A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 269: Ngươi là một đứa trẻ hoang không cha không nương

Cập nhật lúc: 2025-10-03 06:11:00
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chuyện quan trọng như sớm?”

Đôi mắt A Chiêu mở to, vẻ mặt đầy bất an:

“Nếu bí cảnh sụp đổ, sẽ nhiều c.h.ế.t ?”

 

Tiểu Bạch:

“Đừng lo, bổn tọa ở đây, ngươi sợ gì chứ.”

 

A Chiêu nghi ngờ nó, cô bé tin Tiểu Bạch, chỉ là…

Ừm, nó tuy nhiều chuyện, nhưng luôn khiến cô bé cảm giác đáng tin cậy.

 

“Ánh mắt đó là ? Ngươi tin bổn tọa?

Bổn tọa chính là thần thú vô sở bất tri đấy.”

Tiểu Bạch phát hiện ánh mắt của cô bé, lập tức tỏ vẻ bất mãn.

 

A Chiêu thở dài một tiếng:

“Tiểu Bạch.”

 

Tiểu Bạch đang khó chịu, hừ một tiếng:

“Sao?”

 

A Chiêu há miệng, vốn với nó rằng a  từng bảo, càng thiếu thứ gì thì càng thích khoe khoang thứ đó.

 

nghĩ một lúc, cô bé đổi giọng:

“Chúng nhanh thôi, sớm tìm linh d.ư.ợ.c trị tâm ma cho a cha, sớm xử lý bọn ma tộc.”

 

Nghe cô bé nhắc đến chuyện xử lý ma tộc, sự chú ý của Tiểu Bạch lập tức dời :

“Được, thôi.”

 

Tiểu Bạch dẫn đường, A Chiêu vội vàng theo sát.

Bóng dáng một một thú nhanh chóng biến mất trong rừng rậm.

 

Cả hai một đường suốt nửa ngày, cuối cùng dừng một thung lũng.

Trong thung lũng tràn ngập một lớp sương mù dày đặc, cách mười bước rõ cảnh vật.

 

A Chiêu thoáng bên trong, sang hỏi Tiểu Bạch:

“Linh d.ư.ợ.c trị tâm ma của a cha ở trong đó ?”

 

.”

Tiểu Bạch gật đầu:

“Dù bên trong ngươi thấy gì, cũng kiên định giữ vững nội tâm.”

 

“Hả?”

Ý gì ?

 

“Trong thung lũng trận ảo cảnh.

Chỉ cần giữ vững tâm trí vượt qua ảo trận, ngươi sẽ lấy linh d.ư.ợ.c trị tâm ma cho a cha, hiểu ?”

Tiểu Bạch giải thích.

 

A Chiêu gật mạnh: “Được, hiểu .”

 

“Đi thôi.”

Tiểu Bạch dứt lời liền bước thẳng màn sương mù.

 

A Chiêu vội vàng đuổi theo:

“Tiểu Bạch, đợi !”

 

chỉ vài bước , bóng dáng Tiểu Bạch biến mất.

A Chiêu ngẩn , vội vàng quanh:

“Tiểu Bạch? Ngươi ở ?”

 

Không chỉ thấy bóng dáng, ngay cả tiếng đáp cũng .

 

A Chiêu bắt đầu căng thẳng, theo bản năng nắm lấy Huyền Viễn kiếm, nhưng tay chụp .

Cô bé giật , chiếc gùi nhỏ lưng cũng biến mất, Tiểu Hắc và Tiểu Hôi bên trong cũng chẳng thấy .

 

Cô bé im trong làn sương dày.

 

Một lúc lâu, cô bé hít sâu một :

“Tiểu Bạch , trong thung lũng ảo trận, cho nên bọn nó mới biến mất.

Chỉ cần vượt qua ảo trận thì sẽ gặp Tiểu Bạch.”

 

Tự nhủ xong, cô bé cất bước, kiên định sâu trong sương mù.

 

Đi một đoạn, chẳng gặp ai cả, A Chiêu đang thấy lạ thì vang lên một khúc ca quen thuộc:

“A Chiêu A Chiêu cha nương,

Là đứa trẻ hoang chẳng ai cần, trẻ hoang…

Không cha nương, ai ai cũng ghét, ai ai cũng ghét…”

 

Bước chân A Chiêu khựng .

Sương mù mặt theo tiếng ca khó mà tan dần, hiện cổng làng Thiên Bích.

 

Phía tây, mặt trời chỉ còn nửa vầng, ánh chiều đỏ cam nhuộm cả đất trời, kéo dài bóng dáng.

A Chiêu yên, thấy Đại Bảo cùng mấy đứa trẻ khác hát chạy về phía , mặt đầy nụ ác ý.

 

“Đứa trẻ hoang cha nương, chẳng ai cần, chẳng ai thương…”

Chúng vây quanh A Chiêu, nhảy nhót hát thật to.

 

A Chiêu chỉ thở dài bất lực.

Sự bình tĩnh của cô bé càng khiến Đại Bảo bực tức, nó xông lên đẩy mạnh:

“Đồ đáng ghét A Chiêu, c.h.ế.t … á!”

 

A Chiêu vững vàng, xoay tay bắt lấy cánh tay nó, bẻ ngược , tiếng hét t.h.ả.m vang lên như heo chọc tiết.

 

Đôi mắt đen láy của cô bé đảo qua mấy đứa trẻ còn , ánh mắt lướt qua, chúng liền rùng run rẩy.

 

“Ngươi, ngươi là đứa hoang c.h.ế.t tiệt, dám đ.á.n.h , sẽ cho a nương đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi.”

Đại Bảo hét lên, mặt méo mó.

 

A Chiêu kiêu hãnh ngẩng cằm:

“Ta trẻ hoang, a nương, a cha, a , a tỷ, còn Tiểu Bạch, Tiểu Hôi.

Ta sợ a nương ngươi.”

 

“Ngươi a nương a cha?”

Đại Bảo sửng sốt, phá lên :

“Ha ha, buồn c.h.ế.t .

Ngươi chẳng qua là đứa hoang ông già nhặt về, lấy cha nương.”

 

đó, đúng đó, trẻ hoang còn mơ mộng gì chứ.”

 

“Ngươi đáng ghét thế, ai cha nương ngươi.”

 

“Còn khoe tỷ, loại trẻ con như ngươi, ai mà cần.”

 

A Chiêu phồng má, lớn tiếng phản bác:

“Ta là đứa trẻ lợi hại nhất thiên hạ, nhà chắc chắn thương .

Còn các ngươi, mới là bọn đáng ghét, ghét các ngươi!”

 

Nói , cô bé buông Đại Bảo , xắn tay áo lên.

 

Đại Bảo loạng choạng, suýt ngã, miễn cưỡng vững, A Chiêu khí thế hừng hực tiến đến thì sợ hãi lùi :

“Ngươi… ngươi định gì… á!”

 

Chưa kịp hết, ăn ngay một cú đấm, đầu lệch sang một bên, đ.á.n.h văng .

 

A Chiêu vung nắm tay, đôi mắt cong cong hớn hở:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-269-nguoi-la-mot-dua-tre-hoang-khong-cha-khong-nuong.html.]

“Thật rời khỏi Vực Diệt Tiên, vẫn hối hận, hối hận vì kịp đ.á.n.h các ngươi một trận rời .

Các ngươi bắt nạt lâu như , a  a tỷ từng , bắt nạt phản kháng.

Giờ thì , các ngươi tự chui đầu rọ.”

 

Dứt lời, cô bé giơ nắm tay về phía lũ trẻ đang sợ đến run lẩy bẩy.

 

“Á…!!!”

Tiếng kêu t.h.ả.m vang dội khắp nơi.

 

Sâu trong thung lũng, một con vật trắng như tuyết cành cây cao, dường như xuyên qua sương mù thấy tất cả, chiếc đuôi bông xù khẽ đung đưa.

 

“Chỉ thế thôi?”

Một giọng lạnh lẽo vang lên.

 

Con thú trắng đầu, đối diện một đôi mắt vàng kim, lông dựng :

“Ngươi ở đây?”

 

“Chỉ tò mò đến xem.”

Đôi mắt vàng xuống bên cạnh nó.

Nhìn màn sương phía , giọng mang theo khinh thường:

“Đây là lịch luyện ngươi cho nó? Chỉ thôi?”

 

“Thế thì ? Nó mới bốn tuổi, ngươi còn thế nào nữa?”

Thú trắng phục. 

“Ngươi giỏi thì tự mà .”

 

“Hừ, mềm lòng thì chẳng nên chuyện.

Đừng quên mục đích của chúng .”

Đôi mắt vàng lạnh, một nhành cây lơ lửng, khẽ điểm màn sương.

 

Trong ảo cảnh, A Chiêu đang đè Đại Bảo đ.á.n.h tơi tả.

 

“A Chiêu.”

Thanh âm quen thuộc vang lên.

 

Nắm đ.ấ.m của cô bé dừng , vui mừng ngẩng đầu:

“A nương ~”

 

Cô bé bỏ mặc Đại Bảo, chạy ào về phía Lý Kinh Tuyết.

 

khi cô bé lao đến, a nương tránh sang một bên.

Cô bé ngã chúi về phía , đầu , ánh mắt đầy nghi hoặc:

“A nương…”

 

Lời kịp hết nghẹn , đôi mắt Lý Kinh Tuyết ngập tràn chán ghét.

“A Chiêu, ngươi thật là một đứa trẻ xa đáng ghét.

Sao thể ức h.i.ế.p những đứa trẻ khác?”

 

Tim A Chiêu co thắt, vội vàng giải thích:

“Không a nương, con bắt nạt bọn họ, là bọn họ con là đứa hoang cha nương, con rõ ràng…”

 

“Câm miệng.”

Lý Kinh Tuyết lạnh lùng cắt ngang.

“Chúng cũng chẳng sai, ngươi lấy cha nương?”

 

“Con… con a nương, chính là , còn a cha, a a tỷ…”

A Chiêu hoảng loạn.

 

“Ta a nương của ngươi.”

Nét mặt Lý Kinh Tuyết băng lãnh.

 

Đồng tử A Chiêu co rút, cô bé liều mạng lắc đầu:

“Không đúng, là a nương của con.”

 

“Ngươi chính là đứa trẻ hoang cha nương.

Ta a nương của ngươi.”

 

Ngay đó, bên cạnh nàng xuất hiện từng gương mặt quen thuộc.

khi A Chiêu còn kịp mừng rỡ, tất cả ánh mắt họ đều lạnh lẽo.

 

Diệp Phong Dương:

“Ta a cha của ngươi.”

 

Đông Phương Mặc:

“Ta cũng của ngươi.”

 

Tô Vi Nguyệt:

“Ta cũng a tỷ của ngươi.”

 

Đôi mắt như mực của A Chiêu mờ trong làn lệ, giọng nghẹn ngào:

“Ta…”

 

Giọt nước mắt lấp lánh lăn xuống má.

Cô bé đưa tay quệt loạn, hét lớn:

“Ta ghét các ngươi, đồ xa!

Không phép dùng gương mặt của a nương a cha a  a tỷ những lời đó.”

 

“A nương của sẽ bao giờ .

Đồ đại ác nhân!”

 

Đại ác nhân!

Giọng trẻ con non nớt nhưng tràn ngập phẫn nộ vang vọng khắp nơi.

 

Trên cành cao, con thú trắng thấy kẻ bên cạnh lảo đảo, bèn phá lên , giọng the thé:

“Đại ác nhân, ha ha ha!”

 

vô cùng vui vẻ.

 

Đôi mắt vàng: …

 

“Vù ~”

Một cơn gió nổi lên, sương mù mặt A Chiêu dần tan.

Cô bé còn đang ngấn lệ, ngẩn ngơ .

 

Gió thoảng qua, lay động áo váy, vải lụa tóc cô bé.

 

Chẳng bao lâu, gió lặng xuống.

A Chiêu bối rối đưa tay sờ đầu, cảm giác hình như ai xoa đầu .

Khi cô bé còn mơ hồ, bỗng thấy phía xuất hiện một con đường nhỏ quanh co.

 

“Quao~”

A Chiêu reo lên, lập tức quẳng nghi hoặc, vui vẻ chạy tiếp.

 

Trên cành cao, thú trắng chế nhạo kẻ bên cạnh:

“Chỉ thôi ?”

 

Đôi mắt vàng cô bé đang vui vẻ chạy xa, thản nhiên:

“Đứa trẻ bốn tuổi thể gì?”

 

“Ngươi đừng quên mục đích của chúng ,

Chiến Thần còn đang đợi…”

Đôi mắt vàng hóa thành làn khói trắng, biến mất.

 

Thú trắng hừ lạnh:

“Biết , chẳng đang cho cô bé đến lấy đồ , lắm lời.”

Loading...