A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 275: Cho Thiên Đạo một cái cớ danh chính ngôn thuận để giết cô bé
Cập nhật lúc: 2025-10-04 03:19:09
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không ngờ xuất hiện ngũ sắc tường vân?”
Có kinh ngạc vô cùng.
Người khác liếc một cái:
“Ăn nhiều đạo tử lôi như , thành công độ kiếp, tường vân chẳng là chuyện bình thường ?”
“ mà đây mới chỉ là Kim Đan.”
“Thế nhưng cô bé chịu đủ bốn mươi chín đạo thiên lôi, trong đó ba mươi chín đạo là tử lôi.”
“… Nghe cũng lý.”
“Các ngươi xem, Thiên Đạo thật sự đang ghen tỵ với thiên phú của tiểu cô nương ?”
“Chắc chắn , nếu thì hạ tử thủ như , may mà mạng cô bé lớn.”
“Hừ, các ngươi cái gì!”
Chư Hoài Phác khinh thường liếc đám đang xôn xao bàn tán.
“Không mạng cô bé lớn, mà là bản cô bé đủ mạnh, kiên cường sống sót qua thiên kiếp do Thiên Đạo giáng xuống, hiểu ?”
Mọi im lặng.
Quả thật, nếu bản đủ mạnh, một tiểu cô nương mới đầy năm tuổi, chỉ là Trúc Cơ đại viên mãn, thể sống sót trong lôi kiếp đáng sợ đến thế?
Có cảm thấy hổ thẹn:
“Trước đây cứ nghĩ cô bé chỉ nhờ cha mới nổi danh.”
“Ta cũng , là do chúng thiển cận, đời thật sự cường đại đến mức .”
Chư Hoài Phác để ý đến bọn họ nữa, theo đại sư tỷ đến mặt tiểu cô nương.
Vừa đến gần, lập tức ngửi thấy mùi khét còn sót lôi điện, sườn núi chân tiểu cô nương lôi kiếp đ.á.n.h thành bình địa.
Ngoại trừ nơi cô bé , những nơi khác đều biến thành hố cạn.
“Tiểu sư thúc tổ!”
Vương Nhất Giáp vội vã chạy đến bên cạnh tiểu cô nương lấm lem, chật vật vô cùng.
“Người cảm thấy thế nào ? Có chỗ nào khó chịu ?”
“Ta vẫn !”
A Chiêu nắm chặt nắm tay nhỏ, đôi mắt cong cong, nụ rạng rỡ:
“Ta cảm thấy một quyền thể đ.á.n.h c.h.ế.t mười con Hôi Linh Thố.”
Mọi : …
Tại là Hôi Linh Thố?
Vương Nhất Giáp hít mũi, vội lau mắt:
“Người thì quá!”
A Chiêu kinh ngạc:
“Sao ngươi ?”
Vương Nhất Giáp buông tay xuống, đôi mắt đỏ hoe:
“Ta… cứ tưởng sẽ còn gặp .”
Lôi kiếp của tiểu sư thúc tổ thật sự quá khủng khiếp.
Hắn thực sự sợ cô bé chống nổi.
A Chiêu hiểu vì phản ứng như , với cô bé mà , lôi kiếp khá nhẹ nhàng thôi.
nghĩ , chắc Tiểu Giáp là một đứa bé lo lắng đa sầu đa cảm.
Nghĩ thế, tiểu cô nương vẫy tay gọi:
“Tiểu Giáp, đến đây.”
Vương Nhất Giáp khó hiểu nhưng vẫn bước đến, A Chiêu :
“Cúi , hạ đầu xuống.”
Hắn theo, ngay đó, bàn tay nhỏ nhắn của cô bé nhẹ nhàng vỗ lên đầu :
“Ngoan, , .”
Vương Nhất Giáp: …
“Phụt!”
Hắn đầu , thấy mấy sư sư phía đang che miệng trộm, tên Chư Hoài Phác là hả hê nhất.
“Đa tạ tiểu sư thúc tổ, nữa .”
Vương Nhất Giáp nghiêm túc .
A Chiêu:
“Vậy thì !”
Cô bé thu tay liền thấy bàn tay nhỏ đen thui, ngẩn , cúi đầu bộ quần áo lôi điện đ.á.n.h rách nát, sờ lên mái tóc sét đốt cháy của .
A Chiêu: …
Cô bé quần áo.
…………
Kiếm Tông.
Cư Chính An xử lý xong việc trong môn, cảm thấy lưng đau mỏi vai, xoa khỏi đại điện.
Chưa kịp đến cửa, thấy bóng dáng quen thuộc cửa, vội hành lễ:
“Tiểu sư thúc tổ.”
Diệp Phong Dương trong bộ y sam xanh xám đáp, chỉ lặng lẽ về biển mây xa xa, trong mắt đen thẳm một gợn sóng.
Cư Chính An cảm nhận hàn khí từ , thấy gì đó khác lạ, bèn cẩn trọng hỏi:
“Người đến đây việc gì ?”
“Huyền Viễn Kiếm chút kỳ lạ.”
Diệp Phong Dương .
Nghe , mắt Cư Chính An hiện lên vẻ kinh ngạc:
“Huyền Viễn Kiếm?”
Hắn lập tức nghĩ đến điều gì:
“Nó đang theo tiểu sư thúc ngoài, chẳng lẽ tiểu sư thúc gặp chuyện?”
“Không.”
Diệp Phong Dương nét mặt đổi:
“A Chiêu an , kiếm khí đặt con bé hề dị động.”
Nếu tiểu nữ gặp nguy hiểm, kiếm khí để bên cạnh con sẽ tự động kích phát bảo vệ.
“Vậy thì…”
Cư Chính An càng khó hiểu, Huyền Viễn Kiếm khác thường?
“Ta mơ một giấc mơ.”
Diệp Phong Dương :
“Mơ thấy cảnh chiến đấu với ma tộc.”
Cư Chính An lập tức run lên, cảnh giác sư thúc tổ của .
Hắn quên năm đó sư thúc tổ nhiều năm bế quan từng mơ cảnh đại chiến với ma tộc ngàn năm , đó tâm ma khống chế…
“Sư thúc tổ, là chúng về Trảm Tiên Kiếm Trận trò chuyện?”
Hắn cẩn trọng đề nghị.
“…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-275-cho-thien-dao-mot-cai-co-danh-chinh-ngon-thuan-de-giet-co-be.html.]
Diệp Phong Dương đầu, thản nhiên liếc một cái.
Trái tim Cư Chính An lập tức treo lơ lửng, bàn tay vô thức đặt lên chuôi kiếm bên hông, trong lòng nghiêm túc nghĩ:
Nếu sư thúc tổ phát điên, sẽ liều c.h.ế.t ngăn cản.
“Không cần lo, .”
Giọng bình thản vang lên.
Cư Chính An nắm chặt chuôi kiếm:
Không tin.
“Thôi .”
Diệp Phong Dương khẽ :
“Ta nhớ trong Tàng Thư Các của Kiếm Tông ghi chép về cuộc đại chiến tiên ma thời viễn cổ?”
“… Hình như .”
Cư Chính An vốn chẳng thích sách, chần chừ đáp.
Diệp Phong Dương:
“Bảo tìm hết những cổ tịch liên quan, đưa đến Tĩnh Tâm Đàm cho .”
Cư Chính An vội vàng gật đầu:
“Vâng.”
Một lát , ngẩng đầu lên, phát hiện Diệp Phong Dương biến mất từ lúc nào.
Hắn đưa tay lau mồ hôi lạnh thấm trán, lập tức truyền âm cho tử đến Tàng Thư Các, căn dặn lục tìm bộ sách cổ về đại chiến tiên ma viễn cổ mang đến.
Đệ tử lĩnh mệnh rời .
Cư Chính An đại điện, ngẩng đầu về phía tây, hoàng hôn buông, chỉ còn vài tia sáng yếu ớt trời.
“Haizz.”
Hắn khẽ thở dài, trong mắt mang theo vài phần bi thương.
…………
Ma tộc.
“Ầm!”
“Rầm!”
Ma Cung vang lên một trận đập phá, chúng ma trong điện run rẩy quỳ rạp, dám nhúc nhích.
“Sao thế? Không mượn cơ hội Thanh Liên bí cảnh để g.i.ế.c sạch đám tu sĩ trẻ tuổi của nhân tộc, khiến hậu sinh của chúng đứt đoạn ?
Bổn tôn hao phí nhiều sức lực như ban cho các ngươi, thế mà để thất bại?”
“Xin tha mạng! Thuộc hạ cũng ngờ nhân tộc xảo quyệt như thế, rõ ràng sớm phát hiện kế hoạch của chúng mà vẫn án binh bất động, thậm chí còn lấy kế phá kế…”
“Xoẹt!”
Máu tươi tung tóe.
Ma Tôn lạnh lùng thu tay , chúng ma càng cúi rạp, hận thể chui xuống đất.
Sau khi bóp nát đầu một ma tộc, cơn giận của Ma Tôn dịu đôi chút, hỏi:
“Nhi nữ của Dương Thần Thiên Tôn thế nào? Đã g.i.ế.c ?”
“…”
Không một ma nào dám trả lời.
“Nói.”
Một tên run rẩy nuốt nước bọt, lí nhí:
“Bẩm… bẩm tôn thượng, nhi nữ của Dương Thần Thiên Tôn, Minh Chiêu… chết.”
“Ầm!”
Tên lập tức nổ tung.
“Một lũ vô dụng.”
Ma Tôn giận dữ.
Mưu tính nhiều năm, kế hoạch nào cũng thất bại, khiến phẫn nộ cực độ.
“Nhất định g.i.ế.c nhi nữ của Dương Thần Thiên Tôn, thấy phát điên, tự tay hủy diệt mảnh đất nhân tộc mà sức bảo vệ.”
“Tôn thượng...”
Có ma tộc chợt nghĩ đến điều gì, liền lên tiếng:
“Gần đây trong nhân tộc một lời đồn.”
“Nói.”
“Nghe nhi nữ của Dương Thần Thiên Tôn thiên tư tuyệt đỉnh, mới đầy năm tuổi, rời Thanh Liên Bí Cảnh liền nghênh đón Kim Đan kiếp.”
Sắc mặt Ma Tôn khó coi hẳn, đầy năm tuổi Kim Đan, thiên phú quả thật quá cao, để con nhóc đó tiếp tục trưởng thành tất sẽ là đại họa cho ma tộc.
Dù con nhóc đó nhi nữ của Dương Thần Thiên Tôn, cũng tuyệt đối thể giữ .
“Nghe đồn khi con nhóc đó độ kiếp, Thiên Đạo ghen tỵ thiên phú của nó, hạ tử thủ, giáng xuống bốn mươi chín đạo lôi kiếp, trong đó ba mươi chín đạo tử lôi.”
Nghe đến đây, Ma Tôn vốn nghiêng ngả lập tức thẳng dậy:
“Việc là thật?”
“Chắc chắn là thật, khi đó vô tu sĩ đều tận mắt chứng kiến, của chúng cũng mặt.
Thuộc hạ nghĩ rằng, nếu nhi nữ của Dương Thần Thiên Tôn thật sự Thiên Đạo ghen tỵ, chúng thể mượn cớ , cho Thiên Đạo một cái cớ danh chính ngôn thuận mà trừ khử đứa trẻ đó.
Chỉ cần nó chết, Dương Thần tất sẽ hóa điên.”
Ma Tôn lớn:
“Ha ha, ! Cứ theo cách mà .
Bị Thiên Đạo ghen tỵ ? Ha ha ha!!!”
…………
“Ngươi ?”
“Chuyện nhi nữ của Dương Thần Thiên Tôn, thiên phú tuyệt đỉnh, khi tấn cấp Kim Đan khiến Thiên Đạo ghen tỵ, suýt c.h.ế.t trong lôi kiếp.”
“Hả? Suýt c.h.ế.t lôi kiếp?
Chẳng chứng tỏ con nhóc đó đủ thực lực ?”
“Không, ngươi cô bé chịu bao nhiêu lôi kiếp ?
Tận bốn mươi chín đạo, hơn nữa bộ đều là tử lôi.”
“Không đúng, tin tức của ngươi sai , rõ ràng là chín mươi chín đạo tử lôi.”
Tô Vi Nguyệt mua xong vật liệu liền rời khỏi chợ, chẳng thèm quan tâm lời bàn tán.
Nàng trở về tiểu viện, lấy vật liệu vẽ phù mua, sắp xếp chỉnh tề bàn, mài mực, cầm bút, một vẽ liền hơn mười đạo phù khí tức dồi dào.
Đến khi cảm thấy linh lực trong cơ thể tiêu hao gần hết, nàng mới buông bút, chồng phù mới vẽ, liếc sang đống phù cao ngất bên cạnh.
Vẫn đủ, tiếp tục vẽ thêm mới .
Mấy ngày , nàng nhận lôi tín từ , trong đó vui vẻ chia sẻ việc bản tấn thăng Kim Đan.
Khi , Tô Vi Nguyệt mừng cho , với thiên tư của con bé, đầy năm tuổi Kim Đan cũng là điều bình thường.
chỉ hai ngày , nàng tin khác.
Khi độ kiếp, căn bản hề nhẹ nhàng như cô bé trong lôi tín, nếu ý chí kiên cường, e rằng sớm vong mạng thiên kiếp.
Môi Tô Vi Nguyệt mím chặt thành một đường thẳng, Thiên Đạo thật sự quá đáng.
Muội nàng thông minh lanh lợi, đáng yêu hiểu chuyện, rốt cuộc cô bé đắc tội gì chứ?
Không , nàng lắc đầu, lấy vài khối linh thạch, nhanh chóng hấp thu linh khí trong đó.
Nàng vẽ thêm nhiều phù hộ cho phòng .