A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 272: Con rồng chết trong trận đại chiến Tiên - Ma
Cập nhật lúc: 2025-10-03 09:39:23
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
A Chiêu chạy đến bên Tiểu Bạch xem tình hình, nhưng đám ma vật nó thổi bay lập tức từ đất tràn , ngăn cách hai bên.
Cô bé ma vật mắt, liên tục lấy phù lục từ túi càn khôn:
Phù lôi, phù hỏa, còn cả quả lôi đạn vô địch mà a tỷ đưa cho cô bé phòng .
Không chút do dự, cô bé ném thẳng phù lục, lôi đạn về phía ma vật đông nhất.
“Ầm ầm!”
“Xoạt!”
“Bùm!”
Trong chốc lát, tiếng sấm rền, tiếng lửa cháy, tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tiếp vang lên.
A Chiêu ném phù lục, bày trận bằng những lá phù khác.
Lòng cô bé dấy lên sự phẫn nộ với chính .
Thực lực quá yếu, vẫn là quá yếu!
Nếu a cha ở đây, chỉ cần vung tay một cái là thể quét sạch đám ma vật ghê tởm .
“Xoạt!”
Tiểu Bạch vùng vẫy, dùng miệng, móng vuốt c.ắ.n xé tứ tung, còn tiện thể tung một cước, đá tên áo choàng đen gần đó, tiễn về tây thiên.
Máu tươi chảy lênh láng.
Trong lúc Tiểu Bạch và A Chiêu để ý, m.á.u đỏ thẫm nhỏ xuống bộ xương trắng toát tế đàn.
“Xì xì~”
Máu thấm xương, phát động tĩnh kỳ dị.
Bộ xương trắng khẽ run rẩy.
“Thành công , thành công !”
Tên áo choàng đen còn thoi thóp trong miệng Bạch Trạch thấy bộ xương cử động, trong mắt lóe lên vui mừng.
Đầu lâu to lớn của bộ long cốt cố gắng ngẩng lên, nhưng mới cách mặt đất đến ba tấc nặng nề rơi xuống.
Áo choàng đen sững sờ:
“Sao thế? Thần thú chi huyết lẽ đ.á.n.h thức ma thú tộc …”
“Bùm!”
Một móng vuốt khổng lồ từ giáng xuống, trực tiếp đập thành thịt vụn.
Tên áo choàng đen khác vội né, còn kịp vui mừng thoát c.h.ế.t thì một quả b.o.m đen sì ném ngay mặt.
“Ầm!”
Hắn nổ tan xác, còn mảnh vụn.
Sau khi bộ áo choàng đen c.h.ế.t sạch, Bạch Trạch đảo mắt một vòng, mặc kệ vết thương bụng đau đớn, đến một chỗ, vung vuốt đập mạnh.
“Rắc!”
Tiếng vỡ giòn tan vang lên.
Đám ma vật đột ngột khựng , nhưng ngay đó vẫn điên cuồng lao đến.
“Ầm!”
Phù lôi quét qua, ma vật ngã xuống hàng loạt, còn bò dậy như .
“Vút!”
Một luồng gió sát bên A Chiêu, cô bé lùi , móng vuốt ma vật sắc bén lướt qua gò má non nớt, để một vết m.á.u dài, mấy giọt huyết châu nhanh chóng chảy xuống.
Cô bé vung Huyền Viễn kiếm c.h.é.m ngang, chặt đôi con ma lang.
Trong lúc c.h.é.m c.h.ế.t ma lang, cô bé mượn lực bật lên, hai chân đá mạnh, hất văng con ma vật đang há miệng lao đến.
Trên trung, A Chiêu xoay , trường kiếm theo vòng xoay c.h.é.m mạnh xuống đám ma vật bốn phía.
Mệt.
A Chiêu luôn tràn đầy tinh lực giờ thở hổn hển, tay siết chặt Huyền Viễn kiếm.
“GRỪ!!!!!!!!!!!!!!”
Tiếng gầm phẫn nộ vang dội.
Đám ma vật vây quanh A Chiêu lập tức khựng , hóa thành khói tan biến.
Cô bé đầu, siết kiếm trong tay:
“Tiểu Bạch… Tiểu Bạch!”
Thần thú trắng khổng lồ ngã ầm xuống, cô bé thất kinh chạy đến.
Cơ thể nó dần nhỏ , lộ rõ vết thương bụng, m.á.u me be bét, lông gần như nhuộm đỏ.
Đồng tử cô bé co rút kịch liệt.
Vội vàng lấy t.h.u.ố.c cầm máu, Hồi Xuân đan, Hồi Huyết đan từ túi trữ vật .
Đôi tay run rẩy, cô bé mở nổi nắp lọ t.h.u.ố.c cầm máu:
“Tiểu Bạch!”
Đôi mắt đỏ hoe, cô bé khản giọng gọi tên thần thú mắt:
“Đừng chết…”
“Bổn tọa… c.h.ế.t .”
Tiểu Bạch cố ngẩng đầu, cô bé mắt đỏ hoe:
“Ngươi đừng , ngươi mà bổn tọa càng khó chịu.”
Đáng ghét, cái khế ước linh thú !
A Chiêu sững một chút, gật đầu lia lịa:
“Được, , nữa.”
Cô bé lau nước mắt, vội mở nắp thuốc, xúc một mảng lớn bôi lên vết thương ghê rợn ở bụng Tiểu Bạch.
“Xì...”
Tiểu Bạch hít mạnh một , đợi cô bé mở miệng mắng chửi:
“Đáng chết, đám ma tộc khốn nạn dám hạ độc bổn tọa, thật hèn hạ!”
A Chiêu đang lo lắng, nó còn sức mắng chửi, trong lòng mới yên một chút, xem nguy hiểm lắm.
Cô bé vội vàng bôi thuốc, nhét đủ loại đan d.ư.ợ.c trị thương, hồi huyết miệng nó.
Tiểu Bạch nhai những viên t.h.u.ố.c mùi lạ nhưng hiệu quả tuyệt vời, chằm chằm bộ long cốt tế đàn.
A Chiêu cũng chú ý đến ánh mắt nó, sang hỏi:
“Tiểu Bạch, đó là gì ?”
“Xương rồng.”
Nó đáp.
A Chiêu nghĩ ngợi, hỏi:
“Ngươi… quen con rồng ?”
“Không…”
Tiểu Bạch theo bản năng phủ nhận, nhưng dường như nhớ điều gì, nó sang cô bé.
Khuôn mặt lấm lem, nhỏ bé, nhưng đôi mắt sáng trong như suối nguồn vướng bụi.
“Quen.”
Ánh mắt nó rơi bộ long cốt:
“Nó tên A Lục, là một con Thanh Long, c.h.ế.t trong trận đại chiến Tiên - Ma thời Viễn Cổ.
Thanh Liên bí cảnh chính là mộ phần của nó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-272-con-rong-chet-trong-tran-dai-chien-tien-ma.html.]
A Chiêu chấn động:
“Vậy… bọn ma tộc định gì?”
“Hừ, chắc định dùng bí thuật của ma tộc cưỡng ép ký sinh bộ long cốt, hóa thành ma long gieo họa.
Lại còn mượn thần thú chi huyết của bổn tọa.
Đáng tiếc, sớm đặt cấm chế xương để ngăn ma tộc lợi dụng.
Hơn nữa, sức lực bổn tọa khôi phục, thể chống đỡ cho nghi thức .
Long cốt tất nhiên sẽ tỉnh dậy…”
Lời còn dứt, trong con ngươi của nó phản chiếu cảnh long cốt tế đàn đang lắc lư.
A Chiêu cũng thấy, kịp nghĩ, một tay ôm Tiểu Bạch, một tay cầm kiếm cắm đầu bỏ chạy.
“Ầm!”
Cái đuôi khổng lồ của long cốt quét xuống, chặn đường cô bé.
Trước thể khổng lồ , cô bé nuốt nước bọt, kích hoạt pháp bảo cực phẩm nơi cổ tay, kết giới sáng vàng bao phủ cả và Tiểu Bạch.
Đuôi long cốt vòng quanh, vây chặt một một thú, cho chạy trốn.
A Chiêu siết chặt trường kiếm, chằm chằm cái đầu rồng khổng lồ đang từ từ tiến .
Đó đáng lẽ là đầu long cốt, xương trắng hếu, hốc mắt trống rỗng.
kỳ lạ, trong lòng cô bé dấy lên cảm giác… nó ác ý.
Đầu long cốt chậm rãi cúi sát, khổng lồ đáng sợ, cô bé lẽ nên sợ hãi, nhưng thấy sợ.
Cô bé ngẩng đầu , Tiểu Bạch cũng sững sờ:
“A Lục?”
“Không ngờ còn thể gặp , thật .”
Đầu long cốt há miệng, tiếng vang vọng, vui mừng cảm khái:
“Ngươi còn biến nhỏ thế .”
Tiểu Bạch dù trọng thương vẫn dựng lông:
“Liên quan gì đến ngươi!”
“Ha ha ha!”
“Cười cái rắm!”
Tiểu Bạch gầm gừ:
“Ngươi… ngươi vẫn sống ?”
“Ta c.h.ế.t , quên ?
Chiến Thần một kiếm c.h.é.m .
Giờ chỉ còn một tia tàn hồn, sắp biến mất…”
Lời dứt, hình long cốt lảo đảo như sắp ngã.
“Ngươi...”
Tiểu Bạch kinh hoảng.
“Xin .”
Đầu long cốt ghé sát, dường như dụi đầu nó.
A Chiêu ý định, thoáng do dự giữa an và nguy hiểm, giải trừ phòng ngự.
“Thật … xin , liên lụy các ngươi…”
Đầu long cốt cố ghé sát thêm chút nữa, nhưng kịp chạm gì, thể cứng đờ, xương trắng rã thành cát, rơi lả tả xuống đất.
A Chiêu theo bản năng đưa tay hứng, nhưng cát trắng chạm đất liền phát sáng, biến mất.
Cô bé mở bàn tay, chẳng còn gì.
Tiểu Bạch lặng im lâu, thở dài:
“Vậy cũng . Không còn gì, mới ai quấy rầy giấc ngủ của ngươi…”
Mi mắt A Chiêu nặng trĩu, ôm chặt Tiểu Bạch, siết Huyền Viễn kiếm, ngã xuống đất.
“GRỪ!!!!!!”
Bầu trời u ám đáng sợ, mùi m.á.u tanh dày đặc đến buồn nôn.
Tiếng c.h.é.m g.i.ế.c vang vọng khắp nơi.
A Chiêu ngơ ngác , thấy trời một con Thanh Long m.á.u me và một thần thú trắng khổng lồ quấn lấy .
“A Lục!”
“Giết ! Giết !!!”
Tiếng rồng gầm đau đớn.
Thần thú trắng vung vuốt tát mạnh:
“Bình tĩnh …”
“GRỪ!!!!!!”
Thanh Long mắt đỏ ngầu vặn , há miệng c.ắ.n chặt cổ thần thú trắng.
“Á!!!!!!”
“Vút!”
Một tia sáng lạnh lóe lên nơi chân trời, thanh kiếm xuyên qua đầu Thanh Long, c.h.é.m c.h.ế.t nó chỉ bằng một nhát.
Đôi mắt Thanh Long trợn to, phản chiếu bóng dáng kẻ mặc chiến giáp đẫm máu.
Nó an lòng nhắm mắt.
“Ngươi… ngươi thể g.i.ế.c A Lục, nó là thần thú của ngươi!”
Tiếng giận dữ vang lên.
“Không giết, để nó tiếp tục tạo nghiệt ?”
Bóng mơ hồ quỳ bên hồ, ngón tay thon dài chầm chậm khuấy bùn trong chậu gỗ.
“Ngươi đúng là quái vật m.á.u lạnh.”
Ngón tay dừng một thoáng, tiếp tục:
“Bây giờ ngươi mới nhận ?”
“…”
“Ngươi sai, cần như .”
“Bổn tọa thấy sai.
Ngươi… ngươi đang gì?”
“Lấp vết kiếm đầu A Lục.
Nó vốn ưa , trán thủng một lỗ lớn, chắc chắn sẽ tức giận.”
“… , nó luôn cho rằng là con rồng nhất.”
“Cho nên, vá vết kiếm, để nó ngủ yên.”
A Chiêu cảm thấy mơ một giấc thật dài.
Trong mơ, cô bé thấy chiến trường nhuốm máu, tiếng của thần thú trắng, và một bóng lưng cô độc giữa biển xác m.á.u tươi.
Cô bé , đây giấc mơ của .
Đây là giấc mơ của Tiểu Bạch.
Nó thương tâm.
Tiếng , cô bé từng trong giấc mơ của Tiểu Hắc.