A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 264: Chư Hoài Phách và hiểu lầm với kiếm tu

Cập nhật lúc: 2025-10-03 04:34:03
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chuyện gì ?”

 

【Trước đó tiểu tăng ngang qua mấy ngôi mộ, nơi đó cũng còn bất kỳ khí tức nào, Minh tiểu hữu chôn cất bọn họ ?】

 

, hình như bọn họ cướp một vị tỷ tỷ, cướp còn g.i.ế.c ngược .

Vị tỷ tỷ lấy đồ của họ, lấy thì chôn cất cho họ thôi.”

A Chiêu đại khái kể sự việc.

 

Nhất Trần mỉm :

【Minh tiểu hữu thật là thiện tâm.】

 

A Chiêu nheo mắt :

“Dù lấy đồ của họ, cũng chút việc chứ.”

 

Nghe , Nhất Trần tiểu cô nương mặt thêm vài

【Kỳ thực khi tiểu tăng cũng niệm mấy đoạn vãng sinh kinh cho bọn họ.】

 

A Chiêu chớp mắt, nghi hoặc , trong lòng nảy sinh một dự cảm.

 

Nhất Trần tiếp:

【Tiểu tăng cũng xem như chút việc cho họ, thể chia cho tiểu tăng một ít đồ ?】

 

A Chiêu:

Quả nhiên đoán trúng .

 

Cô bé chút đau lòng:

“Chia cho ngươi một chút thôi nhé.”

 

Nhất Trần chắp tay niệm:

【A Di Đà Phật, Minh tiểu hữu quả là lòng từ bi.】

 

A Chiêu lục trong túi trữ vật, lấy một túi đựng chừng hơn mười khối linh thạch:

“Cho ngươi, linh thạch nhiều, nhưng cái túi cũng thể đem bán.”

 

Nhất Trần chê, hai tay đón lấy:

【Đa tạ Minh tiểu hữu.】

 

A Chiêu nghĩ nghĩ, lấy một hộp nhỏ đưa cho :

“Cho ngươi.”

 

Nhất Trần khó hiểu, nhưng vẫn nhận lấy.

 

A Chiêu chỉ cằm :

“Thuốc cầm máu, bôi .”

 

Nhất Trần vốn mang một vẻ sáng trắng như phát quang, gương mặt đầy Phật tướng, nhưng lúc đó một vết bầm rõ.

 

Hắn mỉm

【Đa tạ.】

 

Mỉm mở nắp hộp, bên trong là loại cao màu sắc quái dị.

Nụ nơi khóe môi cứng

 

Hắn bắt đầu tự phản tỉnh.

Chẳng lẽ mở miệng đòi thù lao niệm kinh, chọc cô bé vui?

 

Theo bản năng, liếc tiểu cô nương bên cạnh.

lúc đối diện ánh mắt cô bé, đôi mắt sáng cong cong thành hình trăng khuyết.

 

Nhất Trần: …

Chẳng lẽ… đưa nhầm?

 

Hắn do dự đưa ngón tay chấm nhẹ chút cao, khi ngón tay gần sát thì ngửi thấy mùi vị quen thuộc:

Đắng đắng, cay cay.

 

Nhất Trần:

Quả thực là t.h.u.ố.c cầm máu.

 

Nhất Trần thoa lên cằm, lập tức cảm thấy mát lạnh, cơn đau rát biến mất.

Hắn vô cùng kinh ngạc, tuy màu sắc kỳ lạ nhưng hiệu quả .

 

Hắn đưa hộp cao trả A Chiêu:

【Đa tạ.】

 

A Chiêu nhận, xua tay:

“Ngươi cầm lấy , cho ngươi đó.”

 

Nhất Trần mơ hồ cảm thấy, dáng vẻ già dặn của tiểu cô nương chút giống sư phụ .

 

Hắn nhớ lời Chư Hoài Phác  , liền hỏi:

【Đây là do Minh tiểu hữu luyện ?】

 

.”

A Chiêu gật đầu.

 

Nghe xong, Nhất Trần khách sáo nữa, thu hộp cao cầm m.á.u .

 

“Giờ chúng nên ?”

A Chiêu hỏi.

 

Cô bé quên bản thêm một nhiệm vụ:

Phải báo cho những khác trong bí cảnh , bên trong ma tộc.

 

Nhất Trần xoay chuỗi Phật châu trong tay:

【Tùy duyên?】

 

Thanh Liên bí cảnh lớn, gặp thì chẳng gặp , gặp thì tự xuất hiện.

 

A Chiêu phân tích , nghiêng đầu góp ý:

“Hay là ngươi mấy chữ to ‘trong bí cảnh ma tộc’, để chúng nổi giữa trung, khác thấy liền ?”

 

【Không , nhắc nhở khác cũng đồng thời nhắc nhở ma tộc.

Giờ chúng ở thế sáng, chúng ẩn trong tối, cẩn thận.

Không mục đích chúng đây là gì, nếu lỡ chọc giận khiến chúng liều c.h.ế.t thì hỏng.】

 

A Chiêu thấy lý:

“Vậy chúng tìm .”

 

Cô bé khẽ thở dài:

“Nếu thêm nhiều đến giúp thì mấy.”

 

Nghe , Nhất Trần như chợt nhớ , lấy truyền âm thạch

【Tiểu tăng quen vài , lẽ họ cũng ở trong bí cảnh.

Ta gửi tin cho họ, nhờ họ truyền .】

 

A Chiêu ngạc nhiên:

“Bằng hữu ngươi cũng đều ở đây ?”

 

Nhất Trần:

【Có lẽ . Thanh Liên bí cảnh hiếm khi mở, nếu vướng việc gì, chắc chắn họ sẽ .】

 

Nghe , A Chiêu lộ vẻ trầm ngâm.

, Thanh Liên bí cảnh là di tích tiên nhân thượng cổ để , nhiều bảo vật lắm.

Chắc chắn tử Kiếm Tông cũng ít.

 

Nghĩ thế, cô bé lấy truyền âm thạch của .

Ở Kiếm Tông, cô bé lòng , đổi truyền âm thạch với ít .

Nếu ai trong đó cũng bí cảnh, cô bé thể cảm nhận khí tức từ truyền âm thạch.

 

A Chiêu nhắm mắt cảm nhận, quả nhiên là  nhiều.

Chừng mười .

 

Trong lòng cô bé mừng rỡ, lập tức bóp một đàn tiểu điểu mập mạp màu thanh thiên, kể đại khái sự việc, đó vuốt một con, dặn dò:

“Hãy đem tin tức báo cho những khác, đường cẩn thận, .”

 

“Chíp chíp chíp~”

Một bầy chim nhỏ xanh biếc vỗ cánh bay lên, chớp mắt khuất dạng.

 

A Chiêu , bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Nhất Trần.

Trước mặt hai con linh hạc, chỉ tay, chúng liền vỗ cánh bay .

 

Nhất Trần:

【Bằng hữu của Minh tiểu hữu thật nhiều.】

 

A Chiêu :

“Đều là hậu bối của .”

 

Nhất Trần: …

Hắn tiểu cô nương bé xíu mặt, nhịn hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-264-chu-hoai-phach-va-hieu-lam-voi-kiem-tu.html.]

【Minh tiểu hữu năm nay bao nhiêu tuổi?】

 

Chẳng lẽ cô bé tu luyện công pháp truyền thuyết cải lão đồng?

 

A Chiêu:

“Hơn bốn tuổi .”

 

Nhất Trần gật gù, tỏ vẻ hiểu.

 

A Chiêu hỏi gửi tin xong , khi nhận câu trả lời khẳng định, cô bé :

“Vậy chúng tìm những khác thôi.”

 

“Chia tìm cùng ?”

A Chiêu hỏi.

 

Nhất Trần ngẫm nghĩ:

【Đi cùng , ma tộc hung ác tàn nhẫn, cùng thì an hơn.】

 

A Chiêu ý kiến.

Hai sóng vai bước .

 

Ngoài Thanh Liên bí cảnh.

Thanh quang lóe sáng.

 

Người bên ngoài chú ý:

“Có .”

 

“Xem thêm một kẻ xui xẻo.”

 

Có kẻ dòm ngó, mắt rời vầng sáng .

Khi ánh sáng tan , một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi, mặc cẩm bào đen viền vàng, hiện mắt .

 

Hắn mặt lạnh, đảo mắt quanh:

“Có của Đạo Minh ở đây ?”

 

Có kẻ lén nhạt. 

Sợ cướp đây mà, tìm Đạo Minh che chở?

Trên chắc chắn đồ .

 

Không ai đáp, Chư Hoài Phác khẽ nhíu mày.

Hắn tự nhiên cảm nhận những ánh mắt đầy dã tâm đổ dồn về phía .

Nơi cách cứ điểm Đạo Minh gần nhất năm mươi dặm.

 

Khoảng cách với tu sĩ chẳng đáng gì, nhưng với những kẻ ý đồ, bấy nhiêu cũng đủ nhiều chuyện .

Nếu là , còn vui vẻ “chơi đùa” với bọn họ, nhưng giờ thời gian gấp gáp, dây dưa.

 

Thế là bước nhanh đến mấy kiếm tu đeo kiếm bên hông, treo lệnh bài tử Kiếm Tông:

“Các ngươi nhận hộ tiêu ?”

 

Mấy kiếm tu xua tay:

“Không nhận.”

 

Bọn họ còn chính sự.

 

Chư Hoài Phác lấy một túi linh thạch căng phồng:

“Thật sự nhận?”

 

Mấy kiếm tu lắc đầu:

“Không nhận, chúng việc .”

 

Chư Hoài Phách lấy thêm một túi:

“Nhận ?”

 

“…Không nhận.”

 

Hắn tiếp tục lấy thêm một túi linh thạch nữa.

 

Mấy kiếm tu liếc , :

“Để chúng bàn bạc một chút.”

 

Họ bắt đầu truyền âm trao đổi:

“Cứ điểm Đạo Minh cách đây năm mươi dặm, với bản lĩnh của tiểu sư thúc tổ, chắc chắn sớm thế .

Chúng nhận chuyến , cũng kịp.”

 

“Nhỡ tiểu sư thúc tổ sớm thì ?

Xung quanh kẻ dòm ngó, ngươi yên tâm ?

Đừng quên nhiệm vụ tông chủ giao.”

 

“Ờ… cũng lý.”

 

“Người khỏi bí cảnh, khi gặp tiểu sư thúc tổ, nếu hỏi tình hình, chúng cũng thể đoán chừng khi nào .”

 

“Có lý.”

 

Trao đổi xong, ánh mắt cả bọn đồng loạt về Chư Hoài Phác.

 

Kiếm tu Giáp:

“Trước tiên chúng hỏi ngươi vài câu, sẽ dựa câu trả lời của ngươi mà quyết định nhận chuyến hộ tiêu .”

 

Chư Hoài Phác bắt đầu nghi ngờ.

Mấy tên kiếm tu mà lôi thôi , thấy nhiều linh thạch như thế mà còn chần chừ, thật là kiếm tu ?

 

“Cứ hỏi .”

Hắn mất kiên nhẫn.

 

“Ngươi thấy một đứa bé chừng bốn tuổi trong bí cảnh ?”

Kiếm tu Giáp hỏi.

 

Nghe mấy chữ “đứa bé bốn tuổi”, Chư Hoài Phác lập tức cảnh giác.

Theo suy đoán của , Minh Chiêu ở Kiếm Tông sống chẳng hề dễ chịu, chính cô bé từng kẻ trong tông, thể từng kiếm tu ức hiếp.

 

Bởi cô bé mới một tiến Thanh Liên bí cảnh.

Chẳng lẽ mấy tên

 

Trong lòng xoay chuyển đủ loại suy nghĩ, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ mơ hồ:

“Đứa bé bốn tuổi? Chưa từng thấy. Các ngươi tìm nó gì?”

 

Nghe thiếu niên từng thấy tiểu sư thúc tổ, mấy kiếm tu thoáng thất vọng.

 

Không thấy tiểu sư thúc tổ…

Thế thì họ càng thể rời khỏi đây.

Nhỡ trong lúc họ bỏ , cô bé ngoài, chắc chắn sẽ kẻ chặn .

Vì thế họ đành ba túi linh thạch căng phồng mắt, mà lòng đau như cắt.

 

Sắc mặt Kiếm tu Giáp mấy :

“Đương nhiên là việc.”

 

Linh thạch… linh thạch sắp mọc cánh bay mất .

 

Chư Hoài Phác càng tin chắc suy đoán trong lòng.

Bọn họ quả nhiên định gây sự với Minh đạo hữu.

 

Thật đáng giận, mấy gã nam nhân to xác mà bắt nạt một tiểu cô nương, thế cô bé còn trốn bí cảnh, mà bọn chúng vẫn đeo bám tha.

 

Cũng may, .

Nếu Minh Chiêu một , nhất định sẽ chúng chặn .

 

“Ồ, hình như gặp một tiểu hài tử.”

Chư Hoài Phác giả vờ nhớ .

 

Mắt mấy kiếm tu sáng rực:

“Thật ? Trông thế nào? Gặp ở ?”

 

“Nhỏ xíu, đeo cái giỏ con lưng, bên cạnh một linh thú trông như ch.ó và một con chim xám xịt.”

Hắn đại khái miêu tả dáng vẻ của A Chiêu.

 

, chính là ! Ngươi gặp ở ?”

Mấy kiếm tu hai mắt sáng rực, gấp gáp hỏi.

 

Từ khi tiểu sư thúc tổ một Thanh Liên bí cảnh, bọn họ lo c.h.ế.t , chỉ sợ cô bé kẻ bắt nạt.

 

trong mắt Chư Hoài Phác, ánh sáng đó chẳng khác gì bầy sói đói tin về một con cừu non, thầm lạnh, gãi đầu :

“Hình như cô bé bóp nát lệnh bài rời bí cảnh .”

 

Nghe , mấy kiếm tu liếc .

Họ canh cổng bí cảnh từ ngày đầu mở , tận mắt trông chừng, dám chắc tiểu sư thúc tổ hề ngoài.

 

Chẳng lẽ…

Người gì cô bé ?

Loading...