A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 282: A Cha Mất Tích Rồi!
Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:29:50
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tiểu Bạch đại nhân.”
Lý Kinh Tuyết tiểu nhi nữ trèo lên phía đỉnh lò luyện đan, ánh mắt nàng vẫn rời , khẽ cất giọng hỏi:
“Trong lò luyện đan … đang giấu thứ gì ?”
Tiểu Bạch vốn định giữ bí mật, nàng hỏi thì khẽ tặc lưỡi:
“Ngươi mà đoán .”
Lý Kinh Tuyết cong mày, khẽ mỉm :
“Ngài vốn luôn chiều theo A Chiêu, cố ý trái ý con bé, quả thật chút bất thường.”
Tiểu Bạch bất mãn:
“Bản tọa luôn chiều theo nó, bản tọa vốn dĩ là một thần thú nguyên tắc.”
A Chiêu a nương cùng Tiểu Bạch đang trò chuyện, cô bé chăm chú đáy lò luyện đan.
Một cơn gió lướt qua, cuốn đám tàn tro cháy đen lên, để lộ một viên linh đan cháy sém, hình dạng xiêu vẹo, giống hệt cục bùn trẻ con nghịch đất nặn , lặng lẽ trong cùng tận đáy lò.
A Chiêu kinh ngạc, vươn tay trong với lấy viên đan d.ư.ợ.c .
“Vút!”
Viên đan d.ư.ợ.c bay thẳng tay cô bé.
A Chiêu thẳng dậy, cúi đầu viên đan d.ư.ợ.c màu vàng khét, hình dáng kỳ quái:
Sao đan d.ư.ợ.c trông lạ lùng thế ?
“A nương, Tiểu Bạch...”
Cô bé vài cũng chẳng hiểu, bèn nhảy phốc từ lò xuống, lon ton chạy đến mặt Lý Kinh Tuyết và Tiểu Bạch:
“Các xem, tìm một viên đan d.ư.ợ.c kỳ lạ .”
Lý Kinh Tuyết đưa tay nhận lấy, cúi đầu quan sát.
Viên đan màu cháy vàng, chẳng hương d.ư.ợ.c khí, trông y hệt cục bùn trẻ con tiện tay nặn , vô ý ném đống lửa đốt qua một lượt.
Nàng cũng manh mối, bèn nghiêng đầu liếc Tiểu Bạch đang xổm tao nhã, ngẩng cao cằm tỏ vẻ “nhanh hỏi ”.
Khóe môi Lý Kinh Tuyết cong lên:
“Tiểu Bạch đại nhân, xin ngài giải thích cho vãn bối một chút?”
Tiểu Bạch liếc nàng:
“Không thành ý.”
Lý Kinh Tuyết lập tức phối hợp:
“Ngài gì?”
“Vịt bát bảo, bánh thỏ, thịt linh lung…”
Tiểu Bạch hăng hái gọi món, kịp gọi thêm thì đầu ăn ngay một cú gõ.
Nó tức giận phắt :
“Ngươi dám gõ đầu bản tọa?”
A Chiêu nó, :
“Đừng vòng vo nữa, mau .
Nói xong dẫn ngươi xuống núi ăn, ăn gì cũng .”
Cái đuôi Tiểu Bạch khẽ vẫy:
“Hừ, chỉ chút thành ý mà định sai bảo bản tọa .”
A Chiêu tròn xoe đôi mắt đen trắng phân minh, chớp lấy một cái.
Bị ánh mắt áp lực chằm chằm, Tiểu Bạch rốt cuộc vẫn chịu thua:
“Được , . Xem như các ngươi thành tâm, bản tọa sẽ … Đây là…”
Giọng nó kéo dài, vốn còn giấu giếm thêm, nhưng thấy nắm tay A Chiêu siết , nó vội vàng thốt :
“Tiêu Ma Đan.”
A Chiêu và Lý Kinh Tuyết cùng ngẩn , ánh mắt đồng thời rơi xuống viên đan d.ư.ợ.c kỳ quái trong tay.
Cái … là Tiêu Ma Đan?
“Không giống lắm thì .”
A Chiêu nghi ngờ.
“Nó khác hẳn những viên linh đan khác.”
“Chuẩn xác mà , đây chỉ là bán thành phẩm Tiêu Ma Đan.”
Tiểu Bạch :
“ bản tọa qua , tác dụng tiêu trừ tâm ma vẫn .
Hiệu quả tuy bằng đan chỉnh, nhưng dùng cho a cha ngươi hẳn là vẫn đủ.”
Đôi mắt A Chiêu sáng bừng:
“Thật ?”
Cô bé vội vàng:
“Vậy lập tức tìm a cha, bảo ăn nó.
Nếu tác dụng, chúng luyện tiếp.”
Tiểu Bạch: …
“Cũng .”
A Chiêu nhận viên đan d.ư.ợ.c xí từ tay a nương, vui vẻ chạy tìm a cha.
Cô bé chìm trong niềm vui, phát hiện Tiểu Bạch vốn luôn kè kè bên cạnh nay chẳng theo , nó vẫn nguyên một chỗ.
Lý Kinh Tuyết dõi theo bóng lưng tiểu nhi nữ, mãi đến khi ảnh biến mất cuối con đường nhỏ mới thu ánh mắt:
“Tiểu Bạch đại nhân, thể giải thích cho vãn bối đôi điều ?”
Tiểu Bạch:
“Không thể.”
“Bản tọa mệt , bản tọa ngủ. Đừng phiền.”
Nó đến cửa phòng A Chiêu, giơ móng mở “rầm” cánh cửa, liếc một cái thấy ổ ngủ mềm mại của .
Nó vui vẻ nhảy lên, xoay mấy vòng xuống.
Chẳng bao lâu, tiếng thở đều đều vang lên.
Đứng cửa phòng nhi nữ, Lý Kinh Tuyết: …
A Chiêu nhớ rằng Tru Tiên Kiếm Trận thường xuyên đổi lối , vì cô bé ôm viên Tiêu Ma Đan đến đại điện tông môn, thấy Cư Chính An đang bàn án xử lý công vụ:
“Chính An~”
Cư Chính An thấy tiểu cô nương thì kinh ngạc:
“Tiểu sư thúc, đến đây?”
“Ta gặp a cha, ngươi thể dẫn ?”
A Chiêu ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh .
Cư Chính An: Ờ…
“Sao ?”
A Chiêu thấy thần sắc khác thường, trong lòng run lên:
“Chẳng lẽ a cha phát điên ?”
“Không .”
Cư Chính An lắc đầu.
“Thế thì quá.”
A Chiêu thở phào.
“Vậy ngươi mau dẫn gặp a cha .”
Cư Chính An chút khó xử:
“Tiểu sư thúc, thể đưa tìm tiểu sư thúc tổ.”
“Tại ?”
A Chiêu ngẩn , thấy bàn án chất đống sổ sách, cô bé chu đáo :
“Ngươi bận lắm ? Vậy tìm Lục sư dẫn .”
“Không ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-282-a-cha-mat-tich-roi.html.]
Cư Chính An trầm ngâm, thật:
“Ba năm , tiểu sư thúc tổ xuất môn, đến Cực Bắc chi địa thì mất liên lạc, tung tích rõ.”
Vì , thể đưa cô bé tìm a cha.
Đôi mắt A Chiêu trừng tròn:
“Cái gì?”
Cô bé hoài nghi chính nhầm.
Cư Chính An vội an ủi:
“ tiểu sư thúc yên tâm, mệnh đăng của sư thúc tổ vẫn y nguyên, gì bất thường, tức là nguy hiểm tính mạng.”
“…Ồ, thì .”
A Chiêu vẫn còn ngơ ngác.
Cư Chính An cho rằng cô bé lo lắng, liền tiếp tục khuyên:
“Tiểu sư thúc tổ tu vi cao thâm, chắc chắn .”
Đối với tu sĩ như , ba năm chẳng là gì.
Trước khi nhậm chức tông chủ Kiếm Tông, từng bế quan gần trăm năm.
A Chiêu mới lấy tinh thần, gương mặt còn mang chút non nớt đầy kinh ngạc:
“Chính An, ngươi … a cha xuất môn ba năm?
Ta cùng a nương bế quan luyện đan… suốt ba năm?”
Cô bé khiếp sợ, nhưng chẳng hề cảm giác trôi qua lâu như .
Bởi ngay từ đầu, cả cô bé và a nương đều chú tâm luyện đan.
Ban đầu chọn lọc d.ư.ợ.c liệu, đó khai lò, bỏ từng vị t.h.u.ố.c , liên tục truyền linh lực lò…
“Tiểu sư thúc tổ ba năm .
Còn tiểu sư thúc, bế quan tổng cộng là năm năm.”
A Chiêu: “???”
Cô bé kinh hoảng:
“Năm… năm năm?”
“ , năm năm.”
Cư Chính An vuốt râu hiền:
“Tu sĩ tu luyện vốn là thế, thời gian như bóng câu qua cửa, chớp mắt thấy.”
A Chiêu vẫn sững sờ:
“Năm năm? Rõ ràng Tiểu Bạch nhanh thì nửa năm, chậm cũng chỉ hai ba năm thôi mà…”
Hơn nữa, cô bé thật sự cảm thấy chỉ mới vài tháng trôi qua, còn mừng thầm vì luyện nhanh.
“Tiểu sư thúc,...”
Cư Chính An ôn hòa.
“Sau sẽ quen thôi.”
A Chiêu đối mắt với một lúc, cúi đầu, chìa hai bàn tay nhỏ nhắn .
Cư Chính An: “???”
Hắn cô bé thì thầm:
“Bốn tuổi… thêm năm năm… bây giờ … chín tuổi?”
“Chính An, hiện tại chín tuổi .”
Kết luận xong, tiểu cô nương vui vẻ ngẩng đầu chia sẻ niềm vui.
Cư Chính An:
“ , chín tuổi .”
Hắn tiểu cô nương bé nhỏ , khỏi chút đồng tình:
Tiểu sư thúc, chín tuổi mà vẫn cao thêm.
“Hehe, chín tuổi ~”
A Chiêu hớn hở.
“Ta với a nương!”
Nói xong, cô bé chạy vụt ngoài.
Cư Chính An , lắc đầu, xuống tiếp tục xử lý công vụ.
Một lát , tiếng bước chân “lon ton” vang lên, A Chiêu chạy trở về mặt :
“Chính An, a ở ?”
Cô bé vốn định gửi lôi tín cho a , nhưng nghĩ , tông chủ Kiếm Tông chắc chắn vị trí của a , nên quyết định hỏi cho chắc sẽ trực tiếp tìm, nhân tiện a bất ngờ một phen.
Cư Chính An:
“Mặc sư thúc đang ở Tây Châu.”
“Tây Châu?”
A Chiêu chớp mắt.
“Năm năm , trong Đại Hội Trừ Ma, các tông môn và thế gia quyết định liên thủ đối phó ma tộc, phái tinh tử tham dự.
Mặc sư thúc là một trong đó.”
A Chiêu:
“Không hổ là a .
Vậy họ đều Tây Châu?”
“Không, lúc đầu các tử chỉ diệt ma khắp nơi.
đó, nhân tộc phản công, diệt nhiều gian tế, khiến ma tộc bất mãn, liền phái đại quân đ.á.n.h nhân tộc.
Biên giới Tây Châu tiếp giáp với ma vực, nên Mặc sư thúc cùng nhiều đến đó ngăn chặn ma vật xâm nhập.”
“Còn những khác cũng ?”
A Chiêu bắt trọng điểm.
“.”
Cư Chính An gật đầu.
“Vi Nguyệt sư thúc cũng .”
A Chiêu lo lắng:
“ a a tỷ còn đột phá Kim Đan, đ.á.n.h ma tộc chẳng nguy hiểm ?”
“Tiểu sư thúc yên tâm.
Đệ tử tu vi cao như Mặc sư thúc chỉ tuần tra ngoài rìa, đề phòng ma thú lén vượt biên giới.
Ở Tây Châu hiện mấy tu sĩ Hóa Thần tọa trấn, sẽ quá nguy hiểm.”
Thấy tiểu cô nương vẫn còn lo, bổ sung:
“Hơn nữa, Tây Châu bây giờ là nơi rèn luyện hiếm cho lớp trẻ.
Theo , mấy năm nay, Tang Nhất Chu của Bồng Lai đảo, Nhất Trần của Nhất Thiền Tông, Chư Hoài Phác của Thiên Cơ Môn… đều lượt tấn thăng Kim Đan.”
A Chiêu chớp mắt:
“Rèn luyện hiếm ?”
Cô bé nghiêng đầu nghĩ ngợi:
“Vậy cũng Tây Châu.”
Cư Chính An giọng non nớt mà giật nảy mí mắt:
“Không !”
A Chiêu:
“Tại ? Ngươi đó là nơi rèn luyện của lớp trẻ mà?”
“Người…”
Cư Chính An nghẹn họng, hồi lâu mới thốt :
“Người là… bậc trưởng bối, lớp trẻ.”
A Chiêu: …