A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 324: Hồn Phách A Chiêu Rời Khỏi Thân Thể

Cập nhật lúc: 2025-11-06 01:43:47
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

A Chiêu thấy gọi thế nào Tiểu Bạch cũng tỉnh, bèn xuyên qua song sắt ngục lao đến bên cạnh Hứa Bán Tiên:

“Hứa thúc! Hứa thúc!”

 

Tiếng ngáy của Hứa Bán Tiên vang dội trời đất, phản ứng gì.

 

A Chiêu phồng má, quanh một lượt, ánh mắt dừng ở cửa ngục.

 

Cô bé trong trạng thái như hồn ma, thận trọng lén lút thò đầu khỏi cửa ngục, thấy đám binh sĩ yêu tộc đang canh giữ bên ngoài.

 

Theo phản xạ, cô bé rụt trong, nhưng nhanh chóng nhớ tình trạng hiện tại của .

Do dự một lúc, A Chiêu chìa tay , khẽ vẫy vẫy lưng bọn binh sĩ yêu tộc.

 

Không một ai đầu .

 

Ánh mắt A Chiêu lóe lên vẻ do dự, cô bé chậm rãi, từng bước tiến đến mặt bọn họ, ngẩng đầu lên.

Đám binh sĩ cầm vũ khí, cảnh giác xung quanh, nhận cô bé đang ngay mặt.

A Chiêu mặt họ nhảy nhót một lúc, xác định bọn họ thật sự thấy .

 

Cô bé nhảy nhót định khám phá xung quanh, bỗng cảm nhận điều gì đó, đầu về một hướng.

Ở đó, một đốm sáng màu xanh lục nhạt đang phát ánh sáng dịu dàng.

 

Đốm sáng màu lục “nhảy” về phía A Chiêu vài cái, đó ngừng , như xác nhận xem cô bé theo .

 

A Chiêu cảnh giác chằm chằm đốm sáng đó,  gì đó kỳ lạ.

Vốn định khám phá xung quanh, cô bé ngay lập tức từ bỏ ý định, đầu chạy về phòng giam, gương mặt mũm mĩm căng thẳng đầy vẻ đề phòng.

 

Đốm sáng nhỏ đợi mãi thấy cô bé theo: “……”

Nó ngẩn một lúc, đó bắt đầu uốn éo lao thẳng về phía A Chiêu.

 

Mắt A Chiêu mở to, quả nhiên là nó đang hướng về phía !

Xác định đốm sáng là nhắm , cô bé lập tức chạy trong địa lao, trở về buồng giam.

Đốm sáng bám theo rời, như đến mặt cô bé.

 

A Chiêu khẽ quát:

“Không đến gần!”

 

Đốm sáng xanh dừng , tiến lên nữa, chỉ tại chỗ, lo lắng uốn éo cơ thể.

 

A Chiêu cảnh giác nó:

“Là ngươi khiến thành thế ?”

 

Đốm sáng xanh khó khăn gật gật, tỏ ý đúng là do nó .

 

A Chiêu:

“Ngươi là ai? Vì ?”

 

Đốm sáng lắc qua lắc , cố gắng dấu giải thích điều gì đó.

 

Cô bé nó một hồi:

“Ngươi đang gì thế? Ta hiểu.”

 

Đốm sáng: “……”

 

định tiến lên, A Chiêu cảnh cáo:

“Không đến gần.”

 

Đốm sáng: “……”

Nó nóng ruột đến mức xoay vòng vòng tại chỗ.

 

A Chiêu:

“Ngươi là đốm sáng ?”

 

Đốm sáng: “……”

Nó gật gật lắc lắc.

 

A Chiêu:

“Ờ… rốt cuộc là đây?”

 

thể giao tiếp hiệu quả, một một đốm sáng cứ thế giằng co tiến lùi.

 

“Ò ó ò o~!”

Bên ngoài địa lao bỗng truyền đến một tiếng gà gáy vang dội.

 

A Chiêu vẫn đang cảnh giác đốm sáng, chợt thấy mắt hoa lên, cơ thể chao đảo, cô bé giật mở mắt. 

Đã về thể !

 

Cô bé vội sờ lên mặt và tay chân của .

Sau khi xác định trở cơ thể, tiểu cô nương nhớ điều gì đó, ngẩng đầu về phía đốm sáng xanh lục lúc nãy, nhưng nơi đó còn bóng dáng của nó.

 

Tiểu Bạch bên cạnh trong tư thế bốn chân chổng lên trời, cảm nhận động tĩnh của cô bé, nó trở , lười biếng hỏi:

“Ngươi ngủ ?”

 

A Chiêu túm lấy Tiểu Bạch:

“Tiểu Bạch!”

 

Tiểu Bạch giật nảy , lập tức tỉnh táo, đôi mắt thú đen láy trở nên sắc bén:

“Sao thế… ủa? Ngươi ?”

 

A Chiêu:

“Ta cũng nữa.”

 

A Chiêu kể những chuyện xảy với thể cơ thể, Tiểu Bạch và Hứa thúc cô bé gì, còn gặp một đốm sáng xanh lục đáng nghi.

 

Nghe xong, Tiểu Bạch nhíu chặt mày.

 

“Tiểu Bạch, rốt cuộc chuyện là thế nào?”

A Chiêu thấy nó lên tiếng, nhỏ giọng hỏi.

 

Tiểu Bạch cô bé, :

“Lấy đóa Phù Tang hoa xem thử.”

 

A Chiêu vội lấy đóa Phù Tang hoa .

cất giữ trong một hộp ngọc đặc biệt, hoa vẫn tươi như mới hái, cánh hoa nở rộ, màu đỏ rực rỡ, vô cùng xinh .

 

“Là tại đóa hoa ?”

Cô bé hỏi.

 

Tiểu Bạch bông hoa, giơ móng vỗ một cái, vỗ thêm vài cái.

Đóa Phù Tang hoa tuyệt nó vỗ cho nát bét.

 

Sau khi Tiểu Bạch đập nát hoa, nó ngẩng đầu lên, :

“Xong .”

 

A Chiêu nó, đóa hoa gần như thành bùn, do dự một chút:

“Không ngươi giữ sẽ ích ?”

 

“Giờ thì vô dụng .”

Tiểu Bạch phủi móng vuốt.

 

A Chiêu: “……”

 

“Vậy ?”

Cô bé hỏi tiếp.

 

Tiểu Bạch:

“Là cái cây đó giở trò.

Nó mượn đóa hoa khiến hồn phách của ngươi rời khỏi thể, lẽ nó dẫn ngươi đến đó để chuyện với ngươi.”

 

“Muốn chuyện với ? Nói gì chứ?”

A Chiêu ngẩn , cô bé và Phù Tang Thần Thụ quen gì.

 

“Ai mà . Chắc cũng lời ho gì.”

Tiểu Bạch lơ đãng đáp.

 

Lông mày A Chiêu nhíu chặt:

“Nó hại ?”

 

“……”

Tiểu Bạch im lặng một lúc.

“Chắc là .”

 

A Chiêu:

“Vậy nó là cây ?”

 

Tiểu Bạch trầm ngâm:

“Chắc là .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-324-hon-phach-a-chieu-roi-khoi-than-the.html.]

 

A Chiêu:

“Vậy thể gặp nó chuyện ?”

 

Tiểu Bạch kinh ngạc:

“Ngươi gặp nó ?”

 

A Chiêu gãi gãi mặt:

“Ta tò mò,  nó gì với .”

 

“Đơn giản thôi, bảo yêu hoàng thả ngươi , đó tìm cái cây .”

 

“Cái đó phiền…

Không thể như , để hồn phách rời khỏi thể, theo đốm sáng xanh lục ?”

 

Tiểu Bạch liếc cô bé một cái, đó cúi đầu xuống.

Cô bé theo ánh mắt của nó, đóa Phù Tang hoa hóa thành bùn.

 

“……”

 

“Không thể.”

Tiểu Bạch đáp.

 

“Hồn phách rời khỏi thể là chuyện vô cùng nguy hiểm.

Nếu gặp chuyện tương tự, nhất định, tuyệt đối rời khỏi, nhớ ?”

bằng giọng vô cùng nghiêm túc.

“Thân thể tu sĩ thương còn thể chữa lành, nhưng một khi hồn phách xảy vấn đề thì thể đảo ngược.

Dù là Đại La Kim Tiên cũng cứu nổi ngươi.”

 

Nói đến đây, Tiểu Bạch nhịn mà vỗ thêm vài cái lên đống bùn hoa, vỗ mắng Thù Tang Thần Thụ:

“Cái cây ngu ngốc, dám để hồn phách con bé rời khỏi thể ?

thiêu, sét đ.á.n.h ? Lần để phát hiện, bản tọa sẽ g.i.ế.c ngươi đầu tiên!”

 

Bùn hoa im lặng phản ứng.

 

dáng vẻ của Tiểu Bạch, nếu Phù Tang Thần Thụ mặt ở đây, e là nó sẽ lao đến vung móng đ.á.n.h vài cái cho hả giận.

 

A Chiêu nó mắng c.h.ử.i một hồi, nó hỏi:

“Nghe rõ lời bản tọa ?”

 

A Chiêu gật đầu thật mạnh:

“Nghe . Không rời khỏi thể, chuyện đó nguy hiểm.”

 

Tiểu Bạch hài lòng gật đầu, vỗ thêm vài cái đống bùn:

“Trẻ con còn hiểu chuyện hơn ngươi.”

 

A Chiêu , mắt cong thành hai vầng trăng nhỏ.

 

Những đêm đó, cô bé ngủ say, còn xảy chuyện hồn phách rời khỏi thể nữa.

 

Một đêm nọ.

Ngoài địa lao tránh đám lính gác, lẻn trong.

 

Vân Nguyệt Minh cô bé đang ngủ say, thấy tiểu cô nương  gì bất thường, liền thở phào nhẹ nhõm. 

A Chiêu trông vẫn .

 

“Thế nào ?”

Tiểu Bạch mở mắt về phía bà.

 

Vân Nguyệt Minh:

“Huyền Miêu tộc định tạo phản, nhưng vẫn phát hiện tung tích Ma tộc.”

 

Tiểu Bạch hừ lạnh:

“Ma tộc xảo quyệt, tìm cũng là chuyện bình thường.”

 

“Ngài chắc chắn vẫn ma tộc ẩn náu trong Cửu Trùng thành ?”

Vân Nguyệt Minh nhịn hỏi.

 

“Dĩ nhiên.”

Tiểu Bạch xổm bên cạnh A Chiêu. 

“Và chúng còn một âm mưu lớn.”

 

Vân Nguyệt Minh:

“…… Còn lớn hơn cả tạo phản ?”

 

Tiểu Bạch hừ khẽ, liếc bà một cái:

“Bản tọa gợi ý đủ , thiên cơ thể tiết lộ, các ngươi tự điều tra .”

 

Vân Nguyệt Minh:

Đáng ghét thật, chuyện lúc nào cũng nửa vời.

 

Tiểu Bạch:

“Giải quyết sớm , ngày nào cũng ở trong địa lao chán c.h.ế.t.”

 

Nó liếc A Chiêu đang ngủ say:

“Không lợi gì cho sự trưởng thành của cô bé cả.”

 

Vân Nguyệt Minh nghĩ một lúc, đó :

“Hay là như đề nghị lúc của , đưa A Chiêu về Kiếm Tông ?”

 

Tiểu Bạch liếc bà:

“Quên ? Con bé  thể rời khỏi nơi .”

 

Trước khi quyết định lừa A Chiêu đến Vấn Tinh Lâu của Yêu tộc, Tiểu Bạch sơ qua kế hoạch cho Vân Nguyệt Minh, Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt.

 

Khi đó Vân Nguyệt Minh liền đề xuất rằng, nếu Yêu tộc nguy hiểm như , nên đưa cô bé về Kiếm Tông để tránh xa thị phi.

đề nghị Tiểu Bạch bác bỏ.

 

Tiểu Bạch :

“A Chiêu thể rời . Chuyện liên quan đến cô bé.”

 

Cụ thể liên quan thế nào, nó , miệng còn kín hơn cả trai sông.

 

Vân Nguyệt Minh khẽ nhíu mày:

“Vậy ít nhất ngươi cũng cho chúng chuyện liên quan thế nào đến A Chiêu, ảnh hưởng là ?”

 

Tiểu Bạch im lặng một lúc:

“Chắc là .”

 

Vân Nguyệt Minh:

“Chắc là?”

 

“Nếu giải quyết chuyện đó thì chắc chắn là lợi.

Còn nếu giải quyết … chắc cũng .”

Tiểu Bạch đáp với vẻ mấy chắc chắn.

 

Vân Nguyệt Minh: “……”

 

Nàng nó lầm bầm:

“Cho dù hậu quả , cũng sẽ giải quyết.”

 

Vân Nguyệt Minh động tâm:

“Ai sẽ giải quyết?”

 

Tiểu Bạch liếc bà:

“Các ngươi chứ ai.”

 

Vân Nguyệt Minh: “……”

 

cảm giác mà nó đến chắc chắn là bọn họ.

Chẳng lẽ là thiên tôn?

Mà nhắc mới nhớ, khi nào Dương Thần thiên tôn mới giải quyết xong chuyện của  đây?

...

 

Bên ngoài Cửu Trùng thành, lòng đất.

 

Diệp Phong Dương xếp bằng, một tay đặt lên rễ của Phù Tang Thần Thụ mặt, khuôn mặt tuấn tú đầy sự căng thẳng, lông mày nhíu chặt, mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trán.

 

Bầu trời u ám ánh sáng, mặt đất nhuốm màu máu, khí tràn ngập mùi tanh nồng gây buồn nôn.

 

Lý Kinh Tuyết bước một bước lên bãi cỏ dính đầy máu, đôi mắt đen láy đảo quanh bốn phía, nơi ?

 

Rất nhanh đó, nàng thấy tiếng kiếm ngân ong ong.

Lần theo âm thanh, nàng thấy một thanh trường kiếm tỏa nỗi bi thương mãnh liệt đang cắm sâu một tảng đá lớn.

 

Dáng vẻ khác , nhưng chỉ thoáng , Lý Kinh Tuyết nhận ngay, đó chính là Huyền Viễn thần kiếm.

 

 

Loading...