A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 271: Tiểu Bạch bị tập kích trọng thương
Cập nhật lúc: 2025-10-03 09:12:17
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên ngoài Thanh Liên bí cảnh.
Có mấy bóng từ xa đến, trong nháy mắt ở cửa của Thanh Liên bí cảnh.
Mắt tinh của Chư Hoài Phác lập tức thấy đại sư tỷ đầu, vội vàng bước lên:
“Đại sư tỷ.”
Cố Tầm Song trong bộ y bào đen thêu chỉ vàng nghiêng đầu liếc , trâm gỗ mun cài tóc nhẹ nhàng lay động, tua rua khẽ đung đưa:
“Có thương ?”
“Không.”
Chư Hoài Phác lắc đầu.
Cố Tầm Song:
“Chuyện thế nào ?”
Chư Hoài Phác liền kể sơ qua một lượt sự tình, Cố Tầm Song nhíu mày.
Ma tộc.
“Trần gia chủ ?”
Nàng hỏi.
Chư Hoài Phác:
“Hình như còn đến…”
Lời còn dứt, mấy bóng lướt qua.
Đi đầu là một lão giả tóc bạc trắng, diện mạo nghiêm nghị.
Cố Tầm Song bước lên nghênh đón:
“Thiên Cơ Môn, Cố Tầm Song, bái kiến Trần tiền bối.”
Trần Đức vội xua tay:
“Cố đạo hữu đùa , lão phu chỉ là một kẻ ngay cả Kim Đan còn đột phá, nào dám nhận một tiếng tiền bối từ ngươi.”
“Chắc hẳn Trần tiền bối tin trong Thanh Liên bí cảnh tung tích ma tộc.”
Cố Tầm Song tranh luận thêm, chào hỏi xong liền thẳng vấn đề:
“Xin tiền bối gỡ bỏ hạn chế tu vi trong mật cảnh, để chúng tiến trừ ma.”
Trần Đức gật đầu:
“Việc lão phu , đặc biệt mang theo chìa khóa khởi động Thanh Liên bí cảnh, giờ chúng giải trừ hạn chế tu vi khi mật cảnh.”
“Đa tạ.”
Cố Tầm Song ôm quyền hành lễ.
Trần Đức cũng hành lễ đáp , đó đầu gật với ba trưởng lão phía .
Bốn đến cửa Thanh Liên bí cảnh, ở bốn phương đông tây nam bắc, trong tay mỗi đều cầm một đoạn chìa khóa mật cảnh.
Trần Đức miệng lẩm nhẩm chú ngữ, đoạn chìa khóa trong tay phát ánh sáng chói lòa, ông nghiêm nghị quát:
“Trận khởi!”
Một cột sáng từ chìa khóa b.ắ.n thẳng lên trời.
Ba đoạn chìa khóa còn lượt cũng b.ắ.n cột sáng.
Bốn cột sáng những tia sáng liên kết .
Bốn Trần Đức nhanh chóng bấm quyết, một pháp trận khổng lồ từ trung hiện , bao phủ bộ cửa Thanh Liên bí cảnh.
Lấy trận pháp bầu trời trung tâm, gió dữ dội cuộn lên.
Có kinh ngạc, hoảng hốt.
“Véo!”
Trong tiếng gió, một âm thanh xé gió yếu ớt khó mà nhận .
Cố Tầm Song đám , sắc mặt đổi, ngón tay khẽ động.
“Keng!”
Một viên đá nhỏ b.ắ.n trúng cây kim vàng kín đáo đang lao về phía lưng Trần Đức, hai bên va chạm phát âm thanh trong trẻo.
Bắn xong một viên đá, Cố Tầm Song đầu về phía ám khí phát .
“Á!!!”
Một tiếng kêu t.h.ả.m vang lên, kinh hãi sang, chỉ thấy một ôm n.g.ự.c ngã xuống, đau đớn giãy giụa, tay chân vặn vẹo, chẳng mấy chốc hóa thành một luồng hắc khí dữ tợn.
Hắc khí biến thành hình thú, gào thét lao về phía bên cạnh.
Kẻ hoảng sợ kêu lên, lùi nhưng chân nhũn , ngã xuống đất.
lúc hắc khí sắp nuốt chửng , một tia sét lóe lên:
“Ầm!”
Một đạo lôi điện to cỡ cánh tay trẻ sơ sinh giáng xuống, đ.á.n.h tan hắc khí, biến mất còn dấu vết.
Tên tán tu thoát c.h.ế.t bệt xuống đất, dám động đậy, trong khóe mắt thấp thoáng thấy vạt áo đen thêu kim tuyến những phù lục tung bay.
Chư Hoài Phác liếc gã một cái, lạnh lùng hừ:
“Hừ, kẻ tu vi thấp thì mau rời , đừng ở đây vướng chân vướng tay.”
Cách đó xa, vài kiếm tu kịp tiến lên.
Có kiếm tu thấy cảnh nhịn thì thầm:
“Sao cảm giác bọn phù tu còn vẻ hơn cả kiếm tu chúng ?”
Một khác tiếp lời:
“Không chỉ vẻ hơn, mà còn giàu hơn.”
“Ngươi thật quá .”
Kiếm tu dẫn đầu bất đắc dĩ đỡ trán:
“Tất cả im miệng, cảnh giới!”
lúc , bốn Trần Đức đang điều khiển trận pháp bỗng phun một ngụm m.á.u lớn.
“Ong!”
Trận pháp lập tức biến mất.
Sắc mặt Cố Tầm Song đổi, vội vàng bước lên:
“Trần tiền bối?”
Thân hình Trần Đức lảo đảo, gắng gượng vững, khàn giọng :
“Trận pháp phá, lối đóng .”
Lối bí cảnh đóng, chứng tỏ tu sĩ trong Thanh Liên bí cảnh thể thoát .
Bàn tay trong tay áo Cố Tầm Song siết chặt:
“Có cách nào mở ?”
“Có lẽ tu bổ trận pháp thì , nhưng trận pháp là tổ tiên nghìn năm để , Trần gia chúng chỉ thể dựa chìa khóa để khống chế.”
Trần Đức đến đây, trong lòng đầy hổ thẹn.
Trận pháp mật cảnh của nhà âm thầm phá hoại từ bao giờ mà chẳng , cũng cách tu bổ .
Trần gia suy tàn, chỉ dựa Đạo Minh và các tông môn che chở, cùng tài nguyên Thanh Liên bí cảnh mới miễn cưỡng vững trong tu chân giới.
Cố Tầm Song mím môi:
“Vãn bối thử một .”
Trần Đức kinh ngạc nàng, trong mắt Cố Tầm Song nhiều cảm xúc:
“Vãn bối hề hứng thú với mật cảnh của Trần gia, cứu là quan trọng, mong tiền bối đừng để ý.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-271-tieu-bach-bi-tap-kich-trong-thuong.html.]
Nói xong, nàng dậy mấy sư sư :
“Đi, cố gắng tu bổ trận pháp .”
“Rõ.”
Trần Đức bóng dáng bận rộn của đám tử Thiên Cơ Môn, thở dài một tiếng, trong mắt thoáng hiện sự hâm mộ.
Nếu Trần gia vài hậu bối như , thể sa sút đến nông nỗi .
…………
“Không ?”
Nữ tu tiếng sư la lên liền rùng , lập tức lấy lệnh bài mật cảnh bẻ gãy.
“Rắc!”
Lệnh bài tách đôi, chút phản ứng, như một khúc gỗ mục.
Sắc mặt nữ tu trầm xuống, trao đổi ánh mắt với Tang Nhất Chu, đó cao giọng quát:
“Đừng lo, sẽ cho khác ngoài truyền tin, tiếp tục g.i.ế.c địch!”
“Rõ!”
A Chiêu từ xa thấy tiếng c.h.é.m giết, tim cô bé khẽ siết , nắm chặt Huyền Viễn kiếm, nhanh chóng chạy về hướng đó.
Bất chợt, cô bé cảm giác điều gì đó, lập tức dừng bước.
Trong giỏ lưng, Tiểu Bạch khó hiểu thò đầu :
“Sao đang yên đang lành dừng ?”
A Chiêu về phía rừng rậm xa, nơi cây cối rậm rạp, lá xanh biếc ánh nắng lấp lánh:
“Tiểu Bạch, bên đó gì ?”
Tiểu Bạch theo ánh mắt cô bé:
“Bên đó thì gì… ừm, đúng.”
Nó cảm nhận một luồng khí tức kỳ lạ, quen thuộc mà khó .
“Có thứ quái lạ.”
Nó lẩm bẩm, từ giỏ nhảy , chạy thẳng rừng rậm.
A Chiêu gọi:
“Tiểu Bạch?”
Nó như thấy, vẫn tiếp.
“Tiểu Bạch!”
A Chiêu thấy , lớn tiếng hô.
nó hề đầu, lao thẳng rừng.
A Chiêu vội đuổi theo, bước một bước khu rừng .
Chỉ thoáng chốc, cảnh vật xung quanh đổi lớn.
Rừng cây xanh biến mất, đó là khu rừng khô héo c.h.ế.t chóc.
A Chiêu bước lên một bước, “rắc” một tiếng, giẫm nát cành khô.
Chuyện gì thế ?
A Chiêu mơ hồ, ngay đó tim cô bé đau nhói.
Dù cảm giác kỳ lạ, nhưng cô bé lập tức nhận :
Tiểu Bạch gặp chuyện .
Cô bé quanh, chút do dự lao về phía :
“Tiểu Bạch!”
“Gào!!!”
Tiếng gầm rung trời dậy, cả khu rừng khô run chuyển.
A Chiêu xuyên qua rừng, đến một trống, lập tức thấy một cự thú trắng toát.
Cô bé đây là hình dạng khi Tiểu Bạch biến lớn, nhưng khác hẳn.
Chiếc sừng đầu nó to hơn nhiều.
Thần thú khổng lồ, đôi mắt thú vàng rực bốc lửa, miệng phát những tiếng gầm gừ, nó gắt gao chằm chằm tế đàn phía .
Xung quanh tế đàn, năm kẻ áo choàng đen đang quỳ, thấy bạch thú xuất hiện thì hoảng loạn.
Một chiếc xương trắng dài quấn quanh tế đàn, đầu lâu méo mó đặt đỉnh cao nhất.
Bạch thú giận dữ gầm lên:
“Là ai cho phép các ngươi đào cốt của A Lục, tìm chết!”
Nói , nó lao đến, há miệng c.ắ.n một tên áo choàng đen.
“Á!”
Kẻ kêu thảm, hắc khí từ tràn .
Run rẩy, móc một thanh chủy thủ xanh u ám, đ.â.m ngược miệng bạch thú.
Đau đớn với bạch thú chẳng khác gì muỗi đốt, nó nghiến chặt miệng, áo choàng đen lập tức mất mạng.
Hắc khí từ t.h.i t.h.ể lao , chui mắt bạch thú.
“Ầm!”
Một tia sét giáng xuống, hắc khí kêu t.h.ả.m tan biến.
Bạch thú đầu, thấy lưng là tiểu cô nương tay cầm kiếm, tay cầm phù lục, nó :
“Tránh , bản tọa g.i.ế.c chúng.”
Nói , nó lao lên.
Mấy kẻ áo choàng đen tản , vô sinh vật đen sì kỳ dị từ đất trồi lên.
“Gào!”
Bạch thú rống lớn, những yêu ma kỳ dị liền tan biến trong tiếng gầm.
Áo choàng đen cũng tiếng gầm áp chế, run rẩy ngã xuống, trơ mắt thần thú trắng từng bước tiến .
“Là ai, ai cho các ngươi, ai cho phép các ngươi lấy cốt A Lục … ưm…”
Ngay khi bọn chúng tuyệt vọng, bạch thú khổng lồ lảo đảo, bước chân loạng choạng, ngã nặng nề xuống đất.
“Chuyện gì ?”
“Ha ha, Bạch Trạch, đúng là Bạch Trạch!”
Áo choàng đen run rẩy bỗng điên dại, rút trường kiếm, đ.â.m mạnh bụng thần thú đang suy yếu.
“Gào!”
Đau đớn khiến bạch thú khôi phục chút thần trí, vung vuốt tát bay kẻ , nhưng vẫn giữ chặt chuôi kiếm cắm sâu trong bụng thần thú.
“Phụt!”
Thanh kiếm rút , m.á.u đỏ tươi phun ồ ạt.
A Chiêu c.h.é.m rụt một ma vật, lập tức ý thức , đầu :
“Tiểu Bạch!”
“Gào!!!”
Nó rống lên, m.á.u từ vết thương trào càng nhiều.
“Vút!”
Dòng m.á.u phun như sinh mệnh, bay lơ lửng, ào ào chảy chiếc xương trắng dài quấn quanh tế đàn.