên thủ với Ma tộc để g.i.ế.c lão bất tử đó, mà các ngươi vẫn tin?
Không chịu tiết lộ chút gì?”
Hắn phất tay, giọng lười nhác:
“Xem cần hợp tác nữa.”
“Khoan …”
Áo choàng đen vẫn ngập ngừng.
Huyền Ngao lạnh, phất tay:
“Tiễn khách.”
Hai hộ vệ lập tức bước đến, định kéo ngoài.
“Đợi !”
Áo choàng đen hét lên.
Huyền Ngao chau mày, lệnh:
“Lắm lời! Bịt miệng, kéo !”
Một hộ vệ rút miếng giẻ rách, định nhét miệng .
Áo choàng đen hóa thành một làn khói đen, thoát .
Hộ vệ lập tức rút kiếm, cảnh giác.
Khói đen ngưng tụ , biến thành hình cách đó vài bước:
“Ta thể , nhưng ngươi , tại ngươi tạo phản?”
“Dĩ nhiên là vì Kim Ô tộc chướng mắt.”
“Chỉ vì thôi?”
“Không thì ? Chúng đầu Yêu tộc quá lâu, đến lượt Huyền Miêu tộc lên yêu hoàng .”
Áo choàng đen im lặng một lát:
“...Được. Ta sẽ kế hoạch cho ngươi .”
...
Cùng lúc đó, trong ngục giam.
Hứa Bán Tiên ngáp dài.
Uống rượu nhiều quá hóa cũng chán.
Ông bắt đầu hoài niệm những ngày tự do, lang bạt khắp nơi.
Đứng dậy duỗi , lâu quá, lưng cũng mỏi.
“Sao con bé yên tĩnh thế nhỉ?”
Ông liếc sang buồng giam bên cạnh, tiểu cô nương bày xong tụ linh trận, nhóm lửa, nghiêm túc luyện đan.
Hứa Bán Tiên: “…”
Nhìn dáng vẻ chăm chú của A Chiêu, ông lật trí nhớ mấy tuần qua.
Luyện kiếm, luyện đan, họa phù, sách, học chữ...
Dù giam, con bé vẫn tự tìm việc để mỗi ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-325-su-viec-bat-dau.html.]
Nghĩ đến đó, ông rùng .
Chả trách thiên hạ đồn rằng cô bé thiên tư tuyệt thế, rõ ràng thiên phú, siêng năng đến đáng sợ.
A Chiêu chẳng ông đang nghĩ gì, chỉ tập trung lò đan mặt.
Khi lò mở , hương đan thoang thoảng khắp buồng giam.
Cô bé mở nắp, thấy trong đó bảy tám viên đan d.ư.ợ.c màu sắc... kỳ quái.
“…”
Khuôn mặt nhỏ lập tức buồn bã.
Tiểu Bạch ló đầu :
“Sao trông thế , thất bại ?”
Nhìn đống đan dược, nó gật gù:
“Đây chẳng luyện thành ? Sao còn ủ rũ?”
A Chiêu thu đan bình, nhỏ:
“Đan của ... luôn khác khác.”
Tiểu Bạch gật đầu:
“Khác thật.”
Động tác của cô bé khựng , nghiêm túc hỏi:
“Ta luyện đan d.ư.ợ.c màu và mùi bình thường cơ.”
Tiểu Bạch liếc cô bé:
“Chuyện khó đấy.”
“Khó... nghĩa là vẫn hi vọng đúng ?”
Tiểu Bạch: “…”
“Tiểu Bạch~”
A Chiêu kéo dài giọng.
“Đừng gọi nữa!”
“Tiểu Bạch~~”
“...Thôi ! Được ! Bổn tọa dạy ngươi một cách, tự ngươi thử .”
“Đa tạ Tiểu Bạch nha~”
Khi A Chiêu bận rộn luyện đan trong ngục, bên ngoài Cửu Trọng thành vô cùng náo nhiệt.
Một nghi lễ trọng đại sắp diễn .
Đại tế bách niên do yêu hoàng đích chủ trì.
Ba đại yêu vương đều sẽ đến dự.
Lễ tế tổ chức mỗi trăm năm một , nhằm cảm tạ thiên địa ban cho Yêu tộc chốn sinh tồn, cầu chúc trăm năm tới mưa thuận gió hòa, họa, tai.
“Nghe thái tử điện hạ cũng sẽ xuất hiện?”
“Thật ? Thái tử là Kim Ô duy nhất phản tổ, thật xem hình dáng thế nào!”
“Ngươi mù ? Dám thể chân chính của Kim Ô phản tổ?”
“Hả?”
“Thân thể thật của Kim Ô chính là như mặt trời, thẳng sẽ thiêu mù đấy!”
“ từng mặt trời mà, ?”
“…”
Trong lâu, Vân Nguyệt Minh gần cửa sổ, lắng những lời bàn tán .
Có đến bên cạnh.
Bà ngẩng đầu, chạm đôi mắt đỏ tươi quen thuộc.
Đan Lạc mỉm:
“Sao ngươi một ?”
Vân Nguyệt Minh liếc nàng , đó đường:
“Ngươi rảnh thế ?”
“Lễ tế là do bệ hạ chủ trì, . Ta chỉ đến xem cho vui thôi.”
“Ta nghĩ ngươi nên dạo quanh Cửu Trọng thành, kẻo kẻ phá rối.”
“Thật ?”
Mắt Đan Lạc sáng lên, giọng đầy hứng thú.
Vân Nguyệt Minh nhận vẻ phấn khởi đó, khẽ dừng, sang .
Đan Lạc hỏi dồn:
“Thật sự kẻ phá rối ? Có đ.á.n.h với lão già nào ? Cho theo với!”
Vân Nguyệt Minh: “…”
Bà thở nhẹ:
“Nghe ... ma tộc lén thành, định nhân cơ hội quấy phá.”
“Ma tộc?”
Đan Lạc ngẩn , ánh mắt lóe lên sát khí, đó nhanh chóng bình tĩnh :
“Nếu là ma tộc thì để lão già lo. Ta động tay.”
Vân Nguyệt Minh im lặng.
Thấy bà im lặng, Đan Lạc chống cằm, mỉm :
“Ngươi tra tung tích của bọn chúng ? Ta cùng nhé?”
“Nhân tộc can dự việc của Yêu tộc.”
Giọng Vân Nguyệt Minh nhạt nhòa.
Đan Lạc thất vọng:
“Vậy ...”
Nàng hiệu cho tiểu nhị mang điểm tâm lên, thoải mái ăn uống.
Vân Nguyệt Minh mấy đĩa bánh , liếc sang nàng :
“Ngươi thật sự ?”
“Có lão già, yên tâm.”
Đan Lạc nhai :
“Ta mà xen , lão đ.á.n.h luôn mất.”
Vân Nguyệt Minh đáp.
Đan Lạc hề hề:
“Ngươi đừng lo. Lão yêu hoàng cả ngàn năm , chuyện gì mà giải quyết .”
Vừa dứt lời, một ảnh lóe lên bên cạnh nàng .
Đó là một nữ yêu tai và đuôi hồ ly, vẻ mặt hốt hoảng, đến hạ thấp giọng, :
“Đan Lạc đại nhân, trong cung xảy chuyện !”
Đan Lạc ăn bánh :
“Trong cung chuyện thì tìm bệ hạ, tìm gì?”
Nữ yêu liếc Vân Nguyệt Minh, đó ghé sát tai Đan Lạc, nhỏ:
“Bệ hạ trúng độc, hôn mê bất tỉnh.”
Đan Lạc sững sờ, phắt sang:
“Cái gì???”
“Phập!”
Tiếng lưỡi d.a.o xuyên thịt vang lên.
Một cơn đau nhói ập đến bụng nàng .
Đôi mắt đỏ rực mở to kinh ngạc.
“Ngươi…”