A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 278: Đại hội Trừ Ma
Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:37:40
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
A Chiêu thấy tiếng gào giận dữ của Tiểu Bạch thì mơ mơ màng màng mở mắt, đưa tay ôm lấy nó, ghì chặt ngực:
“Tiểu Bạch, đừng ồn nữa, ngủ …”
Tiểu Bạch: …
Nó khuôn mặt bé nhỏ đang ngủ say của cô bé, dùng móng vuốt cào cào cái đầu đang đau nhức, trong lòng thầm c.h.ử.i rủa:
Kẻ nào to gan, dám ám toán thần thú, tức c.h.ế.t bản thần thú .
Đợi đến khi tìm kẻ tập kích, nó nhất định cho mấy cái tát nổ đom đóm mắt.
Sáng hôm .
Trời phía đông hửng sáng, A Chiêu vốn quen dậy sớm, liền dậy vươn vai.
Tiểu Bạch động tĩnh thì trở , mơ màng lẩm bẩm:
“Dậy sớm coi chừng cao nổi.”
A Chiêu dụi mắt, đáp :
“Dù thì bây giờ cũng chẳng cao thêm nữa …”
Nói đến nửa chừng, cô bé bỗng ngẩn , phắt đầu Tiểu Bạch.
lúc đó bắt gặp ánh mắt nó đang mở .
Cô bé ngơ ngác một thoáng, mừng rỡ ôm lấy nó:
“Tiểu Bạch, ngươi tỉnh !”
“Ừ, tỉnh … hự…”
Tiểu Bạch giơ móng cản cái ôm của cô bé, nhưng động liền kéo vết thương nơi bụng, đau đến hít mạnh một .
A Chiêu giật nảy , vội thả nó xuống:
“Có vết thương đau lắm ?”
Cô bé vội cầm lấy một chân của nó, cẩn thận chỗ bụng còn dán t.h.u.ố.c cầm máu.
“Không đau, chỉ là vết thương nhỏ thôi, bản thần thú thể thấy đau …
Á, ngươi gì đó?”
Toàn lông của Tiểu Bạch dựng .
A Chiêu buông ngón tay ấn nhẹ lên vết thương , lấy khăn lau khô:
“Ta chỉ xem rỉ m.á.u thôi, chẳng ngươi đau ?”
Mặt lông lá của Tiểu Bạch vặn vẹo, vẫn cứng miệng:
“T...tất nhiên là đau!
Bản thần thú đường đường là thần thú, thể kêu đau vì vết thương nhỏ xíu ?
Hoàn đau chút nào.”
A Chiêu bất đắc dĩ xoa đầu nó:
“Được , đau.
Ngươi ngủ tiếp , nghỉ cho khỏe, luyện kiếm.”
Nói xong, cô bé ngoài.
Tiểu Bạch xuống, giơ một chân lên bụng , cúi đầu l.i.ế.m nhẹ mấy cái.
Vừa l.i.ế.m hai thì đau đến kêu lên:
“Ui da, đau c.h.ế.t mất…”
...
“Muốn tẩy sạch tâm ma trong lòng a cha ngươi, luyện thành Tiêu Ma Đan.”
“Tiêu Ma Đan? Tên thẳng quá.”
“Thẳng thì càng dễ hiểu, một cái là công dụng gì.”
“Cũng đúng, nhưng từng đến loại đan .”
“Đương nhiên ngươi từng .
Đây là đan phương từ thời viễn cổ, nay thất truyền.”
“Ồ…”
“Ngươi còn hỏi gì ?”
“Thời viễn cổ nhiều đan phương quý giá như thế, để thất truyền hết?
Đồ chẳng càng nên giữ ?”
A Chiêu khó hiểu.
Tiểu Bạch đáp:
“Trận chiến tiên - ma năm xưa g.i.ế.c c.h.ế.t vô , hủy bao vùng đất.
Đan phương thất truyền cũng là chuyện thường.”
A Chiêu gật đầu:
“Thì .”
Cô bé hỏi:
“Vậy luyện Tiêu Ma Đan thế nào?”
Tiểu Bạch bèn tỉ mỉ giảng giải từng bước, từng loại d.ư.ợ.c liệu cần .
A Chiêu nghiêm túc ghi nhớ hết.
Khi việc lớn trong lòng xem như nắm , cô bé liếc Tiểu Bạch đang tao nhã mặt, lưỡng lự hỏi:
“Tiểu Bạch, ngươi từ thời viễn cổ sống đến nay ?”
Nghe , Tiểu Bạch sững , ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt to tròn lấp lánh hiếu kỳ của cô bé…
Nó liền hỏi:
“Sao bỗng dưng ngươi hỏi thế?”
“Thật …”
A Chiêu gãi má, kể hết những ảo cảnh thấy trong Thanh Liên bí cảnh.
“Ngươi thấy ảo cảnh?”
Tiểu Bạch giật chằm chằm cô bé.
A Chiêu khó hiểu:
“Sao ?”
“Ngươi thấy Chiến Thần ?”
Tiểu Bạch do dự hỏi.
“Có thấy.”
Nhắc đến, mắt A Chiêu sáng rực, cô bé còn hạ giọng thần bí:
“Vậy nên… Tiểu Bạch, a cha là Chiến Thần chuyển thế ?”
Tiểu Bạch: …
A Chiêu nghiêng đầu:
“Sao ngươi gì?”
“Ngươi ?”
“Vì ngoài giấc mơ của ngươi, còn thấy cả giấc mơ của Tiểu Hắc nữa.”
Tiểu Bạch trầm ngâm, đáp:
“Hắn .”
“Hả? a cha Huyền Viễn Thần Kiếm mà.”
A Chiêu ngạc nhiên.
“Trên thế gian sẽ bao giờ xuất hiện Chiến Thần nữa.”
Giọng Tiểu Bạch nghiêm nghị:
“Cho nên . Và cũng chẳng từ thời viễn cổ sống đến nay.
Ta chỉ nhờ huyết mạch truyền thừa mà kế thừa ký ức của tổ tiên.”
Khác với loài , khi sức mạnh của thần thú đạt đến một mức nhất định, ký ức huyết mạch của tổ tiên sẽ tự hiện trong tâm trí.
Từ đó chúng học hỏi, tiếp tục trưởng thành.
Thỉnh thoảng, khi một tổ tiên đặc biệt chấp niệm điều gì, ký ức sẽ truyền thẳng xuống đời .
“Vậy nhờ ký ức truyền thừa mà ngươi A Lục?”
A Chiêu kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-278-dai-hoi-tru-ma.html.]
Tiểu Bạch ưỡn ngực, giọng vang dội:
“ thế!”
A Chiêu chớp mắt.
Không hiểu vẫn thấy gì đó khớp.
“Còn nữa, nhớ kỹ:
Hỗn Độn Đại Lục hề chuyện Chiến Thần chuyển thế.
Ngươi tuyệt đối đừng nhắc với ai về những ký ức ngươi từng thấy, ?”
Tiểu Bạch nghiêm túc dặn dò.
A Chiêu gật đầu lia lịa:
“Biết .”
“Được, bây giờ chúng luyện Tiêu Ma Đan, sớm ngày giúp a cha ngươi diệt tâm ma.”
“Được!”
A Chiêu và Tiểu Bạch ở nhà nghiên cứu nhiều ngày liền, nhưng vì d.ư.ợ.c liệu chính là Đế Hưu quá ít, bọn họ dám luyện thử nhiều, sợ thất bại vài thì sẽ chẳng còn gì.
Thế là cô bé dùng d.ư.ợ.c liệu gần giống, luyện thử phiên bản đơn giản gọi là Định Thần Đan.
Mấy ngày khổ công, mới miễn cưỡng nửa lò.
“Hay là… gọi a nương đến giúp?”
A Chiêu thở dài mấy viên đan đen sì điểm chút xanh.
Tiểu Bạch nghĩ một chút:
“Cũng . Lý Kinh Tuyết thiên phú luyện đan cực cao, thêm sức của và ngươi, chắc một sẽ thành.”
lúc ...
“Boong~~~”
“Boong~~~”
“Boong~~~”
Ba tiếng chuông dài vang lên.
A Chiêu tò mò nhào cửa sổ ngó:
“Chuyện gì ?”
Ngoài cửa, Lý Kinh Tuyết mỉm giải thích:
“Đó là chuông nghênh khách của Kiếm Tông.”
“Nghênh khách? Có khách đến? Ai thế?”
A Chiêu ngạc nhiên.
“Là Đạo Minh cùng các môn phái khác đều cử đến.”
A Chiêu càng kinh hãi:
“Nhiều ?”
“Bởi vì sẽ mở Đại hội Trừ Ma.”
Một năm qua, ma tộc dị thường sôi động, khắp nơi gây rối.
Vì , Đạo Minh liên kết các đại môn phái, quyết định mở đại hội tại Kiếm Tông, bàn bạc đối sách sự bành trướng của ma tộc.
Trong đại điện Kiếm Tông.
Cư Chính An ngay ngắn ghế chủ tọa, bên trái là một lão giả râu tóc bạc phơ, khí độ tiên phong đạo cốt, lưng Lục Dao Phong.
Phía , chư tu sĩ y phục khác , thần sắc cũng muôn vẻ.
Cả điện lặng ngắt.
Nửa ngày , Cư Chính An vuốt chòm râu dê, chậm rãi mở lời:
“Năm qua, ma tộc gây loạn trong nhân tộc, chắc hẳn chư vị đều tin.
Các vị nghĩ chúng nên ứng phó thế nào?”
“Đám ma tộc đáng chết, còn nghĩ gì nữa? Dĩ nhiên là g.i.ế.c sạch!”
Vừa dứt lời, một nam tử trung niên mặc áo xanh, khí chất nóng nảy, hùng hồn lên tiếng.
Bên cạnh , một lão giả mặc áo bào trắng nhạt khẽ rung phất trần, thong thả :
“Triệu chưởng môn sai . Theo lão phu, ma tộc hiện nay thành thế lực đáng kể, cần phí quá nhiều tinh lực.”
“Ha, bọn Thiên Đạo Môn các ngươi một lũ nhát gan.”
Triệu chưởng môn lạnh.
“Ngươi…”
Môn chủ Thiên Đạo Môn trừng mắt, hít sâu một :
“Năm nay bao mưu kế của ma tộc đều chúng phá, chúng trò gì?”
Lại phản bác:
“Không hẳn. Ma tộc vốn xảo quyệt, mấy trò qua chắc hư chiêu, khiến chúng buông lỏng cảnh giác.”
“Ma tộc đầu óc thế ?”
Triệu chưởng môn nhạt:
“Sao ? Hay là chư vị quên trận huyết chiến ngàn năm ?
Cũng , năm đó bọn Thiên Đạo Môn các ngươi chui rúc trốn mất.”
Môn chủ Thiên Đạo Môn phẫn nộ đập bàn:
“Ngươi dám sỉ nhục Thiên Đạo Môn ?”
Triệu chưởng môn cũng bật dậy:
“Sao dám?”
Không khí căng thẳng, sắp đ.á.n.h đến nơi.
“Cạch!”
Cư Chính An đặt mạnh chén xuống bàn.
Hai kẻ đang trừng mắt lập tức im lặng.
Hắn mỉm hòa nhã:
“Các vị bớt nóng giận. Hôm nay mời đến là để thương thảo đối sách với ma tộc, để đ.á.n.h .
Nếu đánh, đợi xong chuyện , tử Kiếm Tông sẽ bồi tiếp.”
Mọi : …
“Thế mới .”
Cư Chính An nâng chén, chậm rãi nhấp ngụm , :
“Nghiêm môn chủ , xin mời tiếp tục.”
Môn chủ Thiên Đạo Môn trong lòng vui mừng, đắc ý liếc sang Triệu chưởng môn, lớn:
“Ý vẫn như , ma tộc đủ thành thế, chẳng cần quá để tâm.”
“Chút ma tộc nhỏ nhoi, nếu vì chúng mà tu chân giới náo động, truyền ngoài tất ma tộc cùng yêu tộc chê nhân tộc vô dụng.”
“ thế, mấy vụ gây rối cũng gây thương vong lớn.”
“ ma tộc tuyệt đối thể xem thường.”
Các tu sĩ nhao nhao thảo luận.
Cư Chính An vẫn điềm tĩnh quan sát .
Hắn nắm tin tức:
Gián điệp ma tộc thâm nhập tu chân giới từ lâu.
Phải tìm từng tên một mới yên tâm.
Nghiêm môn chủ thấy đa đều nghiêng về việc tấn công ma tộc thì lòng càng sốt sắn.
Thiên Đạo Môn ông kham nổi tổn thất .
Ánh mắt ông quét quanh, dừng ở thiếu niên hàng bên , ghế thứ ba.
Ông cao giọng:
“Đông Phương thiếu chủ, ý kiến Đông Phương gia thế nào?”
Đông Phương Hàn, từ đầu vẫn im lặng, lúc ngẩng lên, điềm đạm đáp:
“Ý của gia chủ là... đánh.”