A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 268: Điều Tiểu Bạch nhìn thấy trong tương lai

Cập nhật lúc: 2025-10-03 05:46:36
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tang Nhất Chu im lặng hồi lâu buông tay tiểu cô nương :

“Ngươi tiếp tục ăn .”

 

Dứt lời, nàng dậy, nhanh chóng đến mặt Nhất Trần, vung bao kiếm đập mạnh một cái lên đầu .

 

“Bộp!”

Nhất Trần chắp tay ngực, vẫn bình thản mỉm nàng, hề hấn gì.

 

Tang Nhất Chu: “…”

“Sớm muộn gì cũng c.h.é.m nát cái kim cang bất hoại của ngươi.”

 

Nhất Trần:

【Tiểu tăng mong chờ.】

 

“Cút.”

 

A Chiêu hai , chớp chớp mắt, sang hỏi Tiểu Bạch đang vùi đầu bát thịt bên cạnh:

“Có Tang đạo hữu và Nhất Trần đạo hữu phát hiện định chuyện ?”

 

“Chắc chắn , nét mặt ngươi rõ ràng như thế, chỉ cần mắt là .”

Tiểu Bạch chẳng buồn ngẩng đầu.

 

A Chiêu giật :

“Vậy mà ngươi còn để bỏ mê d.ư.ợ.c ?”

 

“Chẳng cuối cùng ngươi bỏ đó ?”

Tiểu Bạch thản nhiên.

 

A Chiêu phồng má, trong lòng nhẹ nhõm.

May mà cô bé hạ mê dược, nếu thì phiền to .

 

Tiểu Bạch ngẩng đầu liếc cô bé hỏi:

“Ngươi ăn ? Thế thì đưa bát thịt của ngươi cho .”

 

“Ta ăn.”

A Chiêu phồng má, bưng bát thịt lên ăn sạch trong vài miếng, đó đặt bát mặt Tiểu Bạch, rút khăn sạch lau miệng :

“Ngươi rửa bát.”

 

Tiểu Bạch kinh ngạc ngẩng đầu:

“Ngươi để bản tọa rửa bát?”

 

.”

A Chiêu gật đầu. 

“Thịt là hầm, ngươi rửa bát chẳng là chuyện đương nhiên ?”

 

“Bản tọa là thần thú cơ mà!”

Đường đường là thần thú, thể rửa bát ?

 

A Chiêu nghiêng đầu, vẻ ngạc nhiên:

“Ngươi là thần thú mà đến cái bát cũng rửa sạch nổi ?”

 

Lông Tiểu Bạch lập tức dựng :

“Ai thế! Bản tọa đương nhiên rửa !”

 

“Thật ? Thế thì giao cho ngươi nhé.”

A Chiêu cong mắt .

 

Tiểu Bạch: “…”

 

A Chiêu vui vẻ đẩy bát về phía nó:

“Cả lò luyện đan cũng nhớ rửa sạch đấy.”

 

Tiểu Bạch:

Con nhóc càng ngày càng xảo quyệt, dễ lừa như nữa !!!

 

A Chiêu cong mắt , dậy phủi lớp cỏ và bùn dính áo, đến mặt Nhất Trần và Tang Nhất Chu:

“Nhất Trần đạo hữu, Tang đạo hữu, chuyện với hai .”

 

Tiểu Bạch đang tức giận, thấy lời cô bé thì lập tức quên hết, ngay cả thịt cũng bỏ xuống, cảnh giác chằm chằm ba .

Nếu hai tên ý đồ , nó sẽ lập tức g.i.ế.c họ.

 

Nhất Trần mỉm :

【Xin mời .】

 

“Thực , lúc nãy đúng là ý định bỏ mê d.ư.ợ.c các ngươi.”

A Chiêu gãi đầu, phần ngượng ngùng, dám thẳng hai mặt. 

“Xin .”

 

Cô bé cảm thấy giống như một đứa trẻ hư .

Đối diện sự thành thật của cô bé, Nhất Trần và Tang Nhất Chu đều chút kinh ngạc, liếc .

 

Tang Nhất Chu nhịn bật .

Nghe thấy tiếng , A Chiêu sững ngẩng đầu , thấy nàng vui vẻ.

Không chỉ , ngay cả Nhất Trần,  lúc nào cũng giữ nụ nhạt nhẽo , giờ đây cũng mỉm sâu hơn vài phần.

 

A Chiêu hiểu.

 

Tang Nhất Chu ánh mắt ngơ ngác của cô bé, dịu giọng:

“Xin , ngươi, chỉ là lâu gặp một đứa trẻ lương thiện thành thật như ngươi, cảm thấy xúc động thôi.”

 

Nhất Trần khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

 

“Ta định bỏ mê d.ư.ợ.c các ngươi, các ngươi giận ?”

A Chiêu vẫn hiểu.

 

“Ngươi chỉ nghĩ thôi, , giận gì mà giận.”

Tang Nhất Chu nhịn đưa tay xoa đầu cô bé vài cái.

“Người xưa câu ‘Quân tử luận việc, luận tâm’.

Đừng nghĩ nhiều.”

 

“Vậy ? Ta cứ tưởng các ngươi sẽ thấy là đứa trẻ hư.”  

A Chiêu vẫn ngơ ngác.

 

Tang Nhất Chu sững , đó dang tay ôm chặt lấy cô bé:

“Trời ạ, ngươi đáng yêu như .”

 

A Chiêu ít khi thiết như với ngoài gia đình, nên cơ thể phần cứng ngắc.

 

Tang Nhất Chu nhanh chóng nhận điều đó, buông cô bé :

“Ta nhớ ngươi là kiếm tu đúng ?

bái sư phụ thầy, trở thành sư của ?

Kiếm tu ở Bồng Lai đảo chúng giàu hơn Kiếm Tông các ngươi nhiều lắm.”

 

“...Không cần, đa tạ.”

A Chiêu đáp.

 

Tang Nhất Chu tiếc nuối:

“Thôi , nếu đổi ý thì với nhé.”

 

“Ta sẽ rời khỏi Kiếm Tông.”

A Chiêu nghiêm mặt .

 

Thấy khuôn mặt còn phúng phính của cô bé nghiêm , Tang Nhất Chu cũng trêu chọc thêm.

 

“Ngươi đứa trẻ hư, đừng nghĩ nhiều.”

Nàng dịu giọng.

 

“Thật ?”

 

“Tất nhiên. Con là sinh vật kỳ lạ, đôi lúc suy nghĩ là chuyện bình thường.

Điều quan trọng là học cách khống chế chúng.

Hơn nữa, nếu ngươi là đứa trẻ hư, và Nhất Trần còn là những đứa trẻ cực kỳ hư đấy.”

 

“Hả?”

 

“Lúc nhỏ, vì sư phụ chọc giận, dùng kiếm cắt sạch râu của ông .

nhạo thiên phú, liền đem linh hạc của bán.

Còn Nhất Trần, khi tu bế khẩu thiền, cái miệng chịu thua ai đó của chọc vô tức đến nôn máu, kể cả sư phụ …”

 

“Thế nên, ngươi đứa trẻ hư, hiểu ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-268-dieu-tieu-bach-nhin-thay-trong-tuong-lai.html.]

Tang Nhất Chu , nhẹ nhàng chạm trán cô bé. 

“Đừng nghĩ ngợi nhiều.”

 

A Chiêu ngơ ngác nàng:

“Ồ.”

 

Cô bé cúi đầu bàn tay , cảm giác lạ.

Không diễn tả thế nào.

 

Cha nương cô bé luôn rằng cô bé là đứa con lợi hại nhất.

trong quãng thời gian rèn luyện bên ngoài, cô bé ít lời bàn tán về bản :

cô bé chỉ dựa a cha nên mới mạnh như .

cô bé bướng bỉnh, chỉ cần chịu một chút uất ức là khiến a cha chém cả Đông Phương gia và Nam Cung gia.

Còn tính tình cô bé kiêu căng, là một đứa trẻ nuông chiều hư hỏng.

 

Ban đầu A Chiêu mấy bận tâm, chỉ ghét những kẻ .

bây giờ, khi từ miệng Tang Nhất Chu rằng đứa trẻ hư”, cô bé cảm thấy kỳ lạ…

 

“Vậy, vì ngươi bỏ mê d.ư.ợ.c chúng ?”

Câu hỏi của Tang Nhất Chu kéo A Chiêu khỏi dòng suy nghĩ miên man.

 

A Chiêu chớp chớp mắt, vô thức đầu Tiểu Bạch.

Ánh mắt cô bé chạm thẳng ánh mắt vốn vẫn lén theo dõi tình hình bên của nó.

 

Tiểu Bạch: “…”

 

“Hừ, thì cứ .”

Tiểu Bạch hừ lạnh, cúi đầu ăn thịt tiếp.

Nó vẫn đang tức giận vì ăn xong còn rửa bát và lò luyện đan.

Nó đường đường là thần thú cơ mà!

 

“Ta và Tiểu Bạch chút việc .”

A Chiêu nghĩ đáp.

 

“...Cần giúp ?”

Tang Nhất Chu trầm ngâm hỏi.

 

A Chiêu lắc đầu:

“Không cần.”

 

“Vậy , chúng chia tay tại đây.”

 

Câu trả lời dứt khoát khiến A Chiêu ngạc nhiên.

 

Tang Nhất Chu xoa đầu cô bé:

“Lần nếu việc cần rời , cứ thẳng với chúng , cần bỏ thuốc.”

 

“...Được.”

A Chiêu trầm mặc gật đầu.

 

“Dừng .”

Tiểu Bạch bỗng xuất hiện giữa ba

“Bản tọa ý định tách khỏi các ngươi.”

 

Cả ba ánh mắt đều đổ dồn về phía nó.

Trên lớp lông quanh miệng Tiểu Bạch còn dính vài giọt mỡ thịt.

 

:

“Ta và A Chiêu ngoài một lát, hai các ngươi cứ ở đây đợi chúng .”

 

Nó dừng giây lát, tiếp:

“Đợi khi chúng trở về, sẽ cùng dẹp lũ ma tộc khốn kiếp đó.”

 

Trong bí cảnh sự giám sát của Thiên Đạo, sức mạnh của nó tăng lên ít.

Tuy nhiên, vì vẫn khôi phục nên nó chỉ mơ hồ thấy âm mưu của đám ma tộc .

 

Đối đầu với ma tộc đương nhiên thể chỉ mang theo mỗi A Chiêu.

Một thần thú khôi phục , một tiểu cô nương, cùng một con chim nhỏ dùng lực quá mức.

Ba kẻ thì chẳng khác nào đưa dê miệng cọp.

Thế nên, mạnh mẽ cùng.

 

hỗ trợ, nguy hiểm khi chiến đấu với ma tộc sẽ giảm nhiều.

, thể để hai mạnh nhất trong bí cảnh rời .

 

Tang Nhất Chu cau mày:

“Chúng sẽ bỏ qua bọn ma tộc, nhưng hiện giờ tình hình rõ, chúng đương nhiên đến trung tâm bí cảnh càng sớm càng để ngăn chặn kế hoạch của chúng.

Bảo chúng ở đây đợi các ngươi … e là khó.”

 

Nhất Trần gật đầu:

【Tang đạo hữu lý. Hay là và nàng , các ngươi giải quyết xong việc đuổi theo .】

 

Tiểu Bạch liếc hai :

“Không bản tọa dẫn đường, các ngươi trung tâm bí cảnh ở ?”

 

Cả hai: “…”

 

“Tiểu Bạch tiền bối...”

Tang Nhất Chu

“Liên quan đến ma tộc, nếu thể ngăn chặn sớm, ai cũng đều yên tâm hơn…”

 

Lời còn dứt thì nàng im bặt, bởi vì nàng thấy đôi mắt đen láy của Tiểu Bạch bỗng ánh lên sắc vàng.

Đôi mắt như , nàng từng thấy

 

Tiểu Bạch nhắm mắt , mở :

“Thôi , nể tình hai thật lòng tiêu diệt ma tộc, bản tọa sẽ cho vị trí trung tâm.”

 

Nói , nó liền rõ vị trí trung tâm bí cảnh cho hai .

 

Tang Nhất Chu và Nhất Trần đều thoáng kinh ngạc:

“Hóa là ở đó?”

 

“Bình thường thôi. Chưa từng câu ‘ đèn là bóng tối’ ?”

Tiểu Bạch gãi đầu.

“Biết thì mau . Nếu thể g.i.ế.c sạch đám ma tộc khi chúng đến thì càng .”

 

“Đa tạ Tiểu Bạch tiền bối.”

Tang Nhất Chu cảm tạ, khi còn A Chiêu:

“Minh tiểu hữu, ngươi cẩn thận.”

 

“Được, hai cũng cẩn thận.”

A Chiêu họ. 

“Ta và Tiểu Bạch lấy đồ xong sẽ đến ngay.”

 

Tang Nhất Chu và Nhất Trần nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của A Chiêu.

Sau khi bóng dáng họ biến mất, cô bé mới thu hồi ánh , cúi đầu hỏi Tiểu Bạch với vẻ khó hiểu:

“Tiểu Bạch, nếu ma tộc đáng ghét như , tại chúng xử lý chúng xong mới lấy đồ?”

 

“Xử lý xong mới hái thì muộn.”

Tiểu Bạch trả lời.

 

“Hả?”

A Chiêu càng thêm khó hiểu.

 

“Lần rửa bát và lò luyện đan để .”

Tiểu Bạch :

“Ngươi thu dọn đồ đạc, thời gian gấp lắm , chúng ngay.”

 

Nghe , A Chiêu vội vàng kết ấn Thanh Khiết thuật, sạch bát và lò luyện đan thu hết túi trữ vật.

Tiểu Bạch dẫn đường, A Chiêu đeo Tiểu Hôi lưng theo.

 

“Bản tọa thấy tương lai.”

Tiểu Bạch chậm rãi

“Sau khi các ngươi xử lý xong đám ma tộc, bí cảnh sẽ sụp đổ…”

 

“Cái gì?”

A Chiêu mở to mắt kinh ngạc.

 

Tiểu Bạch để tâm đến sự ngạc nhiên của cô bé, tiếp tục:

“Cho nên, chúng hái linh d.ư.ợ.c chữa thương cho a cha ngươi .

Nếu đợi đến khi bí cảnh sụp , hái cũng hái nữa.”

Loading...