A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 323: Tiểu Bạch, Ta Muốn Học Cái Này

Cập nhật lúc: 2025-11-04 00:47:35
Lượt xem: 89

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một lúc lâu, A Chiêu vẫn gì.

 

Hứa Bán Tiên thấy liền hỏi:

“Sao , chẳng lẽ ngươi tán đồng cách nghĩ của ?”

 

“Ta Ma tộc xa, chuyện liên quan đến Ma tộc hết sức cẩn trọng, nhưng…”

A Chiêu đến đây thì mím môi, cúi đầu lòng bàn tay chai sạn vì luyện kiếm, đó ngẩng đầu Hứa Bán Tiên:

nếu đó vô tội thì ?

Nếu dùng Tra Hồn Thuật mà biến thành ngốc nghếch, chẳng cả đời đó sẽ hủy hoại ?”

 

Hứa Bán Tiên sững , ngờ tiểu cô nương những lời như .

 

Ông trầm ngâm một lúc, đó đáp:

“Sẽ luôn hi sinh.”

 

“Người vô tội chính đồng tộc cho ngốc , như thế cũng tính là hi sinh ?”

A Chiêu khó hiểu hỏi.

 

Hứa Bán Tiên: “…”

 

Thật hiểu tại một đứa trẻ đến mười tuổi  suy nghĩ mấy chuyện sâu xa thế mỗi ngày.

 

Ông khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang vài phần trẻ con của cô bé:

“Cá nhân cho rằng vấn đề gì cả. mỗi đều suy nghĩ khác .

Giờ ngươi còn nghĩ thông, cứ từ từ mà suy nghĩ.

Khi ngươi lớn lên, hoặc trải qua thêm nhiều chuyện nữa, trong lòng ngươi sẽ đáp án thuộc về chính .”

 

A Chiêu chớp mắt ông , suy nghĩ một lát, đó đáp:

“Giờ cảm thấy như đúng.”

 

Cô bé dừng một chút, giọng điệu vô cùng kiên định:

“Sau sẽ tùy tiện dùng Tra Hồn Thuật với khác.

Nếu là kẻ , sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t .”

 

Hứa Bán Tiên bật :

“Được , đ.á.n.h c.h.ế.t kẻ .”

 

Tiểu Bạch ở bên cạnh bĩu môi:

“Ngay cả Tra Hồn Thuật dùng thế nào ngươi còn , cũng dùng .”

 

A Chiêu lập tức chằm chằm Tiểu Bạch.

Cơ thể nó cứng , khó chịu :

“Bản tọa sẽ dạy ngươi Tra Hồn Thuật , đừng mơ tưởng.”

 

A Chiêu :

“Ngươi dạy, cũng học.”

 

Tiểu Bạch:

“Bản tọa dạy.”

 

A Chiêu:

“Ta học.”

 

Hứa Bán Tiên một một thú cãi qua cãi , chẳng tại tự nhiên cãi , ông bật , khẽ lắc đầu.

Bỗng nhiên, cổ họng ông dâng lên vị tanh nồng, Hứa Bán Tiên đưa tay che miệng, ho vài tiếng.

 

Tiếng ho như xé rách cổ họng, A Chiêu và Tiểu Bạch đều dừng cãi vã mà đầu sang.

 

Ánh sáng trong nhà lao mờ tối, A Chiêu và Tiểu Bạch lập tức thấy cổ tay Hứa Bán Tiên hiện lên phù văn phát ánh sáng trắng nhạt.

 

“Hứa thúc…”

A Chiêu lo lắng ông.

 

Hứa Bán Tiên cố gắng ngừng ho, m.á.u tươi trong lòng bàn tay, đó liếc sang phù văn rườm rà đang phát sáng cổ tay.

 

Ông từ từ buông tay xuống, ống tay áo rộng thùng thình cũng rũ xuống, che phù văn:

“Lão đạo , chỉ là lâu uống rượu, cổ họng ngứa thôi.”

 

Nói , ông thò đầu về phía cửa lao:

“Chẳng yêu hoàng sẽ sai mang rượu ngon đến ?

Sao lâu thế vẫn đến? Chẳng lẽ lừa lão đạo?”

 

"Leng keng!"

lúc , cửa nhà lao vang lên tiếng động, binh sĩ yêu tộc mang rượu đến cho Hứa Bán Tiên.

 

Hứa Bán Tiên mừng rỡ:

“Yêu hoàng bệ hạ thật giữ lời!”

 

Ông tiện tay lau m.á.u áo, vội vàng cầm lấy một vò rượu, uống một ngụm lớn,  sảng khoái:

“Rượu ngon!”

 

A Chiêu: “…”

Tiểu Bạch: “…”

 

Hứa Bán Tiên đầu hỏi:

“A Chiêu tiểu hữu, ngươi uống một chút ?”

 

A Chiêu đống vò rượu chất cao như núi mặt ông, dù cách xa như cô bé vẫn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, liền lắc đầu lia lịa:

“Không uống.”

 

“Được , lão đạo sẽ uống thoải mái .”

Hứa Bán Tiên ép buộc cô bé, cầm vò rượu lên, tự uống cạn mấy vò.

 

Uống xong, ông ợ một cái, vò rượu rỗng trong tay lăn lông lốc xuống đất, Hứa Bán Tiên vật đất, phát tiếng ngáy rung trời.

Có lẽ vì nhà lao lớn, tiếng ngáy vang dội thành tiếng vọng.

 

Tiểu Bạch chịu nổi nữa, hai chân bịt chặt tai:

“Ồn c.h.ế.t , mau bày kết giới cách âm!”

 

A Chiêu theo, kết giới cách âm dựng xong, tiếng ngáy liền biến mất, thế giới lập tức yên tĩnh trở .

 

Lúc Tiểu Bạch mới thả lỏng, lẩm bẩm với A Chiêu:

“Tiếng ngáy của ông còn khủng khiếp hơn cả lôi kiếp nữa.”

 

A Chiêu mỉm , về phía Hứa Bán Tiên, nhớ ánh sáng trắng tay ông ban nãy, hỏi Tiểu Bạch:

“Tiểu Bạch, tay của Hứa thúc phát sáng, đó là Bồng Lai Tiên Trận mà yêu hoàng bệ hạ từng đến ?”

 

Cô bé nhớ rõ lời Đông Hoàng Xuyên Hải .

 

Tiểu Bạch:

“Không sai, chính là Bồng Lai Tiên Trận.”

 

Nói đến đây, nó khỏi liếc đang ngủ say thêm vài :

“Người dùng chính huyết nhục và tu vi của để dựng trận, cũng xem như lợi hại.”

 

“Bồng Lai Tiên Trận lợi hại lắm ? Yêu hoàng  thấy trận Hứa thúc vô tội.”

A Chiêu tò mò hỏi.

 

“Rất lợi hại.”

Tiểu Bạch đáp.

“Ngươi còn nhớ kiếm trận trong cấm địa núi Tàng Kiếm phong ?”

 

“Nhớ.”  

A Chiêu gật đầu.

“Là Trảm Tiên Kiếm Trận do a cha tự tay bày .”

 

“Trảm Tiên Kiếm Trận cũng là tiên trận, uy lực tương đương, chỉ là chút khác biệt.”

 

“Khác biệt gì?”

 

“Một cái là ‘trảm tiên’, một cái là ‘trảm ma’.”

 

A Chiêu ngẩn :

“Một cái trảm tiên, một cái trảm ma?”

 

Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, chớp chớp mắt:

“Vì Bồng Lai Tiên Trận dùng để diệt Ma tộc, nên nghi ngờ của Hứa thúc mới xóa bỏ?”

 

“Không sai.”

 

A Chiêu Hứa Bán Tiên đang ngủ say, đôi mắt đen láy lóe lên vẻ suy tư.

 

“Tiểu Bạch.”

Cô bé khẽ gọi.

 

Tiểu Bạch:

“Gì đó?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-323-tieu-bach-ta-muon-hoc-cai-nay.html.]

“Ngươi Bồng Lai Tiên Trận ?”

Tiểu cô nương hỏi.

 

Tiểu Bạch sang cô bé:

“Ngươi hỏi cái gì?”

 

A Chiêu thẳng mục đích của :

“Ta học cái .”

 

Tiểu Bạch: “…”

 

“Ngươi ?”

A Chiêu thấy nó đáp liền hỏi.

 

“Không .”

Tiểu Bạch cứng miệng như thường ngày, thẳng. 

“Đó là tiên trận, trận pháp bình thường, thể .”

 

chẳng lúc nào ngươi cũng là thần thú hết thứ ?”

A Chiêu thất vọng.

 

“…Cái thì thật sự .”

Tiểu Bạch im lặng một lát, đó .

 

A Chiêu:

“Thôi .”

 

Cô bé chút thất vọng, cũng chút bất lực, đưa tay xoa đầu Tiểu Bạch:

“Dù nhiều thứ ngươi nữa, cũng sẽ chê Tiểu Bạch .”

 

Tiểu Bạch lập tức xù lông:

“Bản tọa vẫn nhiều chuyện đó, !”

 

A Chiêu:

“Vậy hỏi ngươi một câu nhé.”

 

Tiểu Bạch:

“Hỏi .”

 

“Ngươi Trảm Tiên Kiếm Trận ?”

Tiểu cô nương học cách suy diễn.

 

Tiểu Bạch:

“…Không .”

 

Nó nghiến răng:

“Ngươi hỏi thêm một câu nữa .”

 

A Chiêu nghĩ một chút:

“Cha hiện giờ thế nào ? Có khôi phục ký ức ?”

 

Tiểu Bạch: “…”

 

Lông nó xù hơn:

“Ngươi đang cố tình khó bản tọa.

Bản tọa tức giận , để ý đến ngươi nữa.”

 

Dứt lời, nó chui tọt ổ nhỏ của , cái m.ô.n.g về phía A Chiêu.

 

A Chiêu vội vàng dỗ dành, nhưng Tiểu Bạch chẳng thèm phản ứng, còn cố chui sâu hơn ổ, cuộn tròn , thèm chú ý đến cô bé.

A Chiêu dỗ dỗ , bày nào là thịt khô, trái cây sấy và đủ loại đồ ăn ngon mới miễn cưỡng dỗ Tiểu Bạch đang giận dỗi.

 

Vừa ăn, Tiểu Bạch lẩm bẩm với tiểu cô nương:

“Sau ngươi như thế nữa, nếu sẽ thật sự giận và mặc kệ ngươi.”

 

“Biết , sẽ thế nữa.”

A Chiêu ngoan ngoãn đáp.

 

Tiểu Bạch hừ lạnh:

“Thấy ngươi thành tâm như , bản tọa đành miễn cưỡng tha thứ cho ngươi.”

 

A Chiêu mỉm cong mắt:

“Vâng.”

…………

 

Trong Cửu Trọng Thành.

Tại một căn nhà nào đó.

 

Có vài tụ , hạ giọng bàn bạc:

“Đã sắp xếp xong hết tất cả việc ?”

 

“Xong .”

 

“Rất , chúng sẽ hành động ngày tế trời, tuyệt đối để bệ hạ công bố tin tức về thái tử.”

 

“Rõ.”

 

Đông Phương Mặc thi triển Ẩn Thân Thuật, ẩn quan sát một căn nhà trong thành suốt mấy ngày liền, đó mới về chỗ tạm trú.

 

Nhóm Kiếm Tông còn ở hoàng cung Yêu tộc, họ chuyển sang một ngôi nhà dân trong Cửu Trọng thành để tiện việc và thu thập tin tức.

 

Không lâu khi Đông Phương Mặc trở về, những khác cũng lượt .

 

Vân Nguyệt Minh liếc mắt quanh một vòng, hỏi:

“Thế nào ?”

 

như Tiểu Bạch tiền bối dự đoán, trong thành nhiều điều bất thường.”

Lục Dao Phong lên tiếng đầu tiên, giọng mang vài phần do dự.

“Hình như bọn chúng đang mưu tính…”

 

Lời phía , tiếp nữa.

 

“Tạo phản.”

Vân Nguyệt Minh kết thúc câu còn dang dở.

 

Khi Vân Nguyệt Minh thốt hai chữ “tạo phản”, những vốn linh cảm  đều hít mạnh một lạnh.

Đám yêu tộc thật sự định tạo phản!

 

“Chẳng trách Tiểu Bạch đại ca tìm cách để yêu tộc nhốt nhà lao.”

Tô Vi Nguyệt

“Muội còn nhỏ, nhất là nên dính líu chuyện .”

 

Đông Phương Mặc Vân Nguyệt Minh:

“Trưởng lão, tiếp theo chúng nên gì?”

 

“Chuyện mà ngoài như chúng còn tra , yêu hoàng ắt cũng sẽ .

Thời gian , đừng gây chuyện, cứ yên lặng chờ đợi.”

Vân Nguyệt Minh căn dặn.

“Đừng để bản cuốn rắc rối cần thiết.”

 

Họ đang đợi Dương Thần Thiên Tôn dùng thần thụ Phù Tang để khôi phục ký ức.

Sau khi thiên tôn khôi phục ký ức, họ sẽ mang kiếm nhà lao, đón tiểu cô nương ngoài, về Kiếm Tông, nhúng tay chuyện nhà khác.

 

Mọi đều chuyện hệ trọng, đồng loạt đáp lời.

Vân Nguyệt Minh khẽ thở dài đầy lo lắng, cũng hiện tại thiên tôn thế nào .

...

 

A Chiêu mơ.

Hoặc cũng thể, đây là mơ.

Cô bé trong nhà lao tối tăm, ánh mắt mờ mịt chính đang ngủ say.

 

, cô bé thấy chính đang ngủ.

 

A Chiêu tiểu cô nương đang say giấc mặt, đôi tay bán trong suốt của , trong lòng chợt lóe lên một suy đoán.

Chẳng lẽ ly hồn ?

 

Cô bé đưa tay chạm thể , nhưng bàn tay xuyên qua, chạm .

 

A Chiêu kinh ngạc:

“Ể?”

 

Tiểu cô nương thử nhiều , kết quả vẫn như .

Cô bé thử chạm Tiểu Bạch, bàn tay vẫn xuyên qua cơ thể nó.

 

Cô bé bắt đầu lo lắng, lớn tiếng gọi:

“Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! Tỉnh dậy !”

 

Tiểu Bạch ngủ say, dường như thấy tiếng gọi của A Chiêu.

Loading...