A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 279: Ta không tán đồng ý kiến của Đông Phương thiếu chủ

Cập nhật lúc: 2025-10-04 05:17:38
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Giết hết bọn ma tộc lẻn nhân tộc, để ma tộc nhân tộc chúng dễ chọc.”

 

Lời của Đông Phương Hàn dứt, trong đại điện yên lặng một thoáng, đó bắt đầu nghị luận ầm ĩ:

“Ta ủng hộ ý kiến của Đông Phương gia, đánh!”

 

“Đánh cái gì, ma tộc chỉ dám lén lút gây rối trong bóng tối.

Như Nghiêm môn chủ , vì chút chuyện nhỏ mà đại động binh đao, đem quân thảo phạt ma tộc, nếu chuyện truyền ngoài, chỉ chúng là hạng nhát gan.”

 

“Ma tộc kẻ nào cũng đáng giết, nếu chúng g.i.ế.c ma tộc mà còn kẻ nhạo chúng là hạng nhát gan, thì kẻ đó nhất định là đồng đảng của ma tộc!”

 

“Đồng đảng cái gì, chúng chỉ nghĩ cho thể diện của nhân tộc, của tu chân giới thôi.”

 

“Hứ, thể diện ư? Chẳng qua chỉ là một đám tham sống sợ chết.

Không đ.á.n.h thì thôi, cút sang một bên, đừng đến ngáng đường chúng .”

 

Nhìn đám mắt cãi vã loạn thành một đoàn, phát hiện phần lớn đều nghiêng về phía “đánh”.

Nghiêm môn chủ liếc sang Đông Phương Hàn đối diện, mặt mũi vẫn chẳng hề biểu lộ cảm xúc gì.

 

Trong lòng ông nghiến răng thầm chửi:

Tên tiểu tử rốt cuộc gì thế?

 

Trước đó, tại yến thọ của Đông Phương gia chủ, Dương Thần Thiên Tôn đường đường chính chính c.h.é.m c.h.ế.t một lão tổ của Đông Phương gia.

Đông Phương gia với Kiếm Tông vốn kết oán, lẽ đối chọi gay gắt với mới đúng.

 

Ông càng nghĩ càng thấy Đông Phương gia chủ đúng là hồ đồ, cứ phụ họa Kiếm Tông, chỉ khiến thế lực Kiếm Tông ngày càng lớn mạnh, đến khi đó, còn chỗ dung cho bọn họ nữa.

 

lúc , nơi khóe mắt Nghiêm môn chủ thoáng thấy lão tăng bên Đông Phương Hàn.

Vị tăng nhân dáng vẻ từ bi hiền hậu, mày râu dài bạc trắng, trong mắt luôn mang theo nét bi thương thương xót cõi đời.

 

Nghiêm môn chủ âm thầm đ.á.n.h giá, phát hiện mỗi khi tỏ ý ủng hộ việc đ.á.n.h ma tộc, lông mày lão tăng khẽ nhíu .

 

Ông chợt nhớ đến:

Tăng nhân của Nhất Thiền Tông vốn sát sinh, ăn thịt, gặp kẻ ác cũng lấy cảm hóa chính, hiếm khi tạo sát nghiệt.

 

Trong lòng Nghiêm môn chủ mừng thầm.

Nhất Thiền Tông ảnh hưởng lớn trong tu chân giới, nếu Thiên Đạo Môn cùng Nhất Thiền Tông thống nhất ý kiến, tất sẽ thể hợp lực đối kháng với Kiếm Tông và đám tay chân của Kiếm Tông.

 

Thế là Nghiêm môn chủ lập tức dậy, ánh mắt của , ông hắng giọng, sang lão tăng đối diện:

“Vô Diệp đại sư, chuyện  thấy thế nào?”

 

Vô Diệp tựa hồ ngờ điểm danh.

Chuỗi Phật châu trong tay khẽ dừng , lão lập tức chắp tay niệm một tiếng Phật hiệu:

“A di đà Phật, chư vị đều Nhất Thiền Tông chúng lấy từ bi gốc, cho nên lão nạp tán đồng ý kiến của Đông Phương thiếu chủ.”

 

Nghe , Nghiêm môn chủ lộ rõ vẻ mừng rỡ:

Quả nhiên ý kiến của Nhất Thiền Tông trái ngược với Kiếm Tông.

Chỉ cần Thiên Đạo Môn và Nhất Thiền Tông liên thủ, chuyện phát động đại chiến với ma tộc sẽ chẳng dễ dàng thành công.

 

“Ma tộc xưa nay hiếu sát, xảo trá…”

Vô Diệp tiếp tục chậm rãi .

 

Nghiêm môn chủ vô thức gật đầu, định phụ họa, nhưng gật hai cái thì chợt thấy gì đó sai sai...

Sao những lời quen mà lạ?

 

“Lão nạp cho rằng, chỉ g.i.ế.c bọn ma tộc lẻn nhân tộc thì đủ. Nếu chỉ thế thôi thì xong.

Chúng nên giống như ngàn năm , xông thẳng địa bàn ma tộc, lật tung Ma Cung của chúng, g.i.ế.c cho chúng còn manh giáp, hễ đến hai chữ ‘nhân tộc’ liền biến sắc.”

 

“Chỉ như mới thể đè c.h.ế.t cái tâm manh động của ma tộc, mới thể một lao vĩnh dật, ít nhất cũng để tu chân giới an ngàn năm.”

Khóe môi Vô Diệp cong lên, mang theo nụ nhàn nhạt, chậm rãi đảo mắt khắp chúng nhân:

“Chư vị nghĩ ?”

 

Triệu chưởng môn vỗ bàn bật dậy, ha hả:

“Vô Diệp đại sư đúng!

Chúng đ.á.n.h thẳng sào huyệt ma tộc, g.i.ế.c cho chúng còn manh giáp!”

……

 

A Chiêu chuyện đang xảy trong đại điện các tông môn.

 

Nghe thấy bốn chữ “Đại Hội Trừ Ma”, cô bé liền nhớ đến chuyện từng gặp trong lịch luyện, bàn tay nhỏ nắm chặt:

“Con cũng tham gia!”

 

Ma tộc thật đáng ghét, lúc nào cũng chuyện .

 

Lý Kinh Tuyết giọng kiên định của nhi nữ, cách cửa sổ đưa tay xoa đầu cô bé, nhưng gì thêm.

 

Tiểu Bạch nhịn cơn trợn trắng mắt, nó :

“Nhân tộc việc xưa nay đều lề mề, bây giờ la hét cái gì mà Đại Hội Trừ Ma, khi đợi đến lúc ngươi lớn , nhân tộc vẫn động thủ .”

 

A Chiêu kinh ngạc:

“Chậm đến ?”

 

Tiểu Bạch:

“Đương nhiên!”

 

Nó ngừng một chút tiếp:

“Đa phần nhân tộc đều não, đối mặt với kẻ địch thì nghĩ hết đ.á.n.h bại địch nhân, mà thích đ.á.n.h một trận nội bộ .”

 

A Chiêu nghiêng đầu:

“Đánh một trận?”

 

“Không sai. Cho nên, chuyện đ.á.n.h ma tộc gì đó, ngươi cần gấp gáp tham gia.

Trước tiên hãy luyện thành Tiêu Ma Đan .”

 

A Chiêu lo lắng:

“Làm việc quá chậm thì .”

 

Tiểu Bạch:

“Ai , cho nên Tiêu Ma Đan đừng chậm trễ.”

 

A Chiêu:

“Được.”

 

Ngoài cửa sổ, Lý Kinh Tuyết bộ đối thoại giữa và thú.

Nàng từng qua ba chữ "Tiêu Ma Đan", trong lòng âm thầm phỏng đoán.

E rằng đây cũng là một loại đan d.ư.ợ.c từ thời viễn cổ thất truyền.

 

Chỉ là, nó thuộc loại linh đan độc đan.

 

Nhìn từ cái tên, nàng thấy khả năng lớn là độc đan.

“Tiêu Ma, Tiêu Ma”

Chẳng lẽ là một viên đan uống , ma tộc sẽ tiêu diệt sạch ?

 

“A nương.”

Giọng mềm mại của tiểu nhi nữ kéo tâm tư đang trôi xa của Lý Kinh Tuyết về hiện thực.

 

Nàng cúi đầu, thấy nhi nữ nhỏ đang níu cửa sổ, ánh mắt hiền hòa hỏi:

“Sao ?”

 

“Chúng cùng luyện Tiêu Ma Đan !”

A Chiêu đôi mắt sáng rực :

“Tiểu Bạch bảo, chỉ cần a cha uống Tiêu Ma Đan thì sẽ còn tâm ma xa trong lòng quấy nhiễu nữa.”

 

Lý Kinh Tuyết ngẩn , theo bản năng sang Tiểu Bạch.

Thời viễn cổ thật sự từng đan d.ư.ợ.c thể trừ tâm ma ư?

 

Tiểu Bạch dường như cũng chú ý đến ánh mắt kinh ngạc của nàng, hừ lạnh một tiếng:

“Chút tâm ma nhỏ nhoi mà thôi, chẳng đáng nhắc đến. Mau luyện đan .”

 

“A nương, cho nè.”

A Chiêu đưa phương t.h.u.ố.c và quá trình luyện đan mà chép tay cho a nương.

 

Lý Kinh Tuyết nhận lấy, thoáng liền thấy ba vị chủ d.ư.ợ.c của Tiêu Ma Đan:

Hai đoạn cành cây Đế Hưu, một bình tinh hoa Đế Hưu, và ba giọt huyết Phượng Hoàng.

 

“Ba vị chủ d.ư.ợ.c …”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-279-ta-khong-tan-dong-y-kien-cua-dong-phuong-thieu-chu.html.]

Lý Kinh Tuyết khẽ nhíu mày, trong lòng thầm than.

 

Tiểu Bạch kiêu căng ngẩng đầu:

“Có vấn đề gì ?”

 

Lý Kinh Tuyết lắc đầu:

“Không vấn đề.”

Có lẽ phương d.ư.ợ.c là thật.

 

“Chỉ là…”

Nàng do dự suy nghĩ:

“Trên Hỗn Độn đại lục, Đế Hưu tuyệt diệt nhiều năm, Phượng Hoàng cũng sớm biến mất, e rằng Tiêu Ma Đan khó mà luyện thành.”

 

“Hả?”

A Chiêu kêu khẽ.

 

Lý Kinh Tuyết tưởng con thất vọng, đang định an ủi thì thấy cô bé lấy từ túi trữ vật mấy món đồ, từng thứ đặt lên bệ cửa sổ:

“A nương, những thứ chúng đều cả.”

 

Lý Kinh Tuyết những cành cây tràn ngập linh khí, thoạt liền khác thường, giống y như ghi chép trong cổ tịch về Đế Hưu, khỏi kinh ngạc:

“A Chiêu, con hái ở ?”

 

A Chiêu giấu giếm:

“Con hái trong Thanh Liên bí cảnh.”

 

Thanh Liên bí cảnh?

 

Lý Kinh Tuyết lúc căn cơ còn tổn hại, từng đó và thu hoạch nhiều, ngờ bên trong còn ẩn chứa cả Đế Hưu.

 

từ đến nay từng ai nhắc đến?

Chẳng lẽ suốt ngàn năm nay chỉ mỗi nhi nữ  phát hiện?

 

“Thế còn huyết Phượng Hoàng?”

Lý Kinh Tuyết do dự hỏi.

 

A Chiêu chỉ một bình ngọc trắng:

“Tiểu Bạch mang đến đó.”

 

Ánh mắt Lý Kinh Tuyết dừng Tiểu Bạch.

 

Tiểu Bạch kiêu hãnh ngẩng cao đầu:

“Không cần kinh ngạc, cũng cần bái phục bổn tọa.

Đây huyết Phượng Hoàng, tuy , nhưng cũng thể dùng d.ư.ợ.c liệu luyện đan.”

 

Lý Kinh Tuyết ngẫm nghĩ hỏi:

“Vậy m.á.u tìm ở ?”

 

Tuy huyết Phượng Hoàng, nhưng nhất định liên hệ với Phượng Hoàng.

Lý Kinh Tuyết lập tức liên tưởng đến yêu tộc.

Tương truyền hoàng tộc yêu tộc chính là hậu duệ của Phượng Hoàng.

Vị Thái tử yêu tộc mất tích sở hữu huyết mạch phản tổ, vì yêu tộc mới gõ trống khua chiêng khắp nơi tìm kiếm.

 

Tiểu Bạch liếc nàng, dùng giọng điệu thâm sâu khó lường đáp:

“Thiên cơ bất khả lộ.”

 

Lý Kinh Tuyết: “…”

Bây giờ nó chẳng khác nào mấy tinh sư Bồng Lai đảo.

 

“Được , d.ư.ợ.c liệu đủ, mau bắt đầu luyện đan .”

Tiểu Bạch chút mất kiên nhẫn thúc giục:

“Đan luyện tốn thời gian đấy.”

 

A Chiêu hỏi:

“Luyện lâu lắm ?”

 

“Rất lâu.”

 

“Lâu đến mức nào?”

 

Tiểu Bạch nghĩ nghĩ:

“Nhanh thì nửa năm, chậm thì vài năm.”

 

Mắt A Chiêu trợn to:

“Lâu ư?”

 

“Có gì mà lâu, ngày xưa vài năm tính là nhanh .

Trước mười đến vài chục năm thì đừng hòng luyện thành.”

Tiểu Bạch hừ lạnh:

“Các ngươi nên cảm tạ bổn tọa, bổn tọa thì thời gian mới rút ngắn.”

 

A Chiêu nó với ánh mắt hoài nghi.

 

Tiểu Bạch bất mãn:

“Ánh mắt gì ?”

 

A Chiêu:

“Tiểu Bạch, ngươi ngay cả Bích Cốc Đan còn luyện xong, giúp luyện đan ?”

Cô bé tỏ ý tin.

 

“Khả năng động thủ của bổn tọa đúng là chẳng , nhưng đầu óc bổn tọa thông minh.

Đừng quên, lúc đan d.ư.ợ.c Tẩy Linh Đan của a nương ngươi chính là bổn tọa chỉ đạo hai tên nhóc luyện thành.”

 

A Chiêu liền phản bác:

“Khi Minh sư bá luyện thành đan , ngươi còn chẳng ở bên cạnh.”

 

Tiểu Bạch: “…”

“Ngươi hiểu. Bổn tọa chỉ dạy cho bọn họ một khởi đầu .”

Nó tiếp tục biện hộ cho .

 

A Chiêu vẫn yên tâm:

“Ngươi thật sự chứ?”

 

“Đương nhiên! Không bổn tọa, các ngươi tuyệt đối luyện nổi Tiêu Ma Đan.”

 

“Được , thử một xem.”

Giọng A Chiêu chút bất đắc dĩ.

 

Tiểu Bạch: “…”

là đứa nhỏ bớt lo.

Nếu liên quan đến cô bé, nó mặc kệ, chẳng thèm quan tâm sống c.h.ế.t của đám .

 

“Hay là…”

Lúc , Lý Kinh Tuyết lên tiếng.

Người và thú cùng nàng, chỉ nàng :

“Hay là gửi tin cho đại sư , nhị sư , bảo họ đến giúp luyện đan?”

 

Tiểu Bạch ngạc nhiên:

“Sao, ngươi lòng tin?”

 

“… .”

Lý Kinh Tuyết khổ gật đầu. 

“Ta thật sự mấy lòng tin.”

 

A Chiêu vội :

“A nương là luyện đan sư lợi hại nhất, con tin a nương mà.”

 

Lý Kinh Tuyết xoa đầu nhi nữ,  thêm.

 

Tiểu Bạch hừ lạnh:

“Ngươi luyện thì thôi.

bổn tọa sẽ để kẻ khác nhúng tay Tiêu Ma Đan.

Nếu ngươi luyện, bổn tọa sẽ cùng A Chiêu tự luyện.

Ngươi cũng đấy, bổn tọa rành luyện đan, A Chiêu chỉ hiểu đôi chút, mà d.ư.ợ.c liệu chỉ vài phần, đợi đến khi và A Chiêu phí hoài hết thì cũng chẳng còn .”

 

Lý Kinh Tuyết: “…”

Loading...