A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 267: Hạ dược làm hai người này mê man
Cập nhật lúc: 2025-10-03 05:18:31
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cái gì?”
Vài kiếm tu lời sư thì sắc mặt khẽ biến, tên kiếm tu đầu hỏi:
“Tiểu sư thúc tổ thương ?”
“Không, trong truyền âm còn bản an , hề thương, bảo chúng đừng lo lắng, hơn nữa còn dặn chúng hãy truyền tin trong bí cảnh.”
Mấy kiếm tu từ Thanh Liên bí cảnh vốn cùng bí cảnh rèn luyện.
Trong nhóm hai từng đổi truyền âm thạch với tiểu sư thúc tổ.
Sau khi nhận tin, họ bàn bạc quyết định chia hai ngả:
Một là để tu vi yếu nhất rời bí cảnh, báo tin cho đồng môn bên ngoài và Đạo Minh để họ chuẩn .
Hai là những khác tiếp tục ở bí cảnh, truyền tin về ma tộc cho những khác, đồng thời tìm kiếm tung tích ma tộc.
“An là .”
Kiếm tu đầu thở phào, với hai sư :
“Các ngươi lập tức ngự kiếm đến chỗ trú đóng của Đạo Minh, báo chuyện cho họ.
Ta sẽ gửi vài đạo lôi tín cho sư môn, để tông chủ phái đến.”
“Vâng.”
Hai kiếm tu lập tức nhận lệnh rời , khi còn chằm chằm Chư Hoài Phác một cái thật sâu.
Chư Hoài Phác thấy mấy kiếm tu xem trọng tin tức ma tộc trong bí cảnh, trong lòng thầm châm chọc:
Nhân tính thì kém, nhưng miễn cưỡng cũng chút đầu óc.
Có điều, quá tin tưởng tử kiếm tông, nghĩ một chút, liền âm thầm phát mấy đạo lôi tín, báo tin cho các sư sư tỷ gần đây, để họ đến báo với Đạo Minh, ghé qua đây một chuyến.
Dặn dò xong, tên kiếm tu đầu , lạnh lùng liếc Chư Hoài Phác một cái, ghi nhớ diện mạo .
Tuy tiểu sư thúc tổ thương, nhưng cố ý giấu hành tung tiểu sư thúc tổ, còn lừa gạt bọn họ, nhất định ý đồ bất lương.
Hắn ghi nhớ dung mạo, đợi tiểu sư thúc tổ bình an khỏi bí cảnh, sẽ để tiểu sư thúc tổ đích chỉ mặt nhận .
Ừm, trông chừng kỹ , chính là nội gián của ma tộc, đến lúc đó sẽ nhân cơ hội bỏ chạy.
Kiếm tu đầu cũng che giấu ánh mắt băng lãnh của .
Trong lòng Chư Hoài Phác lạnh lùng :
Một đám phế vật chỉ bắt nạt một đứa trẻ bốn tuổi.
Đợi chuyện ma tộc trong bí cảnh kết thúc, Minh tiểu hữu , sư sư tỷ đến nơi, sẽ dẫn chống lưng cho Minh tiểu hữu, tính sổ với bọn cặn bã .
Đôi bên ai đối phương đang nghĩ gì, nhưng từ biểu tình và ánh mắt đều cảm nhận sự bất thiện.
Cả hai cùng hừ lạnh một tiếng, , thèm nữa.
Bên trong Thanh Liên bí cảnh.
Ba A Chiêu theo Tiểu Bạch tiến về trung tâm bí cảnh.
Đột nhiên, Tiểu Bạch đang thong thả phía bỗng dừng bước, ngó quanh bốn phía.
Thấy , A Chiêu lập tức cảnh giác, tay đặt lên chuôi Huyền Viễn kiếm, ánh mắt quét khắp nơi.
Nhất Trần và Tang Nhất Chu cũng lập tức đề phòng quan sát xung quanh.
Khi ba căng thẳng đợi địch nhân thấy , thì Tiểu Bạch…
"Phịch" một tiếng bệt xuống đất:
“Bản tọa mệt , nghỉ tại chỗ .”
A Chiêu: …
Hai : …
“A Chiêu, bản tọa đói .”
Tiểu Bạch đầu gọi cô bé.
“Ta ăn thịt hầm.”
A Chiêu nhăn mặt:
“Hay là chúng ăn Bích Cốc đan nhé?
Đợi xong chuyện, món ngon cho ngươi.”
“Bản tọa ăn mấy viên đan đáng c.h.ế.t đó, bản tọa ăn thịt hầm.”
Nó chạy đến mặt A Chiêu, ngẩng đầu, mắt tròn xoe vô tội, cô bé chằm chằm:
“Ăn thịt.”
Khuôn mặt lông lá cộng thêm đôi mắt ngây thơ, nó quả thật đáng yêu vô cùng.
Trong lòng A Chiêu vốn từ chối, nhưng miệng bật :
“Được .”
“Bản tọa ngay A Chiêu là nhất.”
Cái đuôi của nó dựng thẳng, đắc ý.
A Chiêu: …
Không, rõ ràng cô bé nên từ chối mới đúng.
Cô bé cái đuôi lông xù đang ve vẩy vui vẻ , nghĩ thầm:
Thôi kệ, nhanh cho nó ăn, ngay.
Nghĩ , A Chiêu lấy đan lô , bắt đầu hầm thịt.
Một bên, Nhất Trần xuống, Tang Nhất Chu nhíu mày.
Tiểu Bạch uể oải :
“Đừng lo, tất cả đều trong tay bản tọa.”
A Chiêu sắp xếp hỏa trận bằng hỏa linh thạch đáp:
“Ta tin.”
Tiểu Bạch: …
Đứa nhỏ thật chẳng khiến yên tâm.
A Chiêu cắt thịt Thố Linh thành miếng nhỏ, bỏ đan lô, rắc thêm gói gia vị a nương chuẩn sẵn.
Tiểu Bạch thong thả bước đến, dùng cảm ứng khế ước linh thú truyền âm cho cô bé:
“Hạ chút mê dược, hai ngất .”
Động tác A Chiêu khựng , phắt nó, vẻ mặt kinh ngạc.
Tiểu Bạch tiếp tục truyền âm:
“Đừng phản ứng lớn như .
Yên tâm, họ , chỉ là bản tọa đưa ngươi lấy một thứ, thể để họ .”
A Chiêu chần chừ, truyền âm :
“Không thể với họ ?”
Tiểu Bạch quả quyết:
“Không .”
A Chiêu hai đang cách đó xa.
Họ cũng nhận ánh mắt của cô bé, còn mỉm đáp .
Cô bé luống cuống thu hồi ánh .
Tiểu Bạch hận sắt thành thép:
“Chỉ bảo ngươi hạ t.h.u.ố.c mê thôi mà, lúng túng thế?”
A Chiêu bĩu môi:
“Ngươi Nhất Trần đạo hữu và Tang đạo hữu , mà hạ d.ư.ợ.c họ…
Giống như đang chuyện .”
Tiểu Bạch: …
Biết thế chẳng thèm .
Nó suy nghĩ trực tiếp :
“Thứ sắp lấy liên quan đến tâm ma của a cha ngươi, lẽ thể trị dứt điểm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-267-ha-duoc-lam-hai-nguoi-nay-me-man.html.]
A Chiêu ngây .
Trị tâm ma của a cha?
Lần xuất môn rèn luyện, cô bé gặp a cha, cũng chẳng gặp a .
Cả hai đều bế quan.
A từng , khổ luyện, sớm thành cường giả.
Còn a cha…
Sau khi từ Nam Cung gia trở về vài ngày liền mất tăm, là bế quan, hơn nữa nơi bế quan chính là nơi bố trí Trảm Tiên kiếm trận.
A Chiêu nhớ rõ từng a cha a nương , bế quan là để giải quyết tâm ma trong cơ thể a cha…
Vậy thì a cha bế quan, tám phần cũng vì tâm ma.
Cô bé mím môi, tiếng sôi ùng ục từ trong đan lô vang lên.
Thở dài, cô bé lấy một gói nhỏ, đổ trong nồi.
Tiểu Bạch thấy thế liền kinh ngạc:
“Ngươi…”
“Được , thế nào.”
Cô bé ôm Tiểu Bạch lông xù, dụi mặt nó:
“Đa tạ Tiểu Bạch.”
Tang Nhất Chu bỏ lỡ biểu tình khác thường của cô bé, cùng ánh mắt hoảng loạn xen lẫn chột .
Nàng truyền âm cho Nhất Trần:
“Đứa nhỏ ý nghĩ nào cũng cả lên mặt ?”
Nhất Trần mỉm , dùng linh lực chữ:
【Dù vẫn là trẻ con.】
Tang Nhất Chu: …
Cũng đúng.
“Có cô bé định gì với chúng ?”
Nhất Trần:
【Ai mà .】
Tang Nhất Chu vốn để ý hành động của cô bé.
Khi thấy A Chiêu thở dài, mở nắp đan lô, rắc một gói bột lạ trong.
Nàng:...
“Định… hạ t.h.u.ố.c chúng ???”
Giọng nàng chấn động vang trong đầu Nhất Trần.
Hắn nhíu mày, nhưng nhanh thả lỏng:
【Không .】
Tang Nhất Chu kinh ngạc :
“Ngươi bình tĩnh ? Chẳng con bé bỏ gì nồi đó.”
Nhất Trần mỉm :
【Tang đạo hữu, ngươi quên , bần tăng ăn thịt.】
Vì , bất kể cô bé cho gì trong thịt hầm, cũng chẳng liên quan đến .
Tang Nhất Chu: ...
Chết tiệt!
Thật c.h.ử.i .
Nghĩ đến điều gì, nàng liền bổ sung:
“Ta cũng , ăn Bích Cốc đan nhiều năm, ăn bất kỳ đồ gì nữa.”
Cả hai dùng linh lực trao đổi, A Chiêu .
Chẳng bao lâu, thịt hầm tỏa hương ngào ngạt.
A Chiêu mở nắp, mùi thơm nồng đậm bốc .
Tang Nhất Chu vô thức nuốt nước bọt, thơm quá, rốt cuộc tiểu đạo hữu cho gì ?
A Chiêu lấy hai cái bát lớn, múc đầy, bưng đến mặt Nhất Trần và Tang Nhất Chu:
“Nhất Trần đạo hữu, Tang đạo hữu, mời.”
Nhất Trần chắp tay:
【A di đà Phật, cảm tạ hảo ý của Minh tiểu hữu, nhưng bần tăng vốn là xuất gia, ăn thịt.】
A Chiêu ngẩn , sang Tang Nhất Chu.
Nàng ôn hòa:
“Đa tạ Minh tiểu hữu, dùng Bích Cốc đan nhiều năm, sớm ăn gì nữa.”
A Chiêu hai , thoáng chút thất vọng:
“Vậy , thế thì chúng tự ăn thôi.”
Cô bé bưng hai bát về chỗ đan lô.
Sau lưng, Nhất Trần và Tang Nhất Chu liếc .
Cô bé thả lỏng quá ?
Đang lúc khó hiểu, chỉ thấy A Chiêu đặt một bát mặt Tiểu Bạch:
“Nhất Trần đạo hữu ăn thịt, Tang đạo hữu ăn Bích Cốc đan nhiều năm, chúng ăn nhé.”
Tiểu Bạch mắt sáng rỡ:
“Bản tọa hết .”
Nói xong, nó vùi đầu bát:
“Yên tâm, nồi thịt hầm , bản tọa sẽ ăn sạch.”
A Chiêu cong mắt , cạnh nó:
“Được~”
Cô bé lấy đũa sạch , gắp miếng thịt chuẩn ăn.
khóe mắt chợt thấy một bóng áp sát.
Phản xạ nhanh hơn suy nghĩ, cô bé đưa đôi đũa chĩa thẳng cổ Tang Nhất Chu.
A Chiêu: …
A Chiêu Tang Nhất Chu đang kinh ngạc, cảm thấy nàng ác ý.
Cúi đầu, thấy nàng nắm lấy bát thịt trong tay , mắt cô bé lộ vẻ nghi hoặc:
“Tang đạo hữu, ngươi ăn?”
“Không …”
Tang Nhất Chu giọng non nớt mới hồn.
Đứa nhỏ thế? Nếu tay nó dài bằng , đôi đũa đ.â.m cổ .
Nghĩ , sống lưng nàng lạnh buốt, lợi hại thật.
“Vậy ngươi?”
A Chiêu tay nàng nắm bát, đôi mắt đen lay láy đầy nghi hoặc.
Tang Nhất Chu hít sâu, :
“Ngươi… ngươi hạ t.h.u.ố.c trong thịt ?
Sao còn ăn?”
“Hả? Ta bỏ thuốc.”
“… Vậy gói bột khả nghi ngươi đổ lúc nãy?”
“Là gừng a nương giã cho , hầm thịt thì cho để khử mùi tanh.”
“…”