A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 283: Cực Bắc chi địa

Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:55:10
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

A Chiêu:

“Ta mới chín tuổi thôi, cũng tính là vãn bối mà.”

 

Cư Chính An: ……

 

Trong đầu Cư Chính An xoay chuyển nhanh, đang nghĩ cách nào để ngăn cản tiểu cô nương , để cô bé đến chiến trường giữa ma tộc và nhân tộc.

 

Tuy tu vi của tiểu sư thúc cực cao, nhưng tuổi tác quá nhỏ, thể trơ mắt một đứa trẻ đến nơi tàn khốc như thế.

 

!”

Trong đầu bỗng lóe lên một ý tưởng: 

“Hay là tiểu sư thúc giúp tìm a cha của ?”

 

A Chiêu chớp mắt:

“Tìm a cha?”

 

Cư Chính An nghiêm mặt:

“Không sai. Hiện tại cuộc chiến giữa nhân tộc và ma tộc ngày càng dữ dội, khi khai chiến từng thỉnh giáo thiên tôn, hỏi   thể tọa trấn hậu phương , thiên tôn khi đó cũng đồng ý.

Thế nhưng, từ ba năm , khi  tiến Cực Bắc chi địa thì còn tin tức.

Dĩ nhiên thiên tôn tuyệt đối sẽ xảy chuyện gì, nhưng mời  thỉnh thoảng mặt tọa trấn hậu phương vài ngày, tìm .”

 

Hắn chằm chằm tiểu cô nương mắt, giọng trầm xuống:

“Chuyện trọng đại, liên quan đến tiền đồ của nhân tộc, tiểu sư thúc,   nguyện ý giúp ?”

 

A Chiêu xong, chút do dự:

“Đương nhiên là nguyện ý .”

 

“Vậy thì nhờ tiểu sư thúc.”

Cư Chính An thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ tuy Cực Bắc chi địa chút nguy hiểm, nhưng so với Tây Châu thì nguy hiểm chẳng đáng là bao.

 

A Chiêu ưỡn ngực:

“Giao cho .”

……

 

Cực Bắc chi địa, là nơi lạnh nhất bộ Hỗn Độn đại lục, phần lớn khu vực quanh năm băng tuyết bao phủ.

 

Nơi hầu như quanh năm thấy ánh mặt trời, cho dù đôi khi mặt trời lộ tầng mây đen, ánh sáng cũng mang chút ấm nào.

 

"Vù~~"

Gió lạnh cắt da cắt thịt, thổi rát cả gương mặt.

 

A Chiêu cảm thấy mũi ngứa ngứa, nhịn hắt xì một cái.

 

Trong lòng cô bé, Tiểu Bạch ngẩng đầu bầu trời xám xịt, vạn vật ảm đạm, rụt cổ :

“Nơi thật sự lạnh quá.”

 

Một chiếc áo choàng lông ấm áp phủ lên A Chiêu, cô bé ngẩng đầu lên, ngọt ngào với a nương:

“A nương~”

 

“Khí hậu Cực Bắc khác hẳn những nơi khác, hàn khí nơi vô cùng đặc biệt, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng thể dùng linh lực chống đỡ.”

Lý Kinh Tuyết ngước bầu trời, :

“Chúng y phục hẵng .”

 

A Chiêu: “Được~”

……

 

Sau khi đồng ý với Cư Chính An Cực Bắc tìm a cha, để  trở về tọa trấn hậu phương, A Chiêu trở về nhà liền kể chuyện cho Lý Kinh Tuyết.

 

Trong lòng cô bé, a cha đôi khi sẽ biến thành kẻ điên, nhất nên sớm uống Tiêu Ma Đan thì hơn.

 

Lý Kinh Tuyết xong, suy nghĩ một lát đề nghị cùng , nàng cũng còn thiếu mấy loại linh d.ư.ợ.c chỉ mọc ở Cực Bắc.

A Chiêu vui vẻ đồng ý ngay, nghĩ đến việc thể cùng a nương ngoài lịch luyện, trong lòng vô cùng hưng phấn.

……

 

"Linh linh, linh linh!"

Trên thảo nguyên xám xịt, một chiếc xe kéo bằng lộc giác linh đang chậm rãi tiến lên.

Không lâu , nơi cuối tầm mắt liền xuất hiện một mảng tuyết trắng.

 

Ngồi xe, A Chiêu đội chiếc mũ lông thỏ xù xì, mặc áo khoác từ lông Hôi Linh Thố, cả tròn vo lông xù, mũ là đôi mắt đen láy sáng ngời.

Trên cổ cô bé còn đeo một viên Hỏa Linh Châu để chống lạnh, cả như một quả cầu lông nhỏ.

 

Nhìn nhi nữ, lòng Lý Kinh Tuyết mềm nhũn.

Ngay cả Tiểu Bạch cũng nàng mặc cho một chiếc áo giáp lông chống rét.

 

A Chiêu đang chăm chú Bách Vật Đồ Cực Bắc chi địa, giờ cô bé từng tiếp xúc những điều , nên tranh thủ học một chút khi .

 

"Vù~~"

Gió lạnh thổi qua, Tiểu Bạch rụt cổ trong lòng A Chiêu:

“Nơi thật sự lạnh quá.”

 

Khóe mắt A Chiêu thoáng thấy một mảng trắng xóa, cô bé ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Trước mắt cô bé là một vùng tuyết trắng mênh m.ô.n.g vô tận, ngoại trừ bầu trời, bộ thế giới đều trắng xóa.

 

“Quao~”

Tiểu cô nương thốt lên một tiếng kinh ngạc: 

“Đẹp quá!”

 

“Bước tuyết nguyên , tức là chúng chính thức Cực Bắc chi địa.”

Lý Kinh Tuyết với nhi nữ.

 

Xe lộc giác linh do tử Thiên Cơ Môn chế tạo đặc biệt chầm chậm lăn bánh tuyết nguyên, bánh xe lăn lớp tuyết dày, phát tiếng "kẽo kẹt, kẽo kẹt".

 

A Chiêu chồm mép xe, lớp tuyết dày cao ngang bằng xe, đôi mắt đen láy ngập tràn tò mò.

Lần đầu tiên thấy tuyết, cô bé do dự, cẩn thận đưa tay khẽ chạm , lập tức rụt .

 

Cô bé ngạc nhiên đầu ngón tay lạnh buốt:

Lạnh quá!

 

Lý Kinh Tuyết vẫn luôn để mắt đến nhi nữ, thấy liền cong môi , nàng bốc một nắm tuyết, vo thành hình thỏ con, đưa cho A Chiêu:

“Cho con.”

 

A Chiêu sáng bừng mắt, kêu lên:

“Đa tạ a nương!”

 

Tiểu Bạch dáng vẻ vui mừng của cô bé, vốn định châm chọc vài câu, nhưng nghĩ nghĩ thôi.

 

“Chíp chíp~”

Trên trời vang lên tiếng chim hót lanh lảnh.

 

A Chiêu ngẩng đầu, chỉ thấy một con chim xám to bằng bàn tay dang cánh bay đến.

 

“Tiểu Hôi~”

Cô bé vẫy tay gọi.

 

“Chíp~”

Tiểu Hôi vỗ cánh lao xuống.

Có lẽ bay lâu quá, nó mệt, lảo đảo một cái cắm đầu xuống tuyết, chỉ còn cái đuôi và móng ló ngoài.

 

“Chíp chíp!”

Tiểu Hôi hoảng hốt kêu, chân loạn xạ quẫy.

 

A Chiêu giật , vội vươn tay kéo, trọng tâm định, cô bé ngã nhào xuống:

“Hả?”

 

Trong lúc rơi, cô bé theo bản năng nắm lấy thứ bên cạnh, chính là Tiểu Bạch.

 

Tiểu Bạch: ???

 

"Phịch!"

A Chiêu cùng Tiểu Bạch lăn trong tuyết dày.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-283-cuc-bac-chi-dia.html.]

Nghe động tĩnh, Lý Kinh Tuyết vội kéo dây cương dừng xe, đầu :

“A Chiêu?”

 

Bị tuyết chôn vùi, A Chiêu thấy tiếng gọi, lập tức vùng vẫy:

“Con ở đây, con .”

 

Tiểu Bạch cũng ló đầu :

“Ta thì chuyện đấy!”

 

A Chiêu mắt cong cong:

“A nương, Tiểu Bạch, nơi thần kỳ quá!”

 

Tiểu Bạch:

“Thần kỳ chỗ nào?”

 

A Chiêu:

“Mát mát, mềm mềm, chơi lắm.”

 

Nói , cô bé lăn qua lăn trong tuyết.

 

Tiểu Bạch: ……

 

Lý Kinh Tuyết bất đắc dĩ cưng chiều nhi nữ.

Chơi chán, A Chiêu mới ôm Tiểu Bạch và Tiểu Hôi xe.

 

Lý Kinh Tuyết phủi tuyết tóc nhi nữ, dịu dàng hỏi:

“Lạnh ?”

 

“Không lạnh.”

A Chiêu lắc đầu, đôi mắt sáng rực:

“Nơi vui quá.”

 

Lý Kinh Tuyết chỉ , thi triển một đạo Thanh Khiết Thuật, để nhi nữ trở sạch sẽ thơm tho.

 

A Chiêu nắm tay a nương, mắt lóe sáng:

“A nương, chúng ở đây luôn .”

 

Lý Kinh Tuyết sững sờ:

“Thích đến ?”

 

A Chiêu gật mạnh:

“Thích!”

 

Thế giới trắng xóa quá , tuyết để chơi, cô bé thích.

……

 

“Con ghét nơi .”

A Chiêu xe, ủ rũ ôm Tiểu Bạch.

 

Tiểu Bạch học theo giọng cô bé mấy ngày :

“Nơi vui ghê, sẽ ở đây~”

 

A Chiêu phồng má:

“Đấy là lúc hiểu rõ nơi .”

 

Đoàn tiến Cực Bắc ba ngày, suốt ba ngày, đừng con , ngay cả một con thú nhỏ A Chiêu cũng gặp .

Ba ngày đủ để cô bé tiêu hết sự tò mò và hứng thú.

 

Lý Kinh Tuyết xoa đầu con:

“Thêm hai ngày nữa là đến Bách Dương thành.”

 

A Chiêu thở dài:

“A cha đến nơi chứ?”

 

Nói xong, cô bé sang hỏi Tiểu Bạch:

“Ngươi thật sự thấy a cha ở ?”

 

Tiểu Bạch:

“Không thấy. Ta với ngươi , a cha ngươi là nhất nhân tu chân giới, trong mắt chỉ sương mù.”

 

A Chiêu mím môi, bất đắc dĩ:

“Thôi .”

 

Tiểu Bạch: …

Cái giọng điệu chứ?

 

“Địa bàn rộng thế , chúng tìm a cha ở đây?”

A Chiêu lo lắng.

 

Tiểu Bạch:

“Hay thôi khỏi tìm, về .”

 

Nó vốn chẳng ở đây lâu.

 

Lý Kinh Tuyết :

“Tông chủ bảo, nửa tháng dường như thấy Diệp đạo hữu xuất hiện ở Bách Dương thành, đến đó sẽ dò hỏi tin tức.”

 

Tiểu Bạch bĩu môi:

“Chỉ là thôi chứ chắc chắn.

Tên đó, tuổi thì lớn, mang tâm ma trong , còn chạy lung tung, thật chẳng chịu yên .”

 

“Với , nơi quỷ quái truyền tống trận chứ?”

Tiểu Bạch cực kỳ bất mãn.

 

Lý Kinh Tuyết giải thích:

“Trước , nhưng nhân khẩu ở Cực Bắc ít ỏi, ít ai dùng, lâu dần thì bỏ phế.”

 

Ngoại trừ dân bản địa, hầu như ai sinh sống ở đây.

Thành trì duy nhất là Bách Dương thành cũng chỉ ở rìa ngoài, sâu hơn nữa thì đến cả thôn xóm cũng còn.

 

lúc , phía truyền đến tiếng đ.á.n.h .

 

A Chiêu lập tức phấn chấn, đầu với a nương:

“A nương, con xem.”

 

Lý Kinh Tuyết thả thần thức quét qua, thấy tình hình phía , liền gật đầu:

“Đi , nhưng cẩn thận.”

 

“Vâng~”

 

Tiểu Bạch cũng phấn khởi:

“Cho bản tọa xem náo nhiệt nào.”

 

Chán c.h.ế.t .

 

Được a nương cho phép, A Chiêu lập tức rút linh kiếm mới: Thu Ý.

Cô bé cưỡi kiếm bay vút về phía động tĩnh.

Thần thức cô bé quét đến, nhanh thấy rõ tình hình.

 

Đó là một đoàn xe, đang bầy sói tuyết bao vây tấn công, trong đoàn cầm vũ khí chống trả.

A Chiêu đến thấy một con sói tuyết khổng lồ nhào lên, đè ngã một xuống tuyết.

 

Đồng bạn của đó đỏ mắt:

“A Mạnh!”

 

“Gừ!”

Sói tuyết há cái miệng máu, c.ắ.n thẳng đầu .

 

Ngay khoảnh khắc , tiểu cô nương từ kiếm nhảy xuống, từ trời giáng một cước con sói.

 

"Bốp!"

Con sói khổng lồ đá bay ngoài.

Loading...