A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 284: Có người giả mạo A Chiêu
Cập nhật lúc: 2025-10-04 08:12:24
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chàng thiếu niên tên A Mạnh ngơ ngác cô bé lông xù rơi xuống ngay mặt .
A Chiêu đầu , đôi mắt cong cong, dịu dàng hỏi:
“Huynh chứ?”
A Mạnh:
“Ta , đa tạ… Cẩn thận!”
Lại một con tuyết lang lao đến, cô bé đầu thấy nó, nghiêng đầu một cái, liền một tay xách cổ áo A Mạnh, lùi mấy bước.
“Bốp!”
Con tuyết lang rơi đúng vị trí cô bé , tung lên từng trận tuyết trắng.
A Chiêu tiện tay ném thiếu niên trong tay , thấp giọng quát:
“Thu Ý!”
“Vút!”
Hàn quang lóe lên, Thu Ý kiếm trong tay cô bé, mũi kiếm vẽ một đường sáng giữa trung, c.h.é.m thẳng con tuyết lang .
A Mạnh trợn mắt cái “cục bông nhỏ” , chỉ thấy cô bé nhẹ nhàng một kiếm c.h.é.m rơi đầu con tuyết lang, kinh hãi.
Cục bông nhỏ lợi hại quá!
Sau khi c.h.é.m đầu con tuyết lang, A Chiêu liếc mắt quanh, đôi mắt nheo .
Vài con sói còn dường như cảm thấy điều gì đáng sợ, lập tức cụp đuôi tru lên mấy tiếng bỏ chạy tán loạn.
A Chiêu vốn trổ tài: “???”
“Hừm.”
Tiểu Bạch vẫn vai cô bé hừ lạnh một tiếng, kiêu căng ngẩng cằm, giọng đầy khinh thường:
“Chỉ mấy con sói thôi mà, cần gì động thủ?
Bổn tọa chỉ cần khẽ thả chút uy áp thần thú dọa chúng chạy mất .”
A Chiêu còn kịp vận động gân cốt: “……”
Bầy sói tấn công đoàn xe đột nhiên rút lui, khiến trong đoàn ngơ ngác.
“Ta còn đ.á.n.h tay gì cả.”
A Chiêu chút tức giận.
Tiểu Bạch:
“Ai mà ngờ chúng yếu như chứ, quá nhát gan .”
Hồi , đến uy áp thần thú của nó còn chẳng dọa nổi một con Linh Thố, giờ dọa chạy cả đàn sói.
A Chiêu còn định gì đó, liền tiến gần:
“Tiểu đạo hữu?”
A Chiêu đầu, thấy thiếu niên cô bé cứu.
A Mạnh ôm quyền hành lễ với cô bé:
“Đa tạ tiểu đạo hữu cứu mạng.
Tại hạ là Vệ Mạnh, dám hỏi quý danh của ân nhân?”
A Chiêu , ánh mắt dừng một chút hình cường tráng trần trụi nửa , thầm nghĩ:
Người lạnh ?
Cô bé dứt khoát tra kiếm vỏ, ôm quyền đáp:
“Kiếm Tông, Minh Chiêu.”
“Kiếm Tông Minh Chiêu?”
Vệ Mạnh tên, thần sắc thoáng kinh ngạc.
A Chiêu cứ tưởng qua danh tiếng của , liền kiêu hãnh ngẩng cằm:
“Không sai, chính là .”
Nghe xác nhận, Vệ Mạnh lập tức lùi mấy bước, kéo giãn cách với cô bé, mặt mày hoảng sợ:
“Hóa là Minh Chiêu tiên tử, tiểu nhân nhiều mạo phạm, xin tiên tử chớ trách tội.”
A Chiêu: “???”
“Minh Chiêu tiên tử, đây là chút tạ lễ, cảm tạ cứu mạng.”
Vệ Mạnh liền tháo túi trữ vật xuống, run run đặt xuống đất:
“Tiểu nhân còn việc, dám quấy rầy tiên tử.”
Nói xong, dẫn cả đoàn xe hốt hoảng bỏ chạy, thoáng cái biến mất còn bóng dáng.
A Chiêu: “???”
Cô bé cái túi trữ vật dính m.á.u đất, càng thấy khó hiểu, sang hỏi Tiểu Bạch:
“Ta trông đáng sợ ?”
Tiểu Bạch nghiêm túc quan sát khuôn mặt cô bé:
“Rất đáng yêu.”
Tiểu Hôi đang rúc đầu cô bé:
“Chíp chíp~”
A Chiêu:
“Vậy chạy nhanh thế?”
Tiểu Bạch: “……”
Tiểu Hôi: “……”
"Vù~"
Gió lạnh thổi qua, cuốn bay lớp tuyết phủ đất.
A Chiêu bước lên, cúi nhặt cái túi trữ vật dính máu, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Tiểu Bạch tưởng cô bé còn bận tâm chuyện thái độ kỳ quặc, định an ủi mấy câu, cô bé :
“Người thật kỳ lạ, là tặng tạ lễ, mà hề giải bỏ huyết nhận chủ.”
Tiểu Bạch:
Thì ngươi nghĩ cái ?
“A Chiêu?”
Lý Kinh Tuyết dừng xe , thấy nhi nữ đang một giữa tuyết, bên cạnh còn xác một con tuyết lang, nàng bất ngờ.
“A nương.”
A Chiêu rạng rỡ, chạy lon ton đến, giơ cao túi trữ vật trong tay:
“Người xem, đây là lễ tạ mà một a con cứu tặng cho con.”
Lý Kinh Tuyết xoa đầu nhi nữ:
“Con thương ?”
“Không ạ.”
A Chiêu lắc đầu.
“Còn những ?”
“Họ việc gấp nên .”
A Chiêu nhớ , xác con sói :
“Con xử lý con tuyết lang .”
“Để a nương .”
Lý Kinh Tuyết ngăn .
Giữa trời giá rét, nàng lo nhi nữ nhiễm lạnh.
A Chiêu liền :
“Vậy con phụ giúp .”
Trước giờ A Chiêu từng thấy a nương xử lý yêu thú, ban đầu còn lo nàng , nhưng nhanh phát hiện động tác của a nương cực kỳ thành thạo.
Lý Kinh Tuyết cầm d.a.o găm, rạch một đường bụng sói, bắt đầu lột da.
Chẳng bao lâu, một tấm da nguyên vẹn xử lý xong.
Tiếp đó là thịt sói, xương sói…
Tất cả đều gọn gàng, ngay ngắn.
A Chiêu vốn chỉ lột da nát vụn, giờ mắt sáng lấp lánh:
“A nương thật lợi hại.”
Cô bé nắm lấy vạt áo Lý Kinh Tuyết, nũng nịu :
“A nương, con học cái .”
Lý Kinh Tuyết:
“Được.”
Hai mẫu tử cùng giải phẫu, thu dọn xong con tuyết lang, tiếp tục lên đường.
“A nương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-284-co-nguoi-gia-mao-a-chieu.html.]
A Chiêu xe gỗ, hai chân nhỏ đung đưa ngừng.
Lý Kinh Tuyết:
“Sao thế?”
“Con trông đáng sợ ?”
A Chiêu hỏi.
Lý Kinh Tuyết nghiêng đầu nhi nữ, tiểu nha đầu sinh xinh tuyệt trần, ngũ quan tinh xảo như tiểu tiên đồng bước từ tranh.
Nàng bật :
“Không hề, A Chiêu xinh .”
“Con cũng thấy con .”
A Chiêu tít mắt.
“Sao tự nhiên hỏi thế?”
Lý Kinh Tuyết thắc mắc.
A Chiêu kể chuyện . Lý Kinh Tuyết nhíu mày:
“Con , tên con sợ hãi bỏ chạy?”
“Vâng.”
Lý Kinh Tuyết trầm ngâm, :
“Hắn sợ con, mà là cái tên của con.”
A Chiêu mơ hồ:
“Hả? Sao ? Tên con mà.”
Lý Kinh Tuyết cau mày, lòng trầm xuống:
“Chúng đến Bách Dương Thành hỏi thăm rõ ràng.
Trước khi kết quả, con nhắc đến tên .”
A Chiêu:
“Được thôi.”
Hai ngày , A Chiêu và Lý Kinh Tuyết đến Bách Dương Thành.
Bách Dương Thành hùng vĩ như những thành trì A Chiêu từng qua, tường thành xám xịt, ảm đạm như bầu trời nơi cực Bắc.
Tường thành chẳng cao, cũng chẳng dày.
A Chiêu thấy chỉ cần nhún vài cái là thể vượt qua.
Cửa thành thậm chí chẳng lính gác, cũng đông.
Lý Kinh Tuyết dắt linh giác lộc kéo xe thành.
Khác hẳn vẻ tiêu điều bên ngoài, bên trong phố xá cực kỳ náo nhiệt, hai bên đường đầy cửa hàng, ven đường cũng nhiều bày sạp.
“Đạo hữu, da sói tuyết chống lạnh, cần xem ?”
“Rượu trừ hàn nóng hổi đây, giá ưu đãi.”
“Tuyết liên trăm năm hái từ sâu trong cực Bắc~”
A Chiêu quanh, thấy cửa hàng và sạp nơi đây cũng chẳng khác gì các thành trấn khác.
Lý Kinh Tuyết bế con xuống xe, thu linh giác lộc túi linh thú, cất cả xe gỗ .
Nàng dừng một sạp đang rao bán tuyết liên:
“Tuyết liên trăm năm?”
Chủ quán thấy khách, lập tức tươi:
“ , tiên tử , đều là đào từ sâu trong cực Bắc, phẩm chất cực .”
Lý Kinh Tuyết đặt A Chiêu xuống, xổm xem:
“Cùng lắm chỉ năm mươi năm tuổi.”
Nghe , nụ của chủ quán cứng :
“Tiên tử, xin chớ bừa.”
“Ra giá , mua hết chỗ .”
Lý Kinh Tuyết thẳng.
Chủ quán vốn bất mãn, toe toét:
“Giá cả dễ bàn, tiên tử đúng là sành hàng…”
Sau một hồi mặc cả, Lý Kinh Tuyết mua trọn cả sạp tuyết liên.
Chủ quán đếm linh thạch thở dài:
“Giá lỗ vốn , tuyết liên dễ hái.”
Lý Kinh Tuyết đưa thêm một khối trung phẩm linh thạch.
Chủ quán ngạc nhiên, nàng, thấy nàng mỉm :
“Chúng mới đến Bách Dương Thành, quen thuộc, hỏi thăm ít tin tức.”
Chủ quán lập tức nở nụ :
“Tất nhiên, tiên tử gì?”
Lý Kinh Tuyết:
“Gần đây ở Bách Dương Thành chuyện gì lạ ?”
Chủ quán vỗ đùi:
“Ôi, chuyện nhiều lắm.
tiên tử nếu ở cực Bắc, tuyệt đối đừng đắc tội với vị tiểu tổ tông đó.”
“Tiểu tổ tông?”
Tai A Chiêu dựng lên.
Ai là tiểu tổ tông?
chủ quán chỉ híp mắt, tiếp.
Lý Kinh Tuyết vẫn mỉm , ánh mắt khiến run lạnh:
“Một khối trung phẩm linh thạch còn đủ ?”
Chủ quán gượng:
“Khà khà, chợt nhớ .”
Hắn ho khan mấy tiếng, tiếp:
“Nói đến vị tiểu tổ tông đó, tiên tử hẳn từng qua.
Năm năm , nàng như hắc mã, đ.á.n.h bại các thiên tài tông môn, bước lên đỉnh Thanh Vân bảng.
Mới bốn tuổi dám đ.ấ.m lão tổ Đông Phương gia, đá gia chủ Nam Cung gia…”
A Chiêu càng càng thấy quen tai.
Ai mà lợi hại thế, mới bốn tuổi đ.ấ.m lão tổ Đông Phương gia, đá gia chủ Nam Cung gia chứ?
“Chính là nhi nữ của Kiếm Tông Dương Thần Thiên Tôn, Minh Chiêu.”
A Chiêu: “Hả???”
Ta???
Chủ quán hề nhận gương mặt nhỏ nhắn bên cạnh Lý Kinh Tuyết đang cứng đờ, vẫn thao thao bất tuyệt:
“Tiên tử, trong Bách Dương Thành nhất định chớ chọc giận nàng.
Nàng Kiếm Tông và phụ thiên tôn chống lưng, dạo một tháng trời ở Bách Dương Thành càn, ức h.i.ế.p khắp nơi.
Thứ gì nàng trúng là cướp, đến cả ch.ó ven đường nàng cũng đá vài cái…”
“Khoan !”
A Chiêu nhịn nổi, ngắt lời:
“Ngươi là Kiếm Tông Minh Chiêu?”
“ thế.”
A Chiêu tức giận:
“Nàng loại như .”
“Haizz, tiểu tiên tử từng gặp nàng thôi, đừng danh tiếng che mắt.
Đừng thấy nàng tuổi nhỏ, thực chất là kẻ đại ác.”
Nói xong, liếc A Chiêu, hạ giọng nhắc nhở:
“Tiểu tiên tử, cẩn thận.
Nàng chịu nổi tiểu cô nương nào hơn .
Nếu thấy tiểu tiên tử, nhất định sẽ xé nát mặt .”
A Chiêu: “!!!”
Cô bé còn hỏi thêm, bỗng tiếng kêu kinh hãi vang lên:
“Tiểu tổ tông đến !”
Tiếng kêu lớn, nhưng sắc mặt phố đồng loạt biến đổi.
Chủ quán vèo một cái thu dọn sạp hàng, chớp mắt biến mất thấy tăm .