A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 265: Bồng Lai Đảo, Tang Nhất Chu

Cập nhật lúc: 2025-10-03 04:47:45
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

A Chiêu bên ngoài Thanh Liên bí cảnh xảy chuyện gì.

Sau khi truyền tin ngoài, cô bé tiếp tục cùng Nhất Trần chọn một hướng tiếp.

 

Trên đường, gặp linh d.ư.ợ.c yêu thú, tiểu cô nương đều bận rộn nhổ lấy, chặt giết, thu hoạch ít.

So với cô bé thì Nhất Trần nhàn nhã hơn nhiều, A Chiêu cặm cụi đào linh thảo, cầm một cọng đuôi ch.ó chọc ghẹo Tiểu Bạch, thử xem phản ứng.

 

Tiểu Bạch chẳng thèm nghĩ ngợi, vung móng đập bay cọng cỏ trong tay .

Lúc A Chiêu đang kịch chiến với yêu thú, chẳng từ Nhất Trần hái vài quả linh quả, chia :

Một cho A Chiêu, một cho Tiểu Bạch, một cho Tiểu Hôi, còn giữ.

 

Hắn gốc cây ăn linh quả, chim nhỏ đáp xuống vai và quanh , liền xé quả chia cho chúng.

 

A Chiêu một kiếm c.h.é.m đứt cổ yêu thú, m.á.u tươi tuôn như suối.

Cô bé né tránh, nhưng y phục vẫn vấy đầy máu.

Đáp xuống bên cạnh xác yêu thú, cô bé thuận tay lau vết m.á.u mặt, thu yêu thú nhẫn trữ vật.

Sau đó cô bé niệm hai Thanh Khiết Thuật, biến thành một tiểu cô nương sạch sẽ, tinh khôi.

 

Nhất Trần bóng dáng tóc rối tung vì kịch chiến của tiểu cô nương, một hàng chữ liền nổi mặt Tiểu Bạch:

【Minh tiểu hữu, dường như giống những đứa trẻ khác.】

 

“Con bé là đại hài tử.”

Tiểu Bạch nhả hạt linh quả :

“Tất nhiên khác những đứa trẻ khác, cô bé thông minh hơn tất cả.”

 

Nhất Trần bày vẻ bừng tỉnh:

【Thì .】

 

Tiểu Bạch liếc dòng chữ trôi mặt, nhịn hỏi:

“Ngươi tu cái bế khẩu thiền rốt cuộc ý nghĩa gì?”

 

Tăng nhân của Nhất Thiền tông tu bế khẩu thiền vốn để giảm bớt 'khẩu nghiệp', tiến thêm thì đạt tâm thanh tịnh vô nhiễm, vô niệm vô trụ.

trong mắt Tiểu Bạch, tiểu hòa thượng tu cái bế khẩu thiền chẳng hề hữu dụng. 

Tuy miệng , nhưng tay dùng linh lực chữ, ý tứ biểu đạt đều biểu đạt , thì còn gọi là “bế khẩu”?

 

Nhất Trần chắp tay:

【A Di Đà Phật, công pháp chẳng tiểu tăng tu.

Là sư phụ thấy tiểu tăng miệng lưỡi quá khéo, nên bắt tu bế khẩu thiền.】

 

“Khéo miệng?”

Tiểu Bạch ngẩn ngơ.

 

Dòng chữ biến đổi:

【Tiểu tăng tôn sư trọng đạo, sư phụ , thì lời tu luyện.】

 

Tiểu Bạch: …

Thế cũng là lý do ?

 

Nó phức tạp hỏi:

“Thế sư phụ ngươi từng hối hận vì đưa đề nghị đó ?”

 

Nhất Trần nghĩ nghĩ, lắc đầu:

【Hẳn là .】

 

Tiểu Bạch: …

Nó càng thêm tò mò, rốt cuộc tên trò gì để sư phụ bắt tu bế khẩu thiền.

 

Một con sẻ nhỏ nhảy lên tay Nhất Trần, nghiêng đầu .

Nhất Trần mỉm cúi xuống, dùng tay trêu chọc nó.

 

Ánh mắt đen nhánh của Tiểu Bạch lóe lên vài tia kim quang, Nhất Trần chằm chằm.

Chẳng bao lâu, Nhất Trần nhận ánh phức tạp chiếu lên , , bắt gặp bộ mặt lông xù đầy khó tả của Tiểu Bạch.

 

Nhất Trần:

【Tiểu Bạch tiền bối?】

 

Tiểu Bạch híp mắt :

“Sư phụ ngươi cũng đúng lắm, thật sự nên tu bế khẩu thiền cho tử tế.”

 

Nhất Trần: ???

 

lúc , A Chiêu thu dọn xong chạy đến:

“Tiểu Bạch, Tiểu Hôi, Nhất Trần, xong , thôi.”

 

Nhất Trần tiểu cô nương chạy đến mặt, mỉm đưa linh quả giữ cho cô bé:

【Minh tiểu hữu, ăn linh quả , hái xuống.】

 

A Chiêu nhận, trái cảnh giác :

“Vừa đào linh thảo, g.i.ế.c yêu thú, ngươi chẳng giúp gì, thể chia phần.”

 

Nhất Trần vẫn mỉm :

【Tiểu tăng , cũng cần những thứ đó. Ăn .】

 

A Chiêu vẫn nhận, nghiêm giọng hỏi:

“Nếu ăn, ngươi đòi linh thạch ?”

 

Nụ mặt Nhất Trần thoáng cứng .

 

A Chiêu tiếp lời:

“Nếu đòi, thì ngươi định lấy bao nhiêu?”

 

【… Tặng ngươi, lấy.】

 

A Chiêu lập tức lắc đầu:

“Thôi khỏi, thích ăn linh quả, ngươi giữ lấy mà ăn.”

 

Nói xong, cô bé bước đến bên Tiểu Bạch, cái giỏ nhỏ lưng nó.

Trong đó, Tiểu Hôi đang ngủ say, lông tơ mềm mại.

Hai ngày nay nó cứ ngủ li bì, Tiểu Bạch bảo rằng ngọn lửa nhỏ nó phun tiêu hao quá nhiều lực lượng, giờ chỉ ngủ mới hồi phục.

 

A Chiêu lo lắng, từng hỏi cần bày tụ linh trận, tiếp tục cho nó ngâm d.ư.ợ.c dịch .

Tiểu Bạch nghĩ lắc đầu:

“Lúc hôn mê nó sẽ tự hấp thu linh khí.

Nếu bày thêm tụ linh trận, e là nó sẽ hấp thu quá mức, tiêu hóa nổi, tự bạo mà chết.”

 

Vừa đến “tự bạo mà chết”, A Chiêu liền dám nhắc chuyện bày tụ linh trận, để mặc nó ngủ trong giỏ.

 

Xác định Tiểu Hôi , cô bé cõng giỏ nhỏ lên lưng, bế Tiểu Bạch, sang Nhất Trần đang xếp bằng:

“Đi thôi.”

 

Nhất Trần bóng dáng tiểu cô nương, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc. 

Không thích ăn linh quả?

 

Phía , giọng Tiểu Bạch vang lên:

“Ngươi vốn thích ăn linh quả cơ mà?”

 

A Chiêu hạ giọng:

“Thích thì thích, nhưng dám ăn của Nhất Trần đạo hữu.”

 

“Tại ?”

 

“Vì linh quả của là miễn phí.

A tỷ, a  đều , trời sẽ rơi xuống bánh nướng miễn phí, nếu , thì chắc chắn độc.

Cho nên, ăn.”

 

Nghe , Nhất Trần suýt vấp chân ngã sấp mặt.

Chỉ vì lý do thôi ?

 

“Với , đó tụng một đoạn kinh liền lấy linh thạch của .

Nhỡ ăn một quả linh quả, đòi chia nửa linh d.ư.ợ.c yêu thú của thì ?”

 

Tiểu Bạch gật gù:

“Cũng chút đạo lý, thì ăn.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-265-bong-lai-dao-tang-nhat-chu.html.]

.”

 

Nhất Trần: …

 

Gió thổi vù vù.

Bước chân thoáng dừng .

A Chiêu cũng ngừng, đầu .

 

“Choang!”

Một thanh trường kiếm từ bên trái Nhất Trần đ.â.m , chĩa thẳng mặt .

 

Nhất Trần nghiêng đầu, đôi mắt bi thương như từ bi thanh kiếm, vẫn mang ý .

Kiếm dừng ngay chóp mũi , chỉ cần động nhẹ là mũi đ.â.m xuyên.

 

A Chiêu nữ tử áo trắng hiện , nhận đó chính là thiếu nữ mặc cả lợi hại, xuống tay cũng nhanh như chớp.

Cô bé chớp mắt mấy , về phía Nhất Trần.

 

Hắn nhanh chóng một hàng chữ:

【Tang đạo hữu, nhiều năm gặp, tu vi tinh tiến ít.】

 

Tang Nhất Chu liếc hàng chữ, xoay cổ tay, “choang” một tiếng, kiếm nhập vỏ.

“Ngươi phát hiện tung tích ma tộc ở ?”

 

Nhất Trần chắp tay:

【Người chạm trán ma tộc là Minh Chiêu đạo hữu, chi tiết ngươi thể hỏi nàng.】

 

Tang Nhất Chu đảo mắt quanh, ánh dừng A Chiêu, lộ vẻ do dự:

“Nàng? Muội ?”

 

A Chiêu ưỡn ngực, trịnh trọng hành lễ:

“Kiếm Tông, Minh Chiêu.”

 

“…”

 

A Chiêu vẫn chằm chằm, rõ ràng thấy nét kinh ngạc thoáng qua gương mặt đối phương.

 

Tang Nhất Chu:

“Ngươi là Minh Chiêu?”

 

A Chiêu chắp tay ngực:

.”

 

Tang Nhất Chu lưỡng lự:

“Minh đạo hữu, hỏi một vấn đề mạo phạm.”

 

“Vấn đề mạo phạm thì  cần hỏi, sẽ trả lời.”

A Chiêu khoát tay, dứt khoát cự tuyệt.

 

Tang Nhất Chu: …

Nàng Nhất Trần, âm thầm truyền âm:

“Con bé thật sự là Minh Chiêu? Nó bao nhiêu tuổi?”

 

Nhất Trần chậm rãi :

【Minh tiểu hữu năm nay hơn bốn tuổi.】

 

“…”

 

Tang Nhất Chu suýt c.h.ử.i thề.

Ngươi thì , cần ngay mặt con bé ?

 

A Chiêu thấy dòng chữ, lập tức ưỡn thẳng lưng hơn:

, hơn bốn tuổi .”

 

Nghe sự kiêu hãnh trong giọng điệu, Tang Nhất Chu nhịn bật .

Quả nhiên là một đứa trẻ.

 

Nàng chắp tay:

“Tại hạ, Bồng Lai Đảo, Tang Nhất Chu.

Đã lâu danh Minh Chiêu tiểu hữu.”

 

“Bồng Lai Đảo?”

A Chiêu ngạc nhiên.

 

Cô bé từng a nương nhắc đến, trong lớp của Kiếm Tông cũng trưởng lão giảng giải về Bồng Lai Đảo.

Đảo ngoài Đông Hải, quanh năm sương mù và trận pháp bao phủ, nếu tử Bồng Lai dẫn đường thì ai .

 

Còn

Tinh Sư của Bồng Lai Đảo.

 

“Vừa thất lễ, mong Minh tiểu hữu chớ trách.”

Tang Nhất Chu cúi đầu xin .

 

A Chiêu ngẩn ngơ:

“Hả?”

 

Cô bé mơ màng, chẳng đối phương thất lễ chỗ nào.

 

“Vừa đột ngột rút kiếm lao , ngươi sợ ?”

Tang Nhất Chu cố ý hạ giọng dịu dàng.

 

A Chiêu lắc đầu:

“Không, vì ngươi mang sát khí.

Ta đoán ngươi quen Nhất Trần đạo hữu, hai là bằng hữu?”

 

“Không .”

, bằng hữu tri kỷ.】

Hai cùng lúc đáp lời.

 

A Chiêu bên bên , càng thêm tò mò:

“Hai quen thế nào?”

 

“Ba năm , Thanh Vân đại hội.”

Tang Nhất Chu giải thích.

 

A Chiêu chớp mắt:

“Chính là đại hội mười năm một , chỉ cho phép tu sĩ trẻ ba mươi tuổi, tu vi quá Nguyên Anh tham dự ?”

 

.”

Tang Nhất Chu nhíu mày thật chặt, như nhớ điều gì.

“Ta đáng lẽ nên .”

 

Nhất Trần:

【Sự , Tang đạo hữu hối hận cũng vô ích.】

 

Tang Nhất Chu trừng mắt:

“Cút.”

 

Nhất Trần vẫn mỉm , lập tức dịch sang bên cạnh, tránh xa nàng một chút.

 

“Thôi, bỏ qua chuyện đó. Trở chính sự.

Minh tiểu hữu, ngươi thể kể chuyện gặp ma tu ?”

 

A Chiêu gật đầu, kể sơ lược những gì xảy , tất nhiên vẫn giấu chuyện Tiểu Hôi phun lửa.

 

“Chậc, quả nhiên ma tu trộn .”

Tang Nhất Chu cau mày.

 

Nhất Trần ngạc nhiên nàng:

【Ngươi nhận tin ma tộc lẻn Thanh Liên bí cảnh?】

 

“Không . Trên đường lịch luyện, gặp sư thúc.

Người báo cho , nên mới đến xem thử.”

Nhắc đến sư thúc, mày nàng càng nhíu chặt.

Loading...