A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 277: A Chiêu sẽ không cao thêm nữa
Cập nhật lúc: 2025-10-04 03:58:33
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
A Chiêu kịp nghĩ ngợi, liền đuổi theo Tiểu Hắc.
Trường kiếm “vù” một tiếng lao rừng trúc, A Chiêu cũng bước một chân .
“Vút!”
A Chiêu lập tức nhận đúng, vội vàng dừng bước, nhảy lùi về .
“Keng!”
“Keng!”
“Keng!”
Ngay khoảnh khắc cô bé lùi , mấy thanh tiểu kiếm do linh khí ngưng tụ liền rơi xuống nơi cô bé .
Nếu động tác của cô bé chậm một chút thôi, những thanh kiếm cắm thẳng .
A Chiêu nhảy ngoài rừng trúc, trong lòng còn run, mảnh rừng trúc xanh biếc yên tĩnh mắt, cô bé bực bội vỗ đầu một cái.
Cô bé quên mất , Cư Chính An từng với cô bé, nơi là Tru Tiên Kiếm Trận do a cha bày .
“A cha!”
A Chiêu ngoài rừng trúc gọi.
Rừng trúc vẫn tĩnh lặng, ngay cả lá cũng lay động, chẳng ai đáp .
A Chiêu chằm chằm rừng, cố gắng hồi tưởng con đường lúc Cư Chính An từng dẫn qua.
Sau khi nhớ kỹ, A Chiêu đầy tự tin bước .
Một bước, hai bước…
“Vút!”
“Vút!”
Lại mấy luồng kiếm khí phá lao đến.
A Chiêu sững , vội vàng lui nhanh.
“Vút!”
Một thanh tiểu kiếm lướt qua áo cô bé, xé thành một đường dài.
A Chiêu thoát khỏi rừng trúc, vững hình, mấy thanh tiểu kiếm cắm xuống đất tan biến khi còn kẻ xâm nhập.
Cúi đầu áo rạch, đôi mắt cô bé tràn đầy nghi hoặc.
Rõ ràng đúng lối cũ, tại kiếm trận vẫn phát động?
Chẳng lẽ trận thể đổi bất cứ lúc nào?
Nghĩ , A Chiêu phồng má, lấy một khối truyền âm thạch, định gọi Cư Chính An đến dẫn cô bé xem.
Trước đó, trong ảo trận ở Thanh Liên bí cảnh, cô bé thấy giấc mơ của Tiểu Hắc.
Vừa về đến nơi, Tiểu Hắc im lặng bỏ chạy, cô bé lo cho nó và a cha.
Truyền âm thạch còn kịp kích phát, trong tầm mắt cô bé chợt xuất hiện một bóng áo xám xanh, ngay đó là luồng khí tức quen thuộc.
A Chiêu mừng rỡ ngẩng đầu:
“A cha!”
Người đến chính là Diệp Phong Dương.
Hắn cầm trong tay Huyền Viễn kiếm đang ong ong kêu rền, đối diện ánh mắt sáng rực của nhi nữ, nét lạnh nơi mày mắt dịu vài phần:
“Về … ừm? Đã tấn thăng Kim Đan?”
Hắn phát hiện tu vi nhi nữ khác .
“ !”
A Chiêu vui vẻ gật đầu:
“Có con lợi hại ?”
Ánh mắt Diệp Phong Dương thoáng qua chút cảm xúc phức tạp, đưa tay xoa đầu con:
“Lợi hại, hổ là A Chiêu.”
A Chiêu chằm chằm a cha , tự nhiên bỏ lỡ vẻ khác lạ trong mắt .
“A cha, ? Gặp chuyện gì ạ?”
“Không.”
Diệp Phong Dương khẽ lắc đầu.
“Thật sự chuyện gì?
Có Tiểu Hắc gặp rắc rối ?”
A Chiêu lo lắng truy hỏi.
“Nó .”
“Vậy tại nãy a cha vẻ mặt như thế?”
“...Vẻ mặt thế nào?”
A Chiêu nhớ , liền dùng hai tay kéo má xuống, bắt chước dáng vẻ a cha khi nãy, mày rũ mắt buồn bã.
Diệp Phong Dương ngẩn , chẳng lẽ thật sự biểu hiện như ?
“A cha, lúc đó a cha nghĩ gì thế?
Nói cho con , con giúp a cha chia sẻ.
Người xem, con bây giờ là Kim Đan , lợi hại đó.”
A Chiêu kéo nhẹ áo a cha, nũng.
Diệp Phong Dương: …
Hắn che môi, khẽ ho một tiếng:
“Thật sự gì, chỉ nghĩ đến một chuyện thôi.”
“Chuyện gì?”
A Chiêu chớp mắt .
Diệp Phong Dương cô bé một hồi lâu, hỏi:
“Con mới về ?”
“, mới về.”
“Chưa gặp a nương con?”
“Chưa ạ.”
Nghe , cúi ôm lấy cô bé, một tay bế cô bé về hướng về tiểu viện:
“Đi thôi, gặp a nương con, a cha bánh thỏ cho con ăn.”
“Thật tuyệt!”
A Chiêu vui mừng, nhưng chợt phản ứng:
“A cha, a cha đừng đ.á.n.h trống lảng sang chuyện khác nha!”
Cô bé phồng má a cha:
“Con là Kim Đan , chẳng mấy chốc sẽ lớn hơn, cao hơn, thể bảo vệ a cha và a nương.
A cha đừng giấu con chuyện gì nữa.”
Bước chân Diệp Phong Dương khựng , bất đắc dĩ nhi nữ:
“A Chiêu.”
“Con đây.”
A Chiêu mắt sáng rực.
“Con… trong thời gian ngắn chắc là sẽ cao thêm .”
“!!! Tại ???”
A Chiêu tròn mắt:
“Con ăn ngoan, ngủ ngoan mà…”
Diệp Phong Dương buông tay cầm Huyền Viễn Kiếm, xoa đầu cô bé:
“Đừng nghĩ nhiều, chỉ là… con Kim Đan , dáng vẻ sẽ cố định ở giai đoạn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-277-a-chieu-se-khong-cao-them-nua.html.]
A Chiêu: “Hả???”
“Vì ? Ý a cha là, Kim Đan thì sẽ cao thêm ?”
Hắn ôm cô bé tiếp tục :
“Người tu đạo truy cầu trường sinh, mỗi đột phá tu vi đều thể kéo dài tuổi thọ.”
“Cái con , ở học đường trưởng lão từng giảng qua.”
“Thế trưởng lão , khi tu sĩ đạt đến một cảnh giới nhất định, dung mạo của họ sẽ cố định ?”
“Có …”
A Chiêu gật đầu, nhưng nửa câu thì ngẩn .
Gương mặt non nớt của cô bé hiện rõ vẻ kinh ngạc:
“Ý a cha là, vì con đột phá Kim Đan, nên dáng và chiều cao đều cố định luôn ?”
“ .”
Diệp Phong Dương khẽ gật, thở phào nhẹ nhõm.
Nhi nữ thông minh, một hiểu mười, cần thẳng cái sự thật tàn nhẫn .
“ mà, con từng ai bảo trẻ nhỏ kết Kim Đan thì sẽ lớn thêm nữa.”
A Chiêu chút cam lòng.
“Bởi vì thiên tài thể kết Kim Đan khi mới mười mấy tuổi hiếm, huống chi là vài tuổi.
Nên gần như chẳng ai chuyện .”
A Chiêu ngẩn :
“Vậy a cha …”
Chưa xong, cô bé nghĩ đến lời đồn về a cha .
Dương Thần Thiên Tôn từ khi sinh Huyền Viễn Thần Kiếm nhận chủ, hơn một tuổi Trúc Cơ, ba tuổi Kim Đan…
Nhìn thấy ánh mắt phức tạp của nhi nữ, khóe miệng Diệp Phong Dương nhếch:
“Bởi vì khi ba tuổi Kim Đan, suốt một thời gian dài cũng cao thêm.”
A Chiêu: …
Quả nhiên.
“Thế… thế con thế cả đời ?”
“Cũng hẳn. Khi con đạt đến Nguyên Anh, thể tái tạo thể, lúc đó cao bao nhiêu cũng .”
A Chiêu lập tức hớn hở:
“Vậy con chăm chỉ tu luyện, sớm ngày bước Nguyên Anh!”
Diệp Phong Dương mỉm khích lệ:
“Cố gắng lên.”
Chỉ cần một câu “đến lúc đó cao bao nhiêu cũng ”, bao nhiêu u sầu trong lòng A Chiêu liền tan biến.
Hơn nữa, cô bé kết Kim Đan khi bốn tuổi, rõ ràng cao hơn a cha lúc ba tuổi Kim Đan.
Có sự so sánh , tâm trạng cô bé cũng thoải mái hơn nhiều.
Diệp Phong Dương bế con về tiểu viện nơi Lý Kinh Tuyết ở.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, thấy bóng dáng xanh nhạt đang phơi d.ư.ợ.c liệu trong sân.
“A nương~”
A Chiêu thấy a nương, liền nhảy khỏi vòng tay a cha, lon ton chạy đến.
Lý Kinh Tuyết tiếng con, vội bỏ d.ư.ợ.c liệu xuống, cúi đón lấy:
“A Chiêu, con về ?”
“Vâng ạ.”
A Chiêu mắt sáng rực, ôm chặt nàng:
“A nương, con nhớ a nương lắm.”
“A nương cũng nhớ con.”
Trong vòng tay ấm áp, ngửi hương t.h.u.ố.c quen thuộc a nương, A Chiêu bỗng nhớ đến ảo cảnh từng thấy ở Thanh Liên bí cảnh, bàn tay vô thức siết chặt áo a nương.
“Sao ?”
Lý Kinh Tuyết phát hiện khác lạ, nhẹ nhàng xoa đầu con, hỏi.
“Không gì.”
A Chiêu lắc đầu.
“Con chỉ là nhớ a nương thôi.”
Rồi cô bé đầu gọi sang a cha:
“Cũng nhớ a cha nữa.”
Lý Kinh Tuyết dịu dàng đáp lời con từng câu, hôn nhẹ má cô bé:
“A nương cũng nhớ con.”
A Chiêu cong mắt a cha.
Diệp Phong Dương: …
“A cha cũng .”
Tiểu cô nương rạng rỡ.
, những gì thấy trong ảo cảnh đều là giả.
“A nương, a nương xem, con là Kim Đan đó!”
“Thật lợi hại, hổ danh là A Chiêu.”
“Hehe, đúng , Tiểu Bạch thương, cứ ngủ mãi, a nương mau xem cho nó , còn cả Tiểu Hôi nữa.”
“Để xem.”
Lý Kinh Tuyết cẩn thận kiểm tra hai con thú nhỏ đang ngủ say, bảo gì đáng lo, chỉ cần ngủ đủ sẽ tỉnh .
Nghe , A Chiêu yên tâm, hừ hai tiếng:
“Tiểu Bạch, Tiểu Hôi là đồ ham ngủ ~”
Chẳng giống cô bé chút nào, hừ.
A Chiêu đặt chúng về ổ, cạnh Tiểu Bạch, vuốt bộ lông bóng mượt của nó:
“Tiểu Bạch, bao giờ ngươi mới tỉnh đây?”
Đã quen tiếng nó, giờ bỗng im lặng, cô bé thấy quen chút nào.
Ôm Tiểu Bạch, mí mắt cô bé dần nặng trĩu:
“Ngươi mau ngủ đủ . Trước ngươi đủ mạnh, giờ Kim Đan .
A cha còn , Kim Đan thì cao thêm .
Ngươi nhiều như , chắc chắn cách để lớn lên chứ?
Còn nữa, khúc Đế Hưu dùng thế nào mới xua tâm ma của a cha?
Tiểu Bạch, mau tỉnh …”
Nói mãi, cô bé mơ mơ màng màng .
Trong vòng tay, Tiểu Bạch khẽ động bàn chân lông xù.
Ánh trăng bạc rải qua khung cửa, phủ lên hình bé nhỏ một tầng sáng mờ.
Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt đầu cô bé.
Trong mơ, cô bé cọ cọ lòng bàn tay , khẽ thì thầm:
“A nương… Tiểu Bạch…”
Bàn tay khựng , ánh mắt sang Tiểu Bạch bên cạnh.
Bàn tay chợt vung lên...
“Bốp!”
Tiếng vang giòn tan.
Tiểu Bạch đang ngủ say lập tức mở mắt, giận dữ gào lên:
“Là ai! Kẻ nào dám vỗ đầu bản tọa!”