A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 262: Bước Bước Sinh Liên, Nhất Trần Phật Tử

Cập nhật lúc: 2025-10-03 04:04:37
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những con huyết trùng nhỏ  chạm hỏa diễm liền bùng cháy, như những vệt lưu tinh rơi xuống, tựa hồ đang giáng một trận mưa lửa tuyệt mỹ.

 

Trong trận pháp phòng ngự, A Chiêu ngẩng đầu , thấy những con huyết trùng  lửa thiêu chết.

Những con chạy trốn cũng sẽ ngọn lửa như linh tính cuốn lấy, đốt sạch.

 

Trận mưa lửa kéo dài chừng một khắc, đến khi kết thúc, ngay cả tro bụi của bọn trùng cũng còn sót .

 

A Chiêu đưa mắt quanh, khi hỏa diễm tiêu diệt hết đám trùng liền biến mất, mặt đất thậm chí lấy một cọng cỏ bén lửa.

 

Cô bé cúi đầu Tiểu Hôi đang trong lòng bàn tay trái:

“Tiểu Hôi, ngươi thật lợi hại.”

 

“Chíp chíp~”

Được khen, Tiểu Hôi vui vẻ vỗ cánh, bay lượn mặt cô bé.

 

Tiểu Bạch đang cô bé kẹp trong tay thì bĩu môi, giãy vài cái, hiệu thả xuống.

 

A Chiêu liền đặt nó xuống.

Tiểu Bạch bước mấy bước, cảnh giác quan sát bốn phía, dò xem còn con ma cổ trùng nào sống sót .

Ma cổ trùng vốn là vật cực khó đối phó, tuyệt thể để chúng tồn tại.

 

“Tiểu Hôi!”

 

Vừa mới xoay nửa vòng, Tiểu Bạch tiếng kêu thất thanh của A Chiêu.

đầu, thấy Tiểu Hôi còn vui vẻ vỗ cánh bay lượn giờ rơi thẳng xuống đất.

 

A Chiêu vội đưa tay đón lấy, mắt đầy lo lắng:

“Tiểu Hôi, ngươi ?”

 

Tiểu Bạch bước nhanh đến:

“Đưa cho bản tọa xem.”

 

“Chíp…”

Tiểu Hôi yếu ớt kêu một tiếng.

 

Tiểu Bạch: …

 

Nghe hiểu, A Chiêu sốt ruột hỏi:

“Tiểu Bạch, Tiểu Hôi ?”

 

“... Nó bảo, cánh nó mỏi quá, nghỉ ngơi.”

Tiểu Bạch trầm mặc một lát vẫn dịch , để cô bé bớt lo lắng.

 

A Chiêu ngẩn :

“Cánh mỏi?”

 

“Chíp.”

Tiểu Hôi rúc đầu nhỏ lòng bàn tay cô bé cọ cọ.

 

A Chiêu về phía Tiểu Bạch.

Nó tiếp tục dịch:

“Nó bay lâu quá, cánh động nổi nữa, nghỉ một chút.”

 

A Chiêu chợt hiểu.

Trước Tiểu Hôi cũng bay, nhưng luôn chậm rãi, từng như , gấp gáp và nhanh đến thế.

 

“Nghỉ cho khỏe , khổ cực cho ngươi .”

Cô bé khẽ vuốt đầu nhỏ của nó.

 

“Chíp.”

Tiểu Hôi đáp , đôi mắt nhỏ khép dần, chìm giấc ngủ.

 

A Chiêu thấy thế, lấy chiếc giỏ nhỏ trong túi trữ vật , lót một lớp lông mềm đáy, đặt Tiểu Hôi trong.

 

Tiểu Bạch lườm:

“Để nó linh thú đại là , đeo cái giỏ vướng c.h.ế.t .”

 

A Chiêu nhắc:

“Ngươi quên ?

Chính ngươi chịu linh thú đại, kéo theo Tiểu Hôi cũng chịu, còn bắt bán nó đấy.”

 

Tiểu Bạch: …

Hình như đúng là chuyện .

 

“Còn nguy hiểm ?”

A Chiêu hỏi.

 

Tiểu Bạch lắc đầu:

“Hết , đốt sạch.”

 

Nghe , cô bé Tiểu Hôi đang ngủ say trong giỏ, khẽ hỏi:

“Tiểu Bạch, Tiểu Hôi rốt cuộc là loài chim gì? Sao lợi hại đến thế?”

 

“Ừm…”

Tiểu Bạch đáp.

 

A Chiêu phát hiện khác thường:

“Ngươi ?”

 

“Không chắc lắm.”

 

A Chiêu nghi hoặc:

“Tiểu Bạch, ngươi thật kỳ lạ.”

 

phục:

“Bản tọa kỳ lạ thế nào?”

 

“Sao ngươi cái gì cũng thế?”

 

“Người xám xịt thế , bản tọa nhận là giống loài nào?”

 

rõ ràng ngươi , Tiểu Hôi là khắc tinh của ma cổ trùng, còn nhắc gì đó về tâm huyết, về sức mạnh nữa.”

 

Ánh mắt Tiểu Bạch trốn tránh:

“Cái …”

 

“Ngươi giấu chuyện gì ?”

A Chiêu nghiêng mặt, dí sát .

 

Bị cô bé kề gần, Tiểu Bạch giơ móng đẩy mặt cô bé :

“Bản tọa nó hiện tại là loài gì, nhưng bản tọa kiếp của nó là gì.”

 

“Là gì?”

A Chiêu truy hỏi.

 

“Muốn ?”

 

“Ừm!”

Cô bé gật mạnh.

 

Tiểu Bạch gian:

“Bản tọa cho ngươi.”

 

A Chiêu: … ???

 

Nó nhảy lên giỏ, ngậm lấy Tiểu Hôi đang ngủ, cuộn xuống, đặt Tiểu Hôi .

 

“Nó là gì cũng dễ đoán thôi, khắc tinh của ma tộc chỉ mấy loài linh thú.

bản tọa .”

 

“Tại ?”

A Chiêu phồng má, tức giận nó.

 

Nó ngáp dài:

“Vì ngươi tự tìm hiểu, thể cái gì cũng dựa bản tọa.

Thân phận của Tiểu Hôi tra một chút sẽ .”

 

Nói xong, nó nhắm mắt ngủ, chẳng mấy chốc vang đều tiếng hít thở.

 

“…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-262-buoc-buoc-sinh-lien-nhat-tran-phat-tu.html.]

A Chiêu hai con thú nhỏ ngủ trong giỏ, hừ một tiếng:

“Ta tự tra , cần gì hỏi ngươi.”

 

Cô bé đeo Huyền Viễn kiếm, cõng giỏ lên lưng, đốt mấy tấm ẩn tức phù, rời .

 

Vừa   nghĩ, cô bé suy đoán: 

Loài linh thú nào là khắc tinh ma tộc?

 

Đi một đoạn, cô bé mới phát hiện cảnh vật chung quanh quen thuộc…

A Chiêu ngẩn , thì vô thức ngược đường cũ.

Cô bé vỗ trán, toan đổi hướng thì bỗng tai khẽ động, tiếng chuyện.

 

“Kiếm Tông…”

 

Định rời , nhưng thấy hai từ “Kiếm Tông”, cô bé liền ngừng bước, niệm Ẩn Thân quyết, men theo tiếng mà tìm đến.

 

Cô bé rón rén ló đầu từ bụi rậm thấp, về phía phát âm thanh.

Trên đất trống hai .

 

Khi thấy rõ, đồng tử cô bé khẽ co .

Một là Chư Hoài Phác trong áo bào đen kim tuyến, đang gì đó với đối diện.

Người khoác áo choàng đen, trùm kín từ đầu đến chân, hạng chính đạo.

 

Lúc , Chư Hoài Phác cúi đầu tìm trong giới chỉ, còn kẻ áo đen thì chìa tay .

A Chiêu thầm kêu “ ”, nghĩ ngợi liền rút Huyền Viễn kiếm, xông quát:

“Chư đạo hữu, cẩn thận!”

 

Nghe tiếng non nớt quen thuộc, Chư Hoài Phác ngẩng đầu, thấy tiểu cô nương mặt căng , một tay cầm kiếm sáng loáng c.h.é.m thẳng về phía áo đen.

 

Chư Hoài Phác:

Khoan

 

Kiếm sắp c.h.é.m xuống, áo đen vung tay, một chuỗi Phật châu quấn lấy thanh kiếm, nâng cả A Chiêu lên .

 

A Chiêu sững , lập tức gập , tung cước đá thẳng.

 

“Bụp!”

Một cước đá trúng, kẻ áo đen đau đớn lùi mấy bước.

 

A Chiêu buông kiếm, hạ xuống đất, tay lôi một chồng phù lục, ném lên trời:

“Lôi trận, khởi!”

 

Chư Hoài Phác vốn định xem náo nhiệt, nay thấy thế thì vội lao lên chắn kẻ áo đen:

“Minh đạo hữu, chậm !”

 

A Chiêu nhíu mày:

“Chư đạo hữu, tránh , kẻ là ma tộc!”

 

“Hả?”

Chư Hoài Phác ngớ :

“Ma tộc?”

 

.”

A Chiêu niệm pháp quyết.

Tiểu Bạch từng bảo, thiên địch của ma tộc chính là lôi cùng hỏa.

Tiểu Hôi kiệt sức, giờ cô bé dùng sấm sét để diệt trừ kẻ .

 

Hai hợp lực, nhất định sẽ thắng.

 

“Khoan, hiểu lầm!”

Chư Hoài Phác vội , quát kẻ áo đen:

“Còn mau bỏ áo choàng !”

 

Người áo đen ôm cằm đá đau, chậm rãi bỏ mũ trùm xuống, lộ cái đầu bóng lưỡng sáng loáng nắng.

 

A Chiêu: ???

Cô bé ngơ ngác, nhưng vẫn giữ cảnh giác:

“Ngươi là ai?”

 

Chỉ cần vị tiểu tăng chỗ nào bất thường, cô bé sẽ lập tức tay.

 

Thiếu niên tăng nhân nốt chu sa giữa trán chắp tay, một hàng chữ bằng linh lực hiện mặt:

【A Di Đà Phật, tiểu tăng Nhất Trần, từ lâu danh Minh Chiêu tiểu đạo hữu.】

 

“Nhất Trần? Phật tử của Nhất Thiền Tông?”

A Chiêu bừng tỉnh.

 

Chư Hoài Phác gật đầu:

, chính là , ma tộc, ngươi hiểu lầm .”

 

A Chiêu quan sát kỹ, xác nhận ma tộc, bèn thu phù lục , chắp tay xin :

“Kiếm Tông Minh Chiêu thất lễ, Nhất Trần đạo hữu, là mạo phạm.”

 

“…”

 

Không thấy trả lời, Chư Hoài Phác mỉm :

“Nhất Trần gì đáng ngại, ngươi đừng bận tâm, tâm rộng.”

 

A Chiêu chớp mắt, trong lòng nghi hoặc.

Nhất Trần , Chư Hoài Phác ?

 

Ngẩng đầu , quả thấy mặt Nhất Trần nổi hai chữ kim quang:

【Vô ngại.】

 

A Chiêu: …

 

Chư Hoài Phác giải thích:

“Nhất Trần đang tu bế khẩu thiền, thể mở miệng .”

 

Nhất Trần chắp tay, hiền hòa, hiện chữ:

.】

 

A Chiêu nghẹn lời.

Trên đời công pháp kỳ quái thế , tu luyện mà phép ?

 

“Vừa ngươi nhắc đến ma tộc là thế nào?”

Chư Hoài Phác hỏi.

 

A Chiêu còn đáp, Tiểu Bạch chui khỏi giỏ:

“Chúng gặp ma tộc, vất vả lắm mới thắng.

Kẻ cũng khoác áo choàng đen kín mít như .”

 

“Thật sự gặp ma tộc? Có thương ?”

Chư Hoài Phác cau mày.

 

A Chiêu lắc đầu:

“Không.”

 

Hắn dò xét kỹ, thấy cô bé hề hấn gì, mới thở phào, chợt tỉnh ngộ:

“Ra thế, nên Minh đạo hữu mới nhận lầm Nhất Trần thành ma tộc.”

 

Hắn sang trêu:

“Bổn thiếu gia bảo ngươi , đừng trùm kín mít như thế, coi chừng hiểu nhầm thành kẻ .

Ngươi xem, sai .”

 

Nhất Trần mỉm , hiện chữ:

【Tiểu tăng sẽ đổi màu.】

 

Chư Hoài Phác: …

 

Nhất Trần đến gần, A Chiêu chăm chú lưng .

 

Hắn để ý, hỏi bằng chữ:

【Tiểu hữu, lưng tiểu tăng gì lạ ?】

 

A Chiêu kỹ một hồi, lắc đầu:

“Không gì.”

 

Quả nhiên, lời đồn thể tin.

Vị Nhất Trần Phật tử , bước bước sinh liên?

Đừng hoa sen, ngay cả một chiếc lá sen cũng chẳng thấy ...

Loading...