A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 273: Kiếp Vân của A Chiêu
Cập nhật lúc: 2025-10-03 10:20:18
Lượt xem: 53
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong tiếng bi thương của Tiểu Bạch, ý thức của A Chiêu chìm một mảnh hắc ám.
"Ầm ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên khiến A Chiêu trong cơn hôn mê giật tỉnh , cô bé rùng một cái, mở mắt liền thấy bầu trời mất một mảng lớn.
Bầu trời vốn trong xanh giờ sụp đổ quá nửa, qua hết sức quỷ dị.
A Chiêu nhớ lời Tiểu Bạch từng , khi dẹp xong ma tộc, Thanh Liên bí cảnh sẽ sụp đổ.
Mặt đất đang rung chuyển kịch liệt.
A Chiêu thấy Tiểu Bạch nhuốm m.á.u bên cạnh , hình nhỏ bé run rẩy, thỉnh thoảng phát vài tiếng nức nở:
“Đồ lừa gạt, đại lừa gạt, hu hu, đừng chết…”
A Chiêu ôm nó đặt chiếc giỏ tre nhỏ lưng, nhặt lấy Huyền Viễn kiếm bên cạnh vốn còn động tĩnh.
Không là vì linh lực tiêu hao hết, do trận chiến quá kịch liệt, tay chân cô bé giờ đây vô cùng vô lực, chỉ thể chống Huyền Viễn kiếm xuống đất để bước .
“Ong!”
A Chiêu cảm giác điều gì đó, ngẩng đầu thì thấy phía xa bầu trời hiện lên một bóng lấp lánh ánh vàng.
Bóng kim quang giơ tay, mạnh mẽ vỗ xuống mặt đất.
“Ầm!”
Bàn tay khổng lồ rơi xuống, đập c.h.ế.t vô ma vật, bụi mù tung bay, mặt hồ vốn phẳng lặng dậy sóng ngàn tầng.
“Ào ào!”
Một đám tu sĩ bên bờ hồ né tránh kịp, nước hồ dâng lên hất cho ướt như chuột lột.
Tang Nhất Chu lau qua nước mặt, vung kiếm c.h.é.m c.h.ế.t ma vật mặt, đầu mắng kẻ lưng:
“Nhất Trần, ngươi cố ý đúng , ăn đòn hả.”
Nhất Trần trả lời nàng, ánh mắt dừng ở bàn tay vàng óng vỗ xuống đất, chậm rãi dời , thấy đám ma vật c.h.ế.t lòng bàn tay.
Hắn chắp tay niệm một câu Phật hiệu trong im lặng:
【A Di Đà Phật.】
Ma vật xung quanh tiêu diệt sạch sẽ.
Đám tu sĩ mặt đồng loạt thở phào, phịch xuống đất:
“Mệt c.h.ế.t , đám ma vật đ.á.n.h c.h.ế.t sống, đ.á.n.h c.h.ế.t sống, phiền c.h.ế.t .”
“ , đúng .”
Ngay lúc đó, ở một góc ai chú ý, một bóng đen lặng lẽ ló , rón rén quanh, nhanh khóa chặt mục tiêu, lao về phía một tu sĩ đang lưng .
“Vút!”
Hàn quang lóe lên, một thanh kiếm đ.â.m thẳng bóng đen.
Bóng đen phản ứng thì thanh kiếm xoay mạnh trong thể nó.
Bóng đen phát tiếng kêu bén nhọn chói tai tiêu tán trong khí.
Tu sĩ cứu thoát vẫn còn run sợ, vội vàng chắp tay cảm ơn:
“Đa tạ đạo hữu.”
“Không cần khách khí.”
Thiếu niên áo xám xanh mỉm ôn hòa.
“Ma vật xảo trá, xin đừng lơ là, hết hãy dọn dẹp chiến trường .”
“...Được.”
Tu sĩ lời, thoáng ngẩn , đối diện với nụ , bất giác gật đầu đáp ứng.
“Nơi giao cho các ngươi, xem chỗ khác.”
“Vâng.”
Thiếu niên áo xám xanh xoay rời , đến các nơi khác trong bí cảnh, xem còn ma vật nào sót để bổ thêm một đao.
Sau khi rời , vài tu sĩ nguyên theo bóng lưng , mặt lộ vẻ nghi hoặc:
“Người đó là ai ?”
“Ngươi nhận ?”
Đồng bạn ngạc nhiên:
“Hắn chính là Tiêu Chi Ngôn.”
“Hắn chính là Tiêu Chi Ngôn?”
''Ầm ầm!"
Mặt đất rung động dữ dội.
Mọi đồng loạt ngẩng đầu , thấy bầu trời nứt toác trong bí cảnh:
“Vết nứt trời ngày càng lớn hơn ?”
“Hình như đúng .”
“Vết nứt đó do ma tộc tạo ?
Ma tộc đều c.h.ế.t , rốt cuộc là thế nào?”
“Các đạo hữu trong Thanh Liên bí cảnh.”
Một giọng trong trẻo vang vọng khắp bí cảnh.
“Do ma tộc quấy phá, phá hủy hạch tâm của Thanh Liên bí cảnh.
Nay bí cảnh sắp sụp đổ, sẽ cưỡng ép đưa tất cả ngoài, xin chư vị chuẩn .”
“Lặp nữa…”
Nghe giọng của Cố Tầm Song.
Cả đám : Hả?
“Á á á, năm mươi khối trung phẩm linh thạch của còn kiếm !”
Có kẻ ôm đầu gào thét.
“Ta cũng .”
“Ha ha, ai bảo các ngươi lười, thì kiếm đủ .”
“Linh thảo, linh dược, yêu thú, ở ?”
“Ma tộc đáng chết, trả cho năm mươi khối trung phẩm linh thạch!”
Đám tu sĩ vốn hợp lực đ.á.n.h bại ma tộc, còn đắc ý, giờ phút đều đổi sắc mặt.
Ngoại trừ Tang Nhất Chu vốn bí cảnh để tìm tung tích ma tộc vẫn bình tĩnh, những kẻ khác đều hoảng hốt.
Dù bí cảnh mới mở đến mười ngày, thu hoạch còn bao nhiêu.
Tang Nhất Chu đám tản khắp nơi tìm đồ, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc, ánh mắt nàng thoáng thấy một bóng vàng rực lao xuống hồ.
Tang Nhất Chu: …
Nàng đầu phía , Nhất Trần vốn đang xếp bằng biến mất.
"Ầm ầm!"
Một tiếng nổ vang động từ bầu trời, ngay đó, liền cảm thấy chân mất trọng lực.
“A!”
Cố Tầm Song từ xa thấy, cánh cửa bí cảnh mới vá gượng gạo liền ầm một tiếng, nhổ một đám .
Đa phần rơi xuống đất trong bộ dạng chật vật, chỉ ít thủ linh hoạt, khi đẩy liền vững, tung tránh khỏi đám tu sĩ ngã nhào.
A Chiêu lập tức nhận sự đổi của cảnh, một bóng từ rơi xuống đang ập về phía cô bé.
Theo lý mà , cô bé thể tránh, nhưng hiện tại cô bé kiệt sức.
Ngay lúc sắp đè xuống, mắt cô bé lóe lên, cả ôm lòng, tránh sang một bên.
“A Chiêu!”
Cố Tầm Song ôm chặt cô bé, cẩn thận quan sát:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-273-kiep-van-cua-a-chieu.html.]
“Có thương ?”
“Cố sư tỷ.”
Thấy quen, A Chiêu mỉm lắc đầu, tỏ ý .
Đệ tử Kiếm Tông canh giữ bên ngoài lập tức thấy Cố Tầm Song ôm tiểu sư thúc tổ của bọn họ, vội vàng chạy đến.
“Tiểu sư thúc tổ…”
“Minh tiểu hữu…”
Mấy kiếm tu cùng Chư Hoài Phác đồng thời thấy , bước chân khựng , mặt mang theo cảnh giác.
“Chư đạo hữu.”
A Chiêu vẫy tay chào , sang kiếm tu cầm đầu, rạng rỡ:
“Tiểu Giáp, các ngươi ở đây?”
Vương Nhất Giáp: …
Chư Hoài Phác: …
Đôi bên đều hiểu đó chắc là hiểu lầm.
Vương Nhất Giáp khẽ ho khan, cung kính hành lễ:
“Hồi bẩm tiểu sư thúc tổ, tử ngang qua, tin về Thanh Liên bí cảnh nên đặc biệt đến xem.”
Chư Hoài Phác:
Xem đối với Minh tiểu hữu cung kính, trông chẳng giống kẻ ức hiếp…
Hử? Tiểu sư thúc tổ???
Chư Hoài Phác mặt đầy kinh ngạc tiểu cô nương đang đại sư tỷ của ôm:
Hả???
"Ầm ầm!"
Trên bầu trời vang lên một tiếng sấm trầm đục.
Cố Tầm Song lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy tầng mây đen đặc đang tụ hội , lông mày nàng nhíu chặt:
“Kiếp vân.”
Ai đang độ kiếp?
Rất nhanh nàng đáp án, linh khí bốn phía đang điên cuồng tràn cơ thể tiểu cô nương trong n.g.ự.c .
Tiểu cô nương mờ mịt:
“Chuyện gì thế ?”
Cố Tầm Song: …
“Ngươi sắp độ kiếp .”
“Độ kiếp?”
A Chiêu ngẩn .
Ánh mắt Cố Tầm Song phần phức tạp:
“Không sai, e là kiếp vân khi ngươi tấn thăng Kim Đan kỳ.”
Nàng thể xuyên qua pháp bảo cực phẩm của sư môn che đậy, nhưng biểu hiện tu vi của tiểu cô nương là Trúc Cơ trung kỳ, thì hiện tại hẳn là Trúc Cơ đại viên mãn.
Nghe , mắt A Chiêu lập tức sáng rực:
“Thật ?”
“Thật!”
Cố Tầm Song đảo mắt quanh, với Vương Nhất Giáp:
“Nơi giao cho Đạo Minh, chúng đưa cô bé đến nơi hẻo lánh độ kiếp.”
Thanh Liên bí cảnh vẫn sụp đổ, lẽ còn cơ hội cứu vãn, nếu chịu thêm vài đạo thiên lôi độ kiếp, e là giữ nổi.
Vương Nhất Giáp quan sát bốn phía, đồng ý với đề nghị của nàng.
Cố Tầm Song cùng đưa A Chiêu rời khỏi, đến một sườn núi nhỏ hẻo lánh.
Kiếp vân đen kịt trời cũng bám theo, đè nặng xuống.
“Tiểu sư thúc tổ, đừng sợ, vượt qua những đạo lôi là thể tấn thăng Kim Đan .”
Vương Nhất Giáp mở miệng an ủi.
Đôi mắt A Chiêu sáng long lanh:
“Ta sợ.”
Vương Nhất Giáp: …
“Vậy chúng tạm lui , cẩn thận.”
Hắn , vốn định đưa đan d.ư.ợ.c cho tiểu sư thúc tổ, nhưng từ chối.
A Chiêu:
“Ta nhiều đan dược, pháp bảo cũng thiếu.”
Câu cuối là với Cố Tầm Song, đang lấy pháp bảo .
"Ầm ầm!"
Mây đen đầu vang động bất mãn, như cảnh cáo mấy Cố Tầm Song, nếu mau lui thì sẽ giáng lôi xuống cả họ.
Đám Cố Tầm Song rút lui.
Sau khi bọn họ , A Chiêu vội vàng lấy từ túi trữ vật một lọ Hồi Xuân đan, dốc thẳng miệng.
Một lọ Hồi Xuân đan trôi xuống, cô bé cảm thấy kinh mạch đều ấm áp.
A Chiêu dậy, hoạt động tay chân để chuẩn ứng phó lôi kiếp.
Cô bé cầm lấy Tiểu Hắc, nhớ điều gì đó, tháo chiếc giỏ nhỏ lưng đặt xuống.
Từ xa, Cố Tầm Song chăm chú tiểu cô nương, lông mày cau chặt:
“Lôi kiếp … gì đó đúng.”
Sắc mặt Vương Nhất Giáp cũng khó coi:
“Quá lớn.”
Không giống lôi kiếp bình thường.
Không khí xung quanh trở nên ngột ngạt, ngay cả tu vi Kim Đan kỳ như cũng cảm thấy khó thở.
“Tu vi của tiểu tiền bối?”
Cố Tầm Song sang hỏi.
Tiểu sư thúc tổ sắp độ kiếp, tu vi cũng chẳng cần giấu, Vương Nhất Giáp đáp:
“Trúc Cơ đại viên mãn.”
Chư Hoài Phác đang ngẩn ngơ cuối cùng cũng tỉnh :
“Đại sư tỷ, vấn đề ?”
“Kiếp vân quá lớn.”
Cố Tầm Song mây đen đang tụ , mày nhíu chặt.
“Chúng lùi xa thêm.”
Nếu sẽ kiếp vân bao phủ, đến lúc đó uy lực của thiên lôi sẽ tăng gấp bội.
Cố Tầm Song, Vương Nhất Giáp cùng lui về một đoạn.
Chưa kịp vững, bầu trời u ám bỗng sáng rực.
"Ầm ầm!"
Một đạo lôi thô to bằng cả thùng nước gầm rít lao xuống, bổ thẳng tiểu cô nương.
Ánh mắt Vương Nhất Giáp co :
“Tiểu sư thúc tổ!”
Chỉ thấy tiểu cô nương chút chật vật, tay nắm trường kiếm, vung lên nghênh đón.
"Ầm ầm!"
Lôi điện và trường kiếm giằng co vài nhịp lệch hướng, bổ xuống mặt đất gần đó, nổ tung thành một hố lớn.
Mọi đều kinh hãi.
Không ngờ cô bé thể chặn lôi kiếp!
"Ầm ầm!"
Chưa kịp nghĩ nhiều, một đạo lôi giống hệt bổ xuống, tiểu cô nương tiếp tục vung kiếm nghênh đón.