A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 274: Trời ghen ghét anh tài, thiên đạo muốn giết A Chiêu
Cập nhật lúc: 2025-10-04 03:01:27
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
A Chiêu cảm thấy tai ong ong, bàn tay điện giật đến tê dại.
Cô bé vung Huyền Viễn kiếm chống đỡ mười đạo lôi điện, đó chẳng thêm tia sét nào bổ xuống.
Tiểu cô nương thở hổn hển, khó hiểu về đám kiếp vân đen kịt đang đè nặng đầu, chuyện gì ?
“Phịch!”
Cố Tầm Song đầu , thấy một tu sĩ theo chân đến xem náo nhiệt chịu nổi áp lực ngày càng dồn ép của kiếp vân, hai mắt trợn ngược ngất xỉu.
Nàng liếc mắt hiệu cho tử Thiên Cơ Môn, đối phương lập tức hiểu ý, nhanh chóng kéo đó .
Cố Tầm Song về phía kiếp vân cùng tiểu cô nương phía , trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Kiếp vân của A Chiêu bình thường.
Nàng cũng từng trải qua lôi kiếp tấn thăng Kim Đan, nhưng lôi kiếp khi và lôi kiếp mà tiểu cô nương đang đối mặt khác biệt, thật sự cách xa một trời một vực.
Nếu để kẻ thấy đám mây kiếp , chắc chắn sẽ lầm tưởng đây là lôi kiếp Nguyên Anh kỳ.
Nếu độ kiếp vấn đề, thuận lợi vượt qua thì lôi kiếp vốn sẽ bình thường.
nếu kẻ đó từng g.i.ế.c chóc vô cớ, hoặc chuyện thiên nộ nhân oán, Thiên Đạo sẽ giáng xuống hình phạt trong lúc độ kiếp.
Một đứa trẻ mới hơn bốn tuổi thì thể chuyện gì chọc giận Thiên Đạo chứ?
Vậy thì nguyên nhân duy nhất giải thích cho lôi kiếp bất thường chính là: Trời ghen ghét tài.
Đến cả Thiên Đạo cũng ghen tị với thiên phú của A Chiêu, nhân lúc cô bé độ kiếp mà g.i.ế.c cô bé.
Cố Tầm Song cảm thấy bất an.
Đây chỉ là suy đoán của nàng, ngay cả bản nàng cũng dám chắc chắn.
Hơn nữa…
Nắm tay nàng siết chặt, ánh mắt thoáng trầm xuống.
Dù cho thật sự là Thiên Đạo ghen ghét A Chiêu, lấy mạng cô bé, thì bản nàng thể gì?
Nếu hấp tấp lao , e rằng sẽ khiến thiên đạo càng thêm phẫn nộ.
nếu án binh bất động, A Chiêu vẫn còn một tia sinh cơ.
A Chiêu rõ vì lôi kiếp đột nhiên ngừng , cô bé cũng nghĩ nhiều.
Nhân lúc trống , cô bé lấy Hồi Xuân Đan, một nuốt hết cả lọ.
Khi cô bé nuốt viên Hồi Xuân Đan cuối cùng, mây đen lập lòe tia chớp.
A Chiêu nắm chặt trường kiếm, ngẩng đầu trời.
“Ầm!”
Lần , đạo lôi giáng xuống dữ dội như mười đạo , tiếng sấm cũng chẳng vang dội.
Một đạo lôi màu tím, chỉ to bằng cánh tay trẻ sơ sinh, so với mười đạo lôi thì chẳng đáng gì.
khi thấy tia sét tím đó, sắc mặt Cố Tầm Song, Vương Nhất Giáp cùng những khác đều đại biến.
Tử lôi!
Đừng nó nhỏ bé, nhưng uy lực của tử lôi mạnh gấp nhiều , thậm chí gấp hàng chục mười đạo cộng .
A Chiêu vung kiếm như để chặn , nhưng chỉ thấy mắt lóe lên, tia tử lôi bổ thẳng xuống ngay mặt cô bé.
Đồng tử cô bé co , lùi , nhưng nhớ đây là lôi kiếp của , nên né tránh.
“Ầm!”
“Xoảng!”
Ý niệm còn kịp định hình, tử lôi giáng thẳng lên đầu cô bé, nổ vang một tiếng chấn động trời đất.
Thân ảnh nhỏ bé ánh sáng tím lấp đầy.
Vương Nhất Giáp theo phản xạ bước lên một bước:
“Tiểu sư thúc tổ…”
Một cánh tay đưa chặn , Vương Nhất Giáp giật ngẩng lên, thấy khuôn mặt căng thẳng của Cố Tầm Song.
Hắn c.ắ.n răng:
“Tiểu sư thúc tổ sẽ .”
Lời như với khác, như đang tự an ủi chính .
Trong ánh chớp lôi tím, A Chiêu hiện vẻ mơ màng:
“Ủa?”
Cô bé tay, chân .
Đạo sét trông thật đáng sợ, nhưng bổ xuống thể cô bé thì ngoài chút tê dại, chẳng cảm giác gì.
“Uy lực hình như còn bằng sét trong phù lôi.”
Tiểu cô nương lẩm bẩm.
Khi tử lôi tan biến, thấy bóng dáng nhỏ bé vẫn thẳng, hề ngã xuống, đơn tay cầm kiếm ngẩng đầu trời, như :
Ta vẫn còn thể chiến đấu.
“Ầm!”
Một đạo tử lôi khác gầm vang giáng xuống.
Lần cô bé né tránh, cứ thế yên trong tiếng hô kinh hãi, trực tiếp đón lấy.
A Chiêu chớp mắt:
Uy lực lớn hơn một chút.
cô bé giơ tay nắm chặt nắm đấm, thể vẫn gì đáng ngại.
Trong mắt Tang Nhất Chu, tiểu cô nương cứ thế chịu đựng tử lôi mà hình vẫn vững như núi, còn siết chặt nắm tay, như đang lặng lẽ tuyên bố với Thiên Đạo rằng hề sợ hãi.
“Ầm!”
Tử lôi liên tiếp bổ xuống, ảnh nhỏ bé vẫn thẳng động đậy.
“Tuổi còn nhỏ mà ý chí kiên cường đến thế.”
Một giọng cảm thán vang bên tai Tang Nhất Chu.
Nàng đầu , thấy một lão giả tóc bạc trắng.
Tang Nhất Chu vội hành lễ:
“Tạ sư thúc.”
Tạ Bán Tiên khẽ “ừm” một tiếng, xem như đáp .
Tang Nhất Chu do dự hỏi:
“Sư thúc, ý là gì?”
Cố Tầm Song, Vương Nhất Giáp và những khác cũng dựng tai lắng .
“Các ngươi ?”
Tạ Bán Tiên vuốt chòm râu bạc phơ:
“Sau khi A Chiêu tiếp nhận đạo tử lôi đầu tiên, cô bé còn bao nhiêu ý thức.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-274-troi-ghen-ghet-anh-tai-thien-dao-muon-giet-a-chieu.html.]
“Cái gì?”
Chư Hoài Phác thất thanh:
“Sao thể, chẳng cô bé vẫn vững ?”
“Các ngươi nhận ?
Sau khi trúng tử lôi đầu tiên, cô bé gắng siết chặt nắm tay, chính là để ngã xuống, để bản mà nghênh đón lôi kiếp phía .
Hãy kỹ mắt cô bé, từ lúc đó đến giờ vẫn nhắm chặt.”
Mọi xong, bất giác nhớ , quả đúng như .
Từ cú siết tay , tiểu cô nương kiếp vân vẫn bất động.
Cô bé thật sự mất ý thức, chỉ nhờ ý chí kiên cường mới vững nổi.
“Tiền bối, tiểu sư thúc tổ của liệu …”
Vương Nhất Giáp lo lắng, nửa câu dám .
“Hãy tin cô bé.”
Tạ Bán Tiên trầm giọng:
“Cô bé sẽ chịu thua .”
Nhất Trần bóng dáng tiểu cô nương như pho tượng, chuỗi Phật châu tay xoay vù vù, từng hàng kinh văn hiện mặt.
Chư Hoài Phác từ cơn chấn động tỉnh , thấy tầm mắt hàng loạt kinh văn xanh che kín, liền do dự đá Nhất Trần một cước:
“Ngươi niệm thầm thôi, chữ bằng linh lực gì, che hết tầm của .”
Bị đá một cái, động tác xoay tràng hạt của Nhất Trần khựng .
Hắn ngẩng lên, thấy kinh văn trôi nổi đầy trời…
Nhất Trần: …
Đành lặng lẽ lùi xa, mang theo đám kinh văn quanh luôn.
A Chiêu hề suy nghĩ của .
Cô bé nhận tử lôi giáng xuống đau, liền chẳng né tránh nữa.
Dù gì cũng đau, tránh gì, cứ để sét đ.á.n.h thẳng thôi.
Cô bé nhớ a nương từng , mỗi tu sĩ đều trải qua lôi kiếp, lôi kiếp rèn luyện mới trở nên mạnh mẽ hơn.
A Chiêu nghĩ, nếu chịu đựng hết những đạo sét tiếp theo, thì kinh mạch, đan điền, thể liệu trở nên cứng cỏi hơn?
Để kiểm chứng, cô bé yên, nhắm mắt nội thị kinh mạch.
Cô bé thấy khi tử lôi đ.á.n.h xuống, luồng điện tím từ đỉnh đầu chảy thẳng kinh mạch, nơi nó qua để ánh sáng lấp lánh.
Những tia lôi tím ít ỏi chạy một vòng tụ nơi đan điền, gom thành một khối.
A Chiêu tò mò khối tử lôi tụ , cẩn thận dùng thần thức chọc thử.
“Ùm” một tiếng, cả khối lôi cầu nổ tung.
Cô bé giật hoảng sợ.
“Ầm!”
Một đạo tử lôi khác bổ xuống.
Lần thể nhỏ nhắn như tùng cây khẽ lảo đảo, lùi hai bước, vững.
Có hốt hoảng hỏi:
“Đến giờ bao nhiêu đạo ?”
“Chín đạo tử lôi, cộng thêm mười đạo , tổng cộng mười chín.”
“Mười chín?”
Ngay cả Tạ Bán Tiên vốn thản nhiên cũng biến sắc.
Lôi kiếp lấy chín , tu sĩ tấn thăng Kim Đan chịu qua mười chín đạo sét là kiếp vân sẽ tan.
đám mây đầu tiểu cô nương chẳng dấu hiệu tiêu tán.
Mọi đều căng thẳng toát mồ hôi.
“Ầm!”
Tử lôi vẫn giáng xuống.
Sau khi vững, thần thức cô bé xoay quanh khối lôi quang trong đan điền, thắc mắc:
Sao tia sét chui đan điền nhỉ, lạ thật.
“Ầm!”
“Hai mươi chín.”
Kiếp vân vẫn tan.
“Ba mươi chín.”
Kiếp vân nhỏ , nhưng dấu hiệu tan biến.
…
“Ầm!”
“Bốn mươi tám.”
Trái tim theo dõi A Chiêu độ kiếp như sắp nhảy ngoài.
“Ầm!”
Đạo tử lôi so với những đạo còn to hơn, thô bằng miệng bát.
Có kẻ nỡ cảnh tiểu cô nương ngã xuống sấm sét , bèn nhắm chặt mắt.
Tia sét tím đ.á.n.h thẳng xuống, giáng lên cô bé.
Bộ dáng tiểu cô nương vô cùng chật vật, tóc giật dựng hết lên, y phục rách tả tơi, khuôn mặt trắng trẻo dính khói đen nhẻm.
A Chiêu nhanh chóng cảm nhận sự biến đổi trong thể, thể cô bé trở nên nhẹ hơn, thần thức dường như bao phủ xa hơn.
Cô bé thấy đám ở sườn núi xa đồng loạt thở phào, nét mặt tràn ngập vui mừng.
Xa hơn nữa, chim nhỏ đang ríu rít cành.
“Ầm!”
Biến hóa lớn nhất là trong đan điền.
Trong đan điền ngưng tụ một viên Kim Đan tròn trịa, sáng bóng.
Trực giác mách bảo cô bé: Đây chính là Kim Đan.
Ánh chớp tím vẫn chiếm phần lớn, một góc nhỏ hàn băng che giữ.
Lôi tím và băng giá vốn chẳng tương hợp, nhưng hòa hợp đến kỳ lạ.
Kim Đan của A Chiêu, thành.
Cô bé từ từ mở mắt, trong đôi mắt đen nhánh như mực ẩn hiện tia chớp lôi đình.
Mây đen nặng nề bầu trời tản , đó là mây ngũ sắc, bốn phía vang lên tiếng nhạc du dương, mơ hồ còn rồng ngâm phượng hót.