A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 290: Tiểu Hôi bị bắt đi

Cập nhật lúc: 2025-10-04 11:54:45
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Kinh Tuyết nhi nữ  thì sững , A Chiêu giơ chiếc vòng tay đang đeo:

“Con cái , sợ nguy hiểm.”

 

Lý Kinh Tuyết trầm ngâm một lát gật đầu:

“Được, để uống t.h.u.ố.c ngay .”

 

Là nàng nghĩ lệch , cứ cho rằng ngoài hoang dã an , nhưng nghĩ , Bách Dương thành rồng rắn lẫn lộn, e rằng còn nguy hiểm hơn cả nơi hoang vu một bóng .

 

A Chiêu cong cong mắt, sang hỏi Tiểu Bạch đang l.i.ế.m móng:

“Tiểu Bạch, thể để a cha ăn viên đan d.ư.ợ.c đó ngay bây giờ ?”

 

Tiểu Bạch liếc cô bé một cái, đáp:

“Để ăn , vốn dĩ viên đan d.ư.ợ.c đó chính là chuẩn cho .”

 

A Chiêu cong mắt, bật dậy:

“Con ngoài bày thêm mấy pháp trận nữa.”

 

Lý Kinh Tuyết cũng lên theo:

“A nương cùng con.”

 

A Chiêu nghĩ nhiều, a cha trói, A Cô a nương dùng t.h.u.ố.c ngất.

 

Cô bé vui vẻ đồng ý ngay:

“Được ạ.”

 

Có a nương cùng bố trận, cô bé nhất định để a nương thấy lợi hại thế nào.

Trước khi rời động, cô bé dặn dò Tiểu Bạch trông nhà, Tiểu Bạch lười biếng ừ một tiếng.

 

A Chiêu và Lý Kinh Tuyết cùng rời khỏi sơn động.

Chẳng bao lâu , A Cô vốn hôn mê bất tỉnh bỗng mở choàng mắt.

Nó cảnh giác quanh, thấy bóng dáng cặp mẫu tử .

Quét mắt một vòng, chỉ Tiểu Bạch và Tiểu Hôi đang ngủ cạnh đống lửa.

 

Nó  sâu trong hang, thấp thoáng thấy Diệp Phong Dương đang bất động đất.

Nó cắn mạnh đầu lưỡi, cơn đau kích thích khiến tứ chi vô lực chút sức.

 

A Cô vịn vách đá, lảo đảo lên, từ trong áo lấy một đạo phù lục.

Đây là trận truyền tống ngàn dặm mà Diệp Phong Dương từng đưa cho nó, dặn rằng nếu gặp nguy hiểm thì xé nát phù để bỏ chạy.

 

Nó đang định xé phù, khóe mắt thấy Tiểu Hôi lông xù.

Nhớ đến chuyện từng hại, nó chẳng nghĩ ngợi, xông đến tóm lấy Tiểu Hôi đang ngủ say, đó liền dứt khoát xé phù lục.

 

Tiểu Hôi mơ màng mở mắt, chạm ánh mắt dữ tợn của A Cô, nó hoảng sợ kêu to:

“Chíp!!”

 

Bên ngoài, A Chiêu đang bày pháp trận, tiếng kêu hoảng loạn liền biến sắc:

“Tiểu Hôi!”

 

Cô bé xoay lao động, lập tức thấy A Cô tỏa ánh sáng vàng rực, một tay túm chặt Tiểu Hôi, khóe môi nở nụ đắc ý, để cho A Chiêu một câu:

“Ta sẽ g.i.ế.c nó!”

 

Đồng tử A Chiêu co , lập tức rút Thu Ý kiếm ném mạnh.

 

“Vút!”

“Choang!”

 

Ngay khi kiếm sắp trúng A Cô, ánh sáng vàng bùng lên, bao phủ lấy nó.

Trong nháy mắt, cả A Cô và Tiểu Hôi biến mất, Thu Ý kiếm cắm sâu vách đá.

 

A Chiêu vội lao đến:

“Tiểu Hôi?”

 

Cô bé đảo mắt tìm quanh, chẳng thấy bóng dáng cả hai .

 

Lý Kinh Tuyết cũng đuổi , cảm nhận d.a.o động linh khí còn sót trong khí:

“Là truyền tống phù.”

 

Tiểu Bạch ồn ào đ.á.n.h thức, mở mắt đầy khó chịu:

“Ồn ào gì thế…”

 

“Tiểu Bạch, Tiểu Hôi A Cô bắt !”

A Chiêu lao đến mặt nó, gấp gáp hô.

 

Tiểu Bạch lập tức tỉnh táo:

“Cái gì?”

 

quanh, ánh mắt dừng nơi A Cô biến mất:

“Con yêu tộc nhỏ quả chút thủ đoạn.”

 

“Giờ đây?”

A Chiêu nóng nảy.

“Nó  sẽ g.i.ế.c Tiểu Hôi!”

 

Tiểu Bạch nghi ngờ nhầm:

“Nó  g.i.ế.c ai cơ?”

 

“Giết Tiểu Hôi!”

A Chiêu lặp .

“Chúng mau cứu nó!”

 

“Bình tĩnh, nó  g.i.ế.c . Tiểu Hôi lợi hại lắm.”

 

“Tiểu Hôi còn nhỏ xíu, lợi hại gì chứ!”

A Chiêu gấp đến giậm chân tại chỗ.

 

Tiểu Bạch đành nhắc nhở:

“Ngươi quên chuyện ở Thanh Liên bí cảnh ?”

 

A Chiêu: …

ha.

 

mà Tiểu Hôi kẻ bắt , chắc chắn sẽ sợ hãi, chúng tìm nó nhanh thôi.”

 

Thấy cô bé lo lắng, Tiểu Bạch gật đầu:

“Được, thôi.”

 

A Chiêu ôm nó, sang Lý Kinh Tuyết:

“A nương, con và Tiểu Bạch tìm Tiểu Hôi, trông chừng a cha.”

 

Lý Kinh Tuyết đồng ý:

“Ta thể để con một , hơn nữa, đây là truyền tống phù, A Cô đưa Tiểu Hôi .

Chúng cùng .”

 

A Chiêu thấy cũng hợp lý, theo bản năng đầu sâu trong động, nơi a cha mất trí nhớ còn đang .

Lý Kinh Tuyết cũng theo, tức thì thấy đau đầu, xử trí thế nào đây?

 

Diệp Phong Dương đó, cảm nhận ánh mắt hai , cất tiếng:

“Ta thể cùng các ngươi.”

 

“…”

 

A Chiêu sững sờ:

“A cha, chuyện ?”

 

Rõ ràng cô bé hạ Cấm Ngôn thuật lên a cha mà!

 

Diệp Phong Dương dậy, Trói Tiên thừng tự rơi xuống, gương mặt tuấn mỹ mang chút nghi hoặc:

“Ta cũng rõ, chỉ là khi thì liền thôi.”

 

A Chiêu dây trói vô lực rơi xuống đất, càng thêm kinh hãi, lập tức giương kiếm chắn mặt a nương:

“Cả Trói Tiên thừng cũng giải ?”

 

Diệp Phong Dương bất đắc dĩ cô bé đang cảnh giác:

“Vừa nãy thấy lời các ngươi, cũng là a cha của ngươi, nên sẽ hại các ngươi .”

 

“Không, ngươi hại đến chúng , do ngươi quyết định.”

Sắc mặt Lý Kinh Tuyết cũng nghiêm túc, tay nắm chặt bình mê dược, đề phòng bất chợt phát cuồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-290-tieu-hoi-bi-bat-di.html.]

 

Diệp Phong Dương trầm mặc :

“Các ngươi chỉ thể tin . Nếu mau đuổi theo, sẽ kịp nữa.”

 

A Chiêu: …

Cô bé do dự lắc đầu:

“Không, chúng đuổi theo, a cha cứ đợi ở đây.”

 

Diệp Phong Dương: …

 

“Người dám? Hay đang tính toán mưu đồ gì?”

A Chiêu liền nghi ngờ.

 

“Không .”

 

“Đừng ầm ĩ, để bổn tọa xem.”

Tiểu Bạch thấy khí căng thẳng bèn chen .

 

A Chiêu cúi đầu nó:

“Ngươi xem tình trạng của a cha ?”

 

“Ta xem , mà xem a nương của ngươi.”

Tiểu Bạch đáp:

“Chỉ cần thấy nàng đồng hành với ngươi, hoặc mang cả a cha cùng thuận lợi là đủ.”

 

A Chiêu:

“Có lý, mau xem .”

 

Đôi mắt đen láy của Tiểu Bạch lóe lên từng điểm kim quang, ánh sáng lấp lánh hồi lâu mới tắt.

 

A Chiêu vội hỏi:

“Thế nào?”

 

“Cùng .”

Tiểu Bạch :

“Nhất định đưa a cha ngươi theo, trong lúc truy tìm còn thể giải quyết chuyện mất trí nhớ của .”

 

A Chiêu:

“Không uống đan d.ư.ợ.c là hết ?”

 

Tiểu Bạch:

“Đan d.ư.ợ.c chỉ trừ tâm ma, trị mất trí nhớ.”

 

A Chiêu: …

“Được .”

...

 

“Vù~”

Trong vùng tuyết mênh mông, bỗng xuất hiện một bóng từ rơi xuống.

Nhờ bên là lớp tuyết dày nên nó  thương.

 

“Chíp!”

Tiểu Hôi  nắm trong tay nhân cơ hội giãy cánh, cố thoát khỏi bàn tay đó.

 

A Cô nhận nó đang giãy thoát, liền siết chặt:

“Chạy !”

 

“Chíp!”

Tiểu Hôi đau đớn, lập tức phun một ngọn lửa nhỏ mặt .

 

Khoảng cách quá gần, A Cô né kịp, ngọn lửa b.ắ.n thẳng mặt, nó hét thảm:

“Aaaaaa!”

 

A Cô buông tay, ngã nhào đống tuyết dày.

 

“Xèo xèo!”

Tuyết lạnh gặp vết bỏng liền tan thành nước.

 

Tiểu Hôi tự do, chẳng buồn ngoái , cánh còn đau nhưng nó vẫn liều mạng bay , tránh xa kẻ đáng sợ .

...

 

“Vù~~”

Gió tuyết gào thét, A Chiêu dãy núi tuyết trùng điệp phía xa, cúi đầu hỏi Tiểu Bạch:

“Tiểu Hôi thật sự ở đó ?”

 

.”

Tiểu Bạch ló đầu lông xù khỏi lòng cô bé, mắt lóe kim quang. 

“Rất gần .”

 

A Chiêu mím môi, năm ngày.

Năm ngày qua, Tiểu Bạch luôn chỉ đường, bọn họ men theo hướng Bắc mà đến nơi .

 

“Trời lạnh thế , Tiểu Hôi thế nào …”

A Chiêu lo lắng.

“Sớm mang nó theo bên .”

 

Cô bé luôn tự trách.

 

Lý Kinh Tuyết xoa đầu con:

“Ta cũng .”

 

Nghe , A Chiêu vội lắc đầu:

“Không của a nương.”

 

Lý Kinh Tuyết ôn tồn:

“Con con , thì của chắc chắn lớn hơn, là a nương chăm sóc cho các con.”

 

A Chiêu:

“Không, a nương .”

 

Bên cạnh, Diệp Phong Dương hai mẫu tử  thiết mà lặng thinh.

Suốt mấy ngày, vẫn quan sát họ, cảm thấy quen thuộc, nhưng chẳng nhớ nổi chút ký ức nào.

 

Bỗng cảnh giác, đầu sang hướng khác.

Phía rừng tuyết tùng, vài bóng bước .

 

Người đầu lầu bầu:

“Điện hạ thực sự ở cái nơi quỷ quái ?

Ta sắp lạnh c.h.ế.t , ở đây sống nổi?”

 

“A Nhất, ăn cho cẩn thận.”

Người khác cau mày nhắc nhỡ.

 

Vũ Nhất:

“Ta chỉ thấy kỳ quái thôi, chẳng lẽ tên tinh sư c.h.ế.t tiệt lừa lấy linh thạch của chúng ?

… Ngươi gì thế?”

 

Hắn nhận thấy sắc mặt đồng bạn đổi, liền theo, lập tức thấy ba mặt.

 

Trong cái xứ lạnh giá c.h.ế.t chóc , nam nhân  chỉ mặc áo dài xanh nhạt mỏng manh, vẻ mặt dửng dưng, ánh mắt mang chút tình cảm.

 

Chỉ một cái thoáng qua, Vũ Nhất dựng lông, trong tim dấy lên cảm giác nguy hiểm c.h.ế.t .

Hắn chắc chắn: Người vô cùng khủng khiếp.

 

lúc nghĩ sắp tiêu đời, một giọng trong trẻo non nớt vang lên:

“Ồ? Vũ Nhất?”

 

Âm thanh mềm mại cất lên, ánh mắt đáng sợ của nam nhân  lập tức dời .

Trong nhóm , kẻ yêu lực thấp nhất ngã phịch xuống tuyết.

 

Vũ Nhất gắng gượng vững, để ngã, ngước bé gái cất tiếng.

Cô bé mặc áo choàng xanh thiên thanh, viền mũ khâu một vòng lông thú, gương mặt tròn trĩnh càng thêm đáng yêu.

 

Cô bé vẫy tay chào:

“Sao các ngươi ở đây?”

 

Vũ Nhất: …

Trong khoảnh khắc , nhận nam nhân khủng khiếp rốt cuộc là ai .

Loading...