A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 261: Huyết Cổ Trùng xuất hiện, A Chiêu lâm nguy
Cập nhật lúc: 2025-10-03 03:50:51
Lượt xem: 45
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ầm!”
Mấy cái xúc tu của bạch tuộc nặng nề quật xuống mặt đất, đất đá rung chuyển.
Lông của Tiểu Bạch dựng cả lên, nó đầu hét với A Chiêu:
“Bày Lôi trận, mau, g.i.ế.c nó !”
Nghe , A Chiêu vội lấy phù lôi , một tay kết quyết, tay còn ném những tấm phù lên trung.
“Onggggg!”
Huyền Viễn kiếm lơ lửng giữa trung, phát một tiếng ngân dài, vô tiểu quang kiếm nữa hiện quanh nó.
Không, còn nhiều hơn .
Những thanh tiểu quang kiếm phát sáng đồng loạt chấn động, tất cả chĩa thẳng về phía bạch tuộc hung ác bên .
“Véo!”
“Véo!”
“Véo!”
Từng đợt kiếm quang như mưa bão dội xuống, ghim sâu thể bạch tuộc.
Nó phát một tiếng gầm giận dữ, vô kiếm khí công kích, ầm một tiếng ngã xuống, bụi đất cuồn cuộn bay lên.
Bạch tuộc tỏa hắc khí ngã xuống, nhưng kiếm quang trời vẫn dừng, như mưa lớn liên miên trút xuống.
Đôi mắt sáng trong của A Chiêu phản chiếu vô tiểu kiếm sáng loáng, khí thế vô tận.
Thật lợi hại!
“Dừng tay a....”
Bên cạnh, Tiểu Bạch thét lên.
A Chiêu thấy, lập tức cảnh giác nó:
“Tại bảo Tiểu Hắc dừng tay?”
Cô bé nghĩ, Tiểu Bạch giống a cha, cũng nhập ma ?
Rõ ràng Tiểu Hắc đang c.h.é.m ma tộc xa, tại nó bảo dừng?
Tiểu cô nương còn đang tính toán, nếu Tiểu Bạch cũng giống a cha mà đầu óc bình thường, cô bé sẽ lấy vỏ kiếm gõ ngất nó.
“Con yêu đó hạ Ma Cổ, một khi cổ trùng ký sinh, nếu ký chủ chết, cổ trùng sẽ điên cuồng nuốt sạch m.á.u thịt trong cơ thể.
Đợi ăn hết , chúng sẽ trở nên bạo ngược, khát máu, thôn phệ tất cả sinh linh quanh .
Nay thanh kiếm c.h.é.m bạch tuộc thành vụn, chẳng đang đưa thịt tận miệng cho bầy cổ trùng đó ?”
“Tiểu Hắc lợi hại, chắc nó thể g.i.ế.c sạch đám cổ trùng đó chứ?”
A Chiêu chần chừ mưa kiếm đang trút xuống, hỏi.
“Nếu chiêu đó là a cha ngươi tung thì đúng, nhưng giờ nó chỉ là thanh kiếm linh thức mạnh hơn bình thường thôi.
Tay ngươi đừng ngừng, nhanh bày Lôi trận .”
A Chiêu , vội tiếp tục kết quyết.
“Ầm!”
Trước mặt nổi lên trận cuồng phong, mạnh đến mức A Chiêu nheo mắt.
Một con quái thú huyết sắc khổng lồ vọt thẳng lên trời, há miệng c.ắ.n về phía Huyền Viễn kiếm.
Huyền Viễn kiếm né kịp, nó nuốt chửng.
“Tiểu Hắc!”
A Chiêu kinh hãi, kịp xông lên thì thấy huyết thú run rẩy, phần cổ phồng to.
"Ầm!"
Huyết thú nổ tung, Huyền Viễn kiếm lóe sáng xuất hiện trở giữa trời.
A Chiêu hô khẽ:
“Oa, Tiểu Hắc lợi hại quá!”
cô bé cũng như nó.
ngay khi dứt lời, thanh kiếm còn oai phong lẫm liệt bỗng “vèo” một cái về, tự động nhập vỏ, im nhúc nhích, như thể nãy tung hoành chẳng nó.
A Chiêu: “???”
Hả?
Cô bé ngẩn , hiểu nổi.
Tiểu Hắc rõ ràng thắng, rút lui?
Tiểu Bạch:
“Đừng ngẩn , chúng đến .”
A Chiêu sực tỉnh, ngẩng lên thì thấy “huyết thú” đ.á.n.h nát tụ hợp như sinh mệnh.
Cô bé mới nhận đó vốn huyết thú gì, mà là vô tiểu trùng cánh đỏ hợp thành.
“Vo vo vo!”
Cả bầy huyết trùng vỗ cánh, âm thanh rít rợn.
A Chiêu run da đầu, tay kết pháp quyết nhanh như bay.
Nhìn thấy bầy trùng lao đến, cô bé quát khẽ:
“Lôi trận, khởi!”
Phù lôi kết thành trận pháp, sấm sét giáng xuống.
“Ầm rầm!”
Sét đ.á.n.h trúng huyết thú, nơi đ.á.n.h trùng rơi lả tả, hình thể nó khựng .
chỉ thoáng chốc, huyết trùng mới sinh sôi, huyết thú hồi phục nguyên dạng.
Tiểu Bạch thấy thầm rủa một tiếng, lập tức hét:
“Chạy!”
A Chiêu vốn lời, ôm chặt Tiểu Bạch, mang theo Huyền Viễn kiếm, đầu bỏ chạy, chạy hỏi:
“Không c.h.é.m nữa ?”
Tiểu Bạch:
“Tu vi ngươi đủ, g.i.ế.c nổi, nghĩ cách khác…”
A Chiêu thấy tiếng gió rít đầu, ôm Tiểu Bạch lăn sang một bên, lăn vài vòng.
“Ầm!”
Một móng huyết sắc đập xuống nơi cô bé .
Huyết thú phá trận, đuổi sát theo.
Loại Ma Cổ Trùng lấy m.á.u thịt thức ăn.
Trong phạm vi , A Chiêu và Tiểu Bạch là hai sinh linh tu vi mạnh nhất, linh lực dồi dào nhất, đương nhiên trở thành món ngon trong mắt chúng.
A Chiêu bật dậy chạy tiếp.
Tiểu Bạch nhận cô bé cứ chạy vòng vòng:
“Sao chạy vòng tròn? Mau chạy !”
A Chiêu chạy la:
“Nó nguy hiểm thế, nếu chạy, nó ăn khác thì ?
Tiểu Bạch, mau nghĩ cách !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-261-huyet-co-trung-xuat-hien-a-chieu-lam-nguy.html.]
Tiểu Bạch:
“Bổn tọa , sống thì chạy!
Bản còn lo xong, còn lo khác gì.”
Tiểu Hắc:
“Ong ong ong!”
Tiểu Bạch:
“Câm miệng! Đồ kiếm rách, tư cách gì mà chê bổn tọa ngốc?
Không vì ngươi loạn chém, chúng mới đám cổ trùng đuổi ?”
Tiểu Hắc:
“Ong ong!”
Tiểu Bạch:
“Kiếm ngu xuẩn!”
Tiểu Hắc:
“Ong!”
A Chiêu hiểu nó gì, chỉ thấy Tiểu Bạch trong lòng dựng lông, nếu tình huống hiểm nguy, một thú một kiếm choảng .
A Chiêu:
“Được , đừng cãi nữa, mau nghĩ cách .”
Tiểu Bạch:
“Giờ chỉ còn một cách.”
“Cách gì?”
“Gọi cứu mạng.”
A Chiêu: ……
“Có tác dụng ?”
“Chắc chắn , la to lên, trời giáng lôi sét diệt sạch chúng.”
A Chiêu thở dài:
“Tiểu Bạch, đây là bí cảnh, thiên lôi .”
“Cho nên mới bảo ngươi hét to lên, để ‘’ thấy.”
“Hắn?”
“Đừng hỏi, hét mau.”
A Chiêu hỏi nữa, hít sâu hét lớn:
“Cứu mạng a, cứu mạng a!!”
Tiếng non nớt nhưng đầy khí lực vang xa.
Trong lòng Tiểu Bạch thầm nghĩ, thế là chắc .
“Chíp!!!”
Một tiếng chim phẫn nộ vang dội.
A Chiêu và Tiểu Bạch cùng sững sờ.
, bọn họ quên mất một việc.
Khóe mắt A Chiêu thấy Tiểu Hôi nhỏ bằng bàn tay, lông xù tung, đang vỗ đôi cánh non bay loạng choạng về phía cô bé.
Vốn ngoan ngoãn ẩn , nay tiếng kêu cứu của tiểu cô nương, nó liền lao .
A Chiêu:
“Tiểu Hôi!”
Cô bé phanh gấp, đổi hướng chạy đến đón nó.
Tiểu Hôi thấy cô bé, sức vỗ cánh kêu:
“Chíp chíp!”
A Chiêu vươn tay định bắt nó, mang theo chạy.
Tiểu Hôi tránh , bay thẳng về phía cô bé.
A Chiêu hụt tay, loạng choạng suýt ngã.
Ngoảnh , cô bé thấy Tiểu Hôi dang đôi cánh còn non, hét lên với huyết thú đang đuổi đến:
“Chíp!!!”
Huyết thú khựng , kinh hãi lùi vài bước, dám áp sát.
“ , bổn tọa quên mất nó?
Nó chính là khắc tinh của Ma Cổ Trùng!”
Tiểu Bạch ngẩn , to:
“Tiểu Hôi, mau phun lửa, thiêu c.h.ế.t chúng!”
“Chíp!”
Tiểu Hôi vỗ cánh, há miệng rít lên.
“Phù~”
Trong ánh mắt tràn đầy mong đợi của A Chiêu và Tiểu Bạch, và tiếng hoảng loạn của huyết trùng.
Nó phun một đốm lửa đỏ bằng hạt đậu nành.
Thật sự nhỏ.
Nếu vẫn dõi theo nó, e là ai phát hiện ngọn lửa .
Tiểu Bạch tuyệt vọng:
“Phải , mất tâm huyết, khi phá vỏ tiêu hao quá nhiều, còn ăn vỏ trứng…
Làm đủ sức diệt bầy sâu .”
“Tiểu Hôi...”
A Chiêu để ý tiếng thì thầm tuyệt vọng đó.
Trực giác mách bảo cô bé rằng , cô bé lao lên chụp lấy con chim béo đang lơ lửng.
“Quạc quạc!”
Huyết thú phát tiếng quái dị, há miệng lao đến, bóng đen khổng lồ bao phủ lấy A Chiêu.
Khoảnh khắc đó, A Chiêu hề hoảng loạn.
Cô bé nhớ đến hộ kiếm khí a cha để trong tâm mạch, pháp bảo cực phẩm Lục sư tặng, độc d.ư.ợ.c a nương cho, mê d.ư.ợ.c của a , phù lục của a tỷ.
Nếu đem tất cả dùng hết, chắc cũng cơ may liều mạng.
Đôi mắt đen láy của A Chiêu lóe sáng kiên định, cô bé kích hoạt trận pháp phòng ngự pháp bảo cực phẩm của Lục sư .
Ngay khoảnh khắc phòng ngự mở , huyết thú ập đến, một mảng huyết trùng vô tình chạm đốm lửa nhỏ Tiểu Hôi phun .
Ngọn lửa đỏ , khi tiếp xúc một con trùng, như lửa bén bông, chớp mắt lan khắp cơ thể huyết thú.
“Chít!!”
Huyết trùng lửa bao phủ, thi rơi xuống, phát tiếng kêu ghê rợn.
Có trùng vỗ cánh điên cuồng định bay xa, nhưng ngọn lửa tựa xà linh cuốn chặt, trong chớp mắt hóa thành tro bụi.