A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 287: Mỗi Người Một Cú Đánh Ngất Cái Đầu Bị Hỏng Của A Cha
Cập nhật lúc: 2025-10-04 09:59:28
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đôi đồng tử đen láy của A Chiêu phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo từ thanh trường kiếm.
“Vụt!”
Trường kiếm đ.â.m sượt qua đỉnh đầu cô bé, ngay đó, cô bé thấy một tiếng “phập”.
Là âm thanh của lưỡi kiếm xuyên da thịt.
A Chiêu ngẩn , ngẩng đầu lên , tiên là thấy bàn tay đang nắm chặt chuôi kiếm, đó là gương mặt căng cứng của Diệp Phong Dương.
Cô bé theo phản xạ đầu , xem phía gì, mắt là một lớp lông tuyết trắng muốt.
Cô bé bất chợt thấy gì nữa, một bàn tay mát lạnh đang che lấy mắt cô bé.
A Chiêu:
Cảm giác … thật quen thuộc.
Diệp Phong Dương một tay cầm kiếm, một tay che mắt tiểu cô nương mặt, sắc mặt lạnh nhạt con tuyết lang sững.
Trường kiếm trong tay đ.â.m thẳng trán con sói, đó rút .
Con tuyết lang lùi về vài bước, m.á.u đỏ tươi từ trán tuôn , nó trợn to đôi mắt cam lòng, ngã rầm xuống đất, thở tắt dần.
Diệp Phong Dương xác sói chút cảm xúc.
Bỗng nhiên, cơ thể cứng đờ .
Tiểu cô nương che mắt dùng hai tay gạt tay .
Cô bé con tuyết lang tắt thở mặt, đầu , đôi mắt sáng rực, gọi lớn về phía :
“A cha!”
Diệp Phong Dương: “…”
Hắn gì, chỉ cảm thấy bản chút kỳ lạ.
Khi nãy, xuyên qua lưới bắt thú màu vàng kim, thấy con tuyết lang đang lặng lẽ tiến gần từ phía , nhân lúc tiểu cô nương đề phòng liền lao đến.
Trong khoảnh khắc , thể phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ.
“A cha~”
Giọng mềm mại vang lên.
Diệp Phong Dương hồn, chạm ánh mắt với đôi mắt tròn to của cô bé.
Hắn mấp máy môi:
“Ta là cha ngươi…”
“Vút!”
Lời còn dứt, cảm giác tiếp cận từ phía .
Tuy cảm nhận sát ý, vẫn , liền thấy một lò luyện đan cao ngang ở ngay gần .
“Bốp!”
Lò luyện đan nặng nề giáng thẳng lên đầu .
Diệp Phong Dương xoay , đưa tay ôm lấy đầu đang đau nhức, ánh mắt kinh ngạc nữ tu mặc áo xanh mặt.
Lông mày nàng khẽ cong, trông dịu dàng.
Lý Kinh Tuyết thấy vẫn vững ngã, mày khẽ nhíu .
Thuốc mê cộng thêm cú đ.á.n.h bằng lò luyện đan mà vẫn ngất?
Quả nhiên Diệp đạo hữu hồi phục thực lực, khó đối phó.
Hay là đập thêm một cái nữa?
Ý nghĩ đó thoáng qua, nàng liền thấy tiểu nhi nữ phía giơ chiếc lò luyện đan nhỏ, nhảy lên, dốc hết sức đập gáy .
“Cha, cẩn thận!”
Áo choàng đỏ thoát khỏi lưới vàng rách rưới, kịp vững thấy tiểu cô nương như búp bê ngọc ngà vung lò luyện đan, đ.á.n.h gọn gàng đầu nam nhân.
“Bốp!”
Lò luyện đan của A Chiêu giáng đầu Diệp Phong Dương, vang lên tiếng bộp rõ mồn một.
Hắn khó tin đầu tiểu cô nương, môi khẽ run run:
“Vì… …”
A Chiêu đáp đất, nở một nụ rạng rỡ:
“A cha, ngủ một giấc , tỉnh dậy sẽ khỏe thôi~”
Trước mắt Diệp Phong Dương tối sầm , mất tri giác.
Thấy sắp ngã xuống, Lý Kinh Tuyết bước đến đỡ lấy, để tựa , về phía tiểu nhi nữ.
Tiểu cô nương giơ ngón cái:
“A nương, đánh lắm!”
Lý Kinh Tuyết xoa đầu cô bé:
“Con cũng đánh .”
Tiểu Hôi đầu A Chiêu:
“Chíp chíp~”
Tiểu Bạch: “…”
Nó chút đồng cảm Diệp Phong Dương đang hôn mê, thầm nghĩ:
May mà tu vi cao, đầu cũng cứng, chịu đựng .
Nếu là khác thì chắc đầu nát bét .
“Hai ngươi đang gì thế?”
Áo choàng đỏ sững sờ hồn, kinh ngạc hai mẫu tử mỗi một cú đập ngất nam nhân .
Đôi mắt thú tròn xoe của nó dựng lên, hoảng loạn hai xa:
“Các … thật sự quen cha ?”
Với cú đập chút do dự như thế, là thù thì cũng chẳng ai nghi ngờ.
Không thật sự thù đấy chứ?
“Là a cha , cha ngươi.”
A Chiêu chỉnh lời của áo choàng đỏ.
“Ngươi…”
“Vụt!”
Lời còn hết, một tia sáng vàng lóe lên, một sợi Trói Tiên thừng từ cổ tay Lý Kinh Tuyết bay , quấn lấy áo choàng đỏ như gói bánh chưng.
“Các ngươi gì thế, mau thả !”
Nó cố giãy giụa, nhưng vì mất thăng bằng nên ngã nhào xuống tuyết.
A Chiêu:
“Ngươi cứ yên lặng .
Ta trói a cha , kẻo lát nữa phát điên.”
Nói , cô bé lôi sợi Trói Tiên thừng cực phẩm mà a tỷ tặng, trói a cha thật chặt.
Trói xong, cô bé nghĩ nghĩ, lôi thêm năm sáu sợi nữa, tiếp tục quấn, đeo thêm hai cái Khốn Linh Tỏa lên tay .
A cha tu vi cao thế, chuẩn kỹ vẫn hơn.
Lý Kinh Tuyết lấy từ túi trữ vật một bình nhuyễn cốt tán, một tay bóp miệng Diệp Phong Dương, tay đổ t.h.u.ố.c , đỡ cằm cho nuốt xuống.
Cổ họng chuyển động vài cái, t.h.u.ố.c trôi xuống bụng.
“Xong !”
A Chiêu a cha trói chặt như xác ướp, hài lòng vỗ tay, ngẩng đầu hỏi a nương:
“A nương, t.h.u.ố.c gì ?”
“Nhuyễn cốt tán. Trạng thái hiện tại của a cha con khác với lúc phát điên .
Thuốc sẽ khiến còn sức giãy giụa.”
Lý Kinh Tuyết đáp, nghĩ một lúc, lấy hai lọ đưa cô bé:
“Cho con, để phòng .”
A Chiêu nhận lấy:
“Đa tạ a nương.”
Bên cạnh, Tiểu Bạch: “…”
Tiểu Hôi: “Chíp chíp~”
Diệp Phong Dương bắt đầu mơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-287-moi-nguoi-mot-cu-danh-ngat-cai-dau-bi-hong-cua-a-cha.html.]
Hắn nhớ là ai, hình ảnh trong mơ đều hỗn loạn.
Có lúc giữa bầu trời u tối, chiến trường ngập mùi máu, dường như ai đó đang gào thét trong đau khổ.
Có lúc trong rừng trúc yên tĩnh, toe toét gọi là tiểu sư .
Có lúc đỉnh núi lạnh giá.
Có lúc chìm giữa chiến trường đầy ma vật dữ tợn.
Ở chiến trường , một bàn tay lạnh buốt đẫm m.á.u nắm lấy cổ tay .
Diệp Phong Dương ngẩng lên theo bàn tay, thấy một bê bết máu, khuôn mặt mờ mịt.
Người run giọng gọi :
“Tiểu… tiểu sư …”
Diệp Phong Dương giật mở mắt.
Trước mắt là một hang núi u tối, mùi đồ ăn thơm ngào ngạt len mũi.
Bên tai vang lên giọng mềm mại:
“A nương, khi nào a cha mới tỉnh?”
Một giọng nữ dịu dàng đáp:
“Chắc sắp .”
“Thật ? Để con xem.”
Tiếng bước chân "tạch tạch tạch" mỗi lúc một gần.
Rất nhanh, một gương mặt nhỏ nhắn còn phúng phính xuất hiện trong tầm mắt .
Tiểu cô nương xinh xắn đối diện với ánh mắt , khuôn mặt bừng sáng:
“A cha, tỉnh ? Cảm thấy thế nào?”
Diệp Phong Dương cô bé, há miệng , phát hiện phát tiếng.
A Chiêu thấy , như chợt nhớ điều gì, vỗ đầu:
“A, con quên mất, con dùng Cấm Ngôn thuật lên .”
Cô bé chút ngượng ngùng:
“Con cũng nghĩ là sẽ thành công .”
Tu vi của a cha cao như , cô bé vốn chẳng hy vọng gì, mà thành công thật.
Diệp Phong Dương dậy, nhưng cơ thể vô lực.
Hắn cũng nhận đang vô sợi Trói Tiên thừng trói chặt.
Hắn: “…”
Nhìn tiểu cô nương mặt, khỏi hoài nghi.
Chắc là cha con bé thật , lẽ là thù oán gì thì đúng hơn.
A Chiêu kết ấn giải Cấm Ngôn thuật, vội hỏi:
“A cha, nhớ con ?”
Diệp Phong Dương cô bé thật lâu, khàn giọng hỏi:
“Ngươi là ai?”
“Con là nhi nữ của , quên ?”
A Chiêu thất vọng, đưa tay sờ trán , bất lực :
“A cha, đầu lúc nào cũng hỏng thế …
Con tên Minh Chiêu, là nhi nữ của , nhớ kỹ nhé.”
“A Chiêu, a cha con tỉnh ?”
Chưa đợi đáp, giọng dịu dàng vang lên.
A Chiêu đầu :
“A nương, a cha tỉnh , nhưng đầu hỏng , nhớ con nữa.”
Lý Kinh Tuyết đến, nhi nữ hỏi tiếp:
“A cha, còn nhớ a nương ?”
Diệp Phong Dương nữ tu áo xanh tiến gần, nhíu mày, giọng ngập ngừng:
“Xin , lờ mờ nhớ một nhi nữ… nhưng nhớ là đạo lữ?”
“Không nhớ là đúng , đạo lữ.”
A Chiêu gật đầu, giới thiệu:
“Đây là a nương của con, Lý Kinh Tuyết, là một đan tu.”
Diệp Phong Dương choáng:
“Ngươi là cha ngươi?”
“.”
“Nàng là a nương ngươi?”
“ .”
Hắn trầm mặc.
Cái gì với cái gì thế ?
Thấy , Lý Kinh Tuyết khẽ :
“Chúng thực sự đạo lữ. Chỉ là…
Gia đình chút phức tạp.
Ngươi là a cha của A Chiêu, còn là a nương của con bé.”
Diệp Phong Dương nghĩ:
Quả là một gia đình kỳ lạ…
“Vậy là ai?”
“Người tên Diệp Phong Dương, là Dương Trần Thiên Tôn của Kiếm Tông, nhất nhân tu chân giới.”
“Ngươi tên Minh Chiêu?”
“.”
A Chiêu a cha, sờ lên cái u đầu .
“A cha, ? Con tên con , quên nhanh thế?”
Bàn tay cô bé vết chai của kiếm, nhưng ấm áp.
Trong lòng Diệp Phong Dương dâng lên một cảm giác kỳ diệu.
“Ta họ Diệp, a nương ngươi họ Lý, ngươi họ Minh?”
“ .”
A Chiêu cong mắt .
“Một nhà ba mà ba họ?”
“Hây, a cha sai .”
A Chiêu khoát tay:
“Nhà chúng năm năm họ cơ.
A họ Đông Phương, a tỷ họ Tô.”
Diệp Phong Dương: “???”
“À , còn Tiểu Bạch, Tiểu Hôi nữa.
Tiểu Hôi là con. Tính cả chúng nó là một nhà bảy .”
Thanh Huyền Viễn kiếm bên cạnh “ong ong” hai tiếng, như đang phản đối điều gì.
A Chiêu bĩu môi:
“Tiểu Hắc tính, ai bảo ngươi theo a cha chuyện .”
Huyền Viễn kiếm: “…”
Diệp Phong Dương cảm thấy đầu rối tung lên .
Quả nhiên, đây là một gia đình vô cùng… kỳ dị.