A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 286: Thanh kiếm của Diệp Phong Dương chỉa về phía A Chiêu

Cập nhật lúc: 2025-10-04 09:24:29
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Có a cha gặp chuyện ?”

A Chiêu lo lắng vô cùng cho sự an nguy của a cha.

 

“Này Tiểu Bạch, là a cha ?”

A Chiêu vội vàng hỏi con thú nhỏ bên cạnh.

 

Tiểu Bạch nhớ một chút đáp:

“Bổn tọa rõ, chắc là .”

 

A Chiêu:

“Chắc là?”

 

Tiểu Bạch:

“Có chút giống, chút giống.”

 

A Chiêu bất lực nó, Tiểu Bạch bất mãn:

“Ánh mắt đó là ?

Bổn tọa ít nhất còn cảm thấy chút giống, còn ngươi thì chỉ nhận Huyền Viễn kiếm.”

 

Nghe nó , A Chiêu chột .

Quả thật, cô bé nhận áo choàng đen a cha , cô bé chỉ đó chính là Tiểu Hắc.

 

Cô bé lí nhí:

“Tiểu Hắc theo lâu, hơn nữa nó cũng giống như , cứ che che giấu giấu, một cái là ngay.”

 

Tiểu Bạch bật :

“Ngươi đúng là nhi nữ ngoan của a cha ngươi.”

 

A Chiêu: …

 

“Có điều,...”

Tiểu Bạch tiếp lời.

“Tiểu cô nương .”

 

A Chiêu: “Hả?”

 

Tiểu Bạch liếc cô bé, rõ:

“Nó là yêu.”

 

A Chiêu kinh ngạc:

“Yêu tộc?”

 

Tiểu Bạch:

, một con tiểu yêu.”

 

Lý Kinh Tuyết cuộc đối thoại, suy nghĩ một chút :

“Cực Bắc địa giới tiếp giáp với yêu tộc, nơi xuất hiện yêu cũng lạ.”

 

A Chiêu , ngước mắt nàng:

“A nương, nếu đó a cha thì…”

 

“Không , , lát nữa sẽ rõ.”

Lý Kinh Tuyết xoa đầu cô bé:

“A Chiêu chỉ cần liếc mắt nhận Tiểu Hắc, như lợi hại .”

 

A Chiêu tít mắt, Tiểu Bạch hừ lạnh một tiếng.

 

Lý Kinh Tuyết sang nó:

“Tiểu Bạch đại nhân cũng lợi hại, áo choàng đen quả thật vài phần giống Diệp đạo hữu, cho dù , thì nhất định cũng liên quan đến .”

 

Tiểu Bạch hất cằm:

“Xem như ngươi còn mắt .”

 

Lý Kinh Tuyết khẽ , ánh mắt vô tình dừng Tiểu Hôi đang đầu A Chiêu.

Đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh của nó đang chớp chớp nàng, vẻ đợi khen ngợi.

 

Lý Kinh Tuyết đưa ngón tay chạm nhẹ đầu nó:

“Tiểu Hôi luôn ngoan ngoãn đầu a tỷ, ngoan nhé.”

 

Nàng nhớ nhi nữ từng , cô bé a tỷ, sẽ nuôi dưỡng Tiểu Hôi như  hoặc .

 

“Chíp chíp~”

Tiểu Hôi vui vẻ vỗ vỗ đôi cánh nhỏ.

 

A Chiêu:

“A nương, giờ chúng đuổi theo chứ?”

 

Lý Kinh Tuyết suy nghĩ gật đầu:

“Đi thôi. Người tu vi thấp, chậm trễ e d.ư.ợ.c lực tan mất.”

 

Cả hai cùng đuổi theo hướng áo choàng đen biến mất.

 

Ngoại thành Bách Dương thành, trong rừng tuyết tùng.

 

Cái áo choàng đỏ vai áo choàng đen ngừng giãy giụa:

“Cha, chạy? Sao g.i.ế.c bọn họ?

Đánh cho bọn họ một trận xả giận cũng , chạy…”

 

Áo choàng đen từ những bước nhanh nhẹn dần trở nên lảo đảo, cuối cùng ngã khụy xuống nền tuyết.

Áo choàng đỏ cũng rơi xuống theo.

 

Nón áo choàng đỏ rớt xuống, lộ mái tóc vàng óng cùng một đôi tai thú lông xù hình bầu dục.

Nó rơi đống tuyết dày, lạnh run, còn kịp hỏi thấy áo choàng đen quỳ một gối, tay ôm đầu, gương mặt thoáng hiện vẻ đau đớn.

 

“Cha? Người ?”

 

“Đau…”

Giọng áo choàng đen khàn khàn.

 

Áo choàng đỏ run rẩy nhưng vẫn bò đến mặt , giật mũ xuống, hai tay ôm lấy đầu :

“Không đau đau, cha, đau.”

 

Một gương mặt tuấn hiện , mày kiếm, mắt sáng.

Nếu A Chiêu ở đây, nhất định sẽ nhận ngay:

Chính là a cha của cô bé, Diệp Phong Dương.

 

Đôi tay áo choàng đỏ phát ánh sáng trắng dịu, khiến vẻ đau đớn mặt Diệp Phong Dương dần tan biến, chân mày cũng giãn .

 

Thấy , nó thở phào, vội hỏi:

“Cha, thấy ?”

 

Diệp Phong Dương nó, trong mắt thoáng vẻ mơ hồ:

“Ta là cha ngươi?”

 

Áo choàng đỏ nở nụ rực rỡ:

, quên ? Con là nhi nữ của , Minh Chiêu.”

 

“Minh Chiêu? Nhi nữ của ?”

Diệp Phong Dương đỡ trán, trong đầu vang lên một giọng trong trẻo, vui tươi:

 

【A cha, A cha!】

【Người quên ? Con là nhi nữ của , A Chiêu.】

 

Trong ký ức mơ hồ, một tiểu cô nương hoạt bát, , cứ gọi ngừng.

 

“Cha…”

Giọng run run vang bên tai Diệp Phong Dương.

 

Ngẩng lên, thấy đôi mắt tròn xoe của áo choàng đỏ.

 

, đây là nhi nữ .

Đôi mắt nhi nữ của , to tròn như thế .

 

Khóe môi Diệp Phong Dương cong nhẹ:

“Xin , a cha khiến con lo lắng .”

 

Nghe thế, áo choàng đỏ mừng rỡ, lắc đầu lia lịa nhào lòng :

“Không , cha nhớ .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-286-thanh-kiem-cua-diep-phong-duong-chia-ve-phia-a-chieu.html.]

“Khụ!”

Diệp Phong Dương ho mấy tiếng.

 

Áo choàng đỏ lo lắng:

“Cha, thương ?”

 

“Không, chỉ là thứ bột của nữ tu vấn đề.”

 

“Chẳng lẽ độc?”

Nó kinh ngạc, tức giận mắng:

“Quả nhiên tu sĩ nhân tộc gian trá, thủ đoạn hiểm độc, lũ cặn bã…”

 

Diệp Phong Dương đưa tay ngăn cản:

“Đừng mắng .

A nương con sẽ giận đấy.”

 

Cả hai đều ngẩn .

 

Áo choàng đỏ chợt nhớ đến hai kẻ  gặp.

Chẳng lẽ, họ thật sự là đạo lữ và nhi nữ của cha?

rõ ràng cha từng nhi nữ  hơn chín tuổi, là một tiểu oa nhi?

 

Nó bối rối, nghĩ thể ở đây thêm, kẻo sẽ mất cha.

?

 

lúc đó, Diệp Phong Dương hỏi:

, a nương con ?”

 

Áo choàng đỏ vội đáp:

“A nương ở nhà. Chúng mau về tìm nương thôi.”

 

Diệp Phong Dương nụ rực rỡ của nó, gật nhẹ:

“Được.”

 

“Không .”

Một giọng non nớt vang lên cao.

 

Áo choàng đỏ giật ngẩng đầu, thấy một tiểu cô nương đang kiếm lơ lửng giữa trung.

 

“Ngươi thể , nhưng mang a cha .”

 

Áo choàng đỏ tức giận:

“Cái gì mà a cha ngươi, rõ ràng là cha !”

 

A Chiêu thu kiếm, nhảy xuống nền tuyết, khuôn mặt non nớt mang vẻ nghiêm túc:

“Người là a cha .”

 

Áo choàng đỏ:

“Là cha .”

 

A Chiêu nó, vẻ mặt suy tư kỳ lạ.

 

Áo choàng đỏ thấy khó chịu:

“Ngươi ?”

 

A Chiêu hỏi:

“Có ngươi cha, nên mới nhặt a cha về?”

 

Áo choàng đỏ sững sờ, đôi tai thú dựng :

“Ngươi mới cha, cha ngươi mới là nhặt về!”

 

A Chiêu gật đầu:

“Ngươi đúng.”

 

Áo choàng đỏ: ???

 

“A cha là do nhặt về, nên chính là a cha .

Ngươi cha thì tự tìm nơi khác nhặt một , đừng tranh với .”

 

Áo choàng đỏ trố mắt:

“Nhặt… nhặt về?”

 

A Chiêu thèm để ý đến nó, sang hỏi a cha đang quỳ gối:

“A cha, thế? Lại phát bệnh ?”

 

Cô bé thấy mắt đỏ, mới thở phào:

“May quá, phát điên.”

 

Áo choàng đỏ: …

Diệp Phong Dương: …

 

phát điên, nhận nhầm khác là con?”

A Chiêu khó hiểu.

 

Tiểu Bạch từ phía chêm lời:

“Còn vì nữa, dĩ nhiên là đầu óc hỏng .”

 

A Chiêu gật gù:

“Có lý.”

 

Cô bé đưa tay :

“A cha, về nhà thôi, để a nương chữa đầu cho .

Nếu a nương chữa , con sẽ gọi Nguy sư bá và Minh sư bá đến.”

 

Diệp Phong Dương nụ sáng rỡ của tiểu cô nương, chút ngẩn ngơ:

“…A Chiêu.”

 

Hắn đưa tay .

bàn tay đưa , một bàn tay nhỏ khác nắm lấy.

 

Áo choàng đỏ chặn tầm , nắm c.h.ặ.t t.a.y , cảnh giác A Chiêu:

“Hắn là cha , ngươi nhận nhầm .”

 

A Chiêu tức giận:

“Ta đầu óc vấn đề như a cha, nhận nhầm .

Ngươi đừng tranh a cha với .

Nể ngươi nhỏ tuổi, còn tha thứ cho.”

 

Áo choàng đỏ lạnh:

“Hừ, mơ giữa ban ngày.”

 

Nói xong, nó vung tay, tuyết trắng bay mịt mù che lấp tầm của A Chiêu.

Nhân cơ hội đó, nó dìu Diệp Phong Dương đưa .

 

“Ong~~”

Mặt đất bỗng chấn động, linh lực bốn phía xao động dữ dội.

 

“Chuyện gì ?”

Áo choàng đỏ hoảng loạn.

 

“Vút!”

Một tấm lưới vàng khổng lồ từ chụp xuống, giam chặt cả hai.

 

Áo choàng đỏ hoảng hốt giãy dụa:

“Cái gì thế ? Buông ! Buông ! Cha, cứu con!”

 

A Chiêu thấy lưới chụp , lập tức tung mê hương chuẩn từ .

Lý Kinh Tuyết cũng lấy mê d.ư.ợ.c sư đưa, rải thêm.

 

"Phù~"

Mê hương theo gió rơi xuống lưới vàng.

 

Nghe tiếng nhi nữ áo choàng đỏ hoảng loạn, mắt Diệp Phong Dương lóe lên hàn quang.

Huyền Viễn kiếm tuốt khỏi vỏ, một nhát c.h.é.m nát lưới vàng.

 

"Ầm!"

Kiếm khí cuốn theo bão tuyết, tuyết tùng rơi rào rào.

 

A Chiêu nheo mắt, rõ tiếng phá đang lao đến, thấy mũi kiếm lạnh lẽo đang chỉa thẳng về phía

Loading...