A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 260: A Chiêu Giao Chiến Với Ma Tộc

Cập nhật lúc: 2025-10-03 02:51:59
Lượt xem: 51

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cấm địa Tàng Kiếm Phong.

 

Lục Tri Nhai hít sâu một đan d.ư.ợ.c nồng nặc, ngẩng đầu mây đen bầu trời dần dần tan , :

“Lôi kiếp chắc hẳn là đ.á.n.h xuống tiểu viện , chẳng lẽ tiểu nha đầu Kinh Tuyết luyện tuyệt thế kỳ đan gì ?”

 

“Có khả năng.”

Một giọng nhàn nhạt vang lên.

 

Lục Tri Nhai sững , đầu , liền đối diện với một đôi mắt đỏ rực, sắc bén lạnh lùng, ông: …

Rõ ràng chỉ thuận miệng một câu, tiểu sư thúc đang vận công điều tức mở miệng đáp lời?

Giờ thì gì đây?

 

“Nha đầu Kinh Tuyết quả thực thiên phú luyện đan.”

Lục Tri Nhai cảm thán: 

“Năm đó nàng căn cơ tổn, tự học luyện đan, họ Bạch thấy nàng thiên phú liền lập tức thu tử truyền.”

 

“Mấy ngày , nàng mới tái tạo căn cơ, ngộ đạo nhập môn bao lâu, nay còn đột phá Trúc Cơ kỳ mà thể luyện đan d.ư.ợ.c lợi hại như , xem họ Bạch lầm .”

 

Quan hệ giữa Lục Tri Nhai và cốc chủ Thần Nông Cốc xưa nay vốn bình thường, chính xác thì, mối quan hệ giữa ông với đám y tu, đan tu chẳng khác nào mèo với chó.

 

Ông chê bọn họ rõ ràng thể kiếm tiền, cứ tặng cho ông một viên đan dược.

Mà y tu, đan tu thì thấy ông lắm chuyện, lải nhải, vô cùng phiền phức.

Thế nên, ông với đời đời cốc chủ Thần Y Cốc đều hợp .

 

Diệp Phong Dương lời nào.

 

Lục Tri Nhai bỗng nhiên :

“Người  xem, với thiên phú của nàng như , liệu thể luyện đan d.ư.ợ.c trừ tâm ma của  ?”

 

Diệp Phong Dương liếc ông một cái:

“Ngươi thể ngủ .”

 

Lục Tri Nhai: Hả?

Ngẩng đầu trời, mặt trời vẫn cao treo, chẳng hề ý định lặn xuống.

 

Diệp Phong Dương tiếp lời:

“Trong mộng cái gì cũng .”

 

Lục Tri Nhai: …

Cái miệng tiểu sư thúc vẫn độc như .

 

“Tiểu sư thúc,   cũng như thế với tiểu sư  đấy chứ?”

Lục Tri Nhai lầm bầm:

“Không , tiểu sư  còn nhỏ,  dọa sợ thì .”

 

Diệp Phong Dương:

“Không .”

 

Lục Tri Nhai: …

Thôi , hóa chỉ ông là tổn thương.

 

“Nếu …”

Diệp Phong Dương dường như gì đó.

 

“Phì phì phì! Ngậm miệng!”

Nhận đối phương định gì, cả  lão già Lục Tri Nhai lập tức nhảy dựng lên, nhổ ba cái liên tục, còn vội vàng đưa tay bóp chặt miệng tiểu sư thúc, bóp thành cái mỏ vịt.

 

Diệp Phong Dương cúi mắt, bốn phía nhiệt độ tức khắc hạ xuống.

 

Lục Tri Nhai nhanh chóng rụt tay :

“Tiểu sư thúc, đứa trẻ cha như cỏ dại,   nghĩ cho tiểu sư , đừng suốt ngày nghĩ mấy chuyện vô ích.”

 

“…”

Diệp Phong Dương liếc ông một cái: 

“Ta chỉ định , nếu đến lúc đó còn xuất quan, thì ngươi gửi một phần lễ vật cho Lý đạo hữu.”

 

“……”

 

“Được.”

Lục Tri Nhai gượng gạo đáp.

…………

 

A Chiêu nép cây, thấy một mặc hắc bào sườn núi vòng vài vòng, bỗng quỳ xuống, hai tay chắp chặt, miệng thì thào niệm gì đó.

 

A Chiêu hỏi Tiểu Bạch:

“Người đang lẩm bẩm cái gì ?”

 

Đôi mắt đen láy của Tiểu Bạch lóe lên kim quang, thần sắc nó ngưng trọng:

“Kẻ là gian tế của ma tộc, đang tìm tung tích của ngươi.”

 

A Chiêu giật , chỉ bản :

“Tìm ? Tại ?”

 

“Để bản tọa xem kỹ hơn.”

Tiểu Bạch thò nửa cái đầu , chăm chú quan sát một lát, rút ánh mắt , :

“Muốn g.i.ế.c ngươi, đem t.h.i t.h.ể ngươi dâng lên mặt a cha ngươi.”

 

A Chiêu: …

 

Tiểu Hôi tức giận kêu chíp chíp mấy tiếng, vỗ cánh bay loạn, nếu A Chiêu kịp ngăn thì chắc nó lao lên mồi cho kẻ .

 

Tiểu Bạch liếc A Chiêu đang im lặng vuốt lông cho Tiểu Hôi, chần chừ hỏi:

“Ngươi sợ ?”

 

“Không, chỉ thấy kỳ lạ.”

A Chiêu lắc đầu.

 

Tiểu Bạch:

“Kỳ lạ chỗ nào?”

 

“Ừm… thế nào nhỉ, Đông Phương gia, Nam Cung gia đều bắt , dùng uy h.i.ế.p a , a tỷ.

Sao tên ma tộc g.i.ế.c thẳng ?”

A Chiêu hiểu.

 

Theo kinh nghiệm của cô bé, gian tế ma tộc hẳn là nên bắt sống cô bé, dùng để khống chế a cha mới đúng chứ?

g.i.ế.c thẳng?

 

“Chuyện đó đơn giản thôi, lẽ bọn chúng từng thử cách , , nên bỏ qua luôn.”

Giọng điệu Tiểu Bạch vẻ tùy ý.

 

A Chiêu sững sờ:

“Vậy ?”

 

Chẳng lẽ, ma tộc từng gì đó với a cha ?

 

Tiểu Bạch nhận giọng cô bé , vội vàng bổ sung:

“Đây chỉ là đoán thôi.

A cha ngươi là cái gai trong mắt, là cái đinh trong thịt của ma tộc, bọn chúng hận thấu xương.

Có lẽ động đến a cha ngươi, nên g.i.ế.c ngươi để hả giận, chọc tức .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-260-a-chieu-giao-chien-voi-ma-toc.html.]

Nghe xong, A Chiêu giận dữ:

“Bọn chúng thật xa.”

 

Tiểu Bạch tán đồng:

, ma tộc chẳng kẻ nào .”

 

A Chiêu về phía sườn núi nơi hắc bào đang nghi thức kỳ quái, hỏi:

“Vậy thể g.i.ế.c ?”

 

Tiểu Bạch liếc :

“Giết thì , nhưng ma tộc…”

Xảo quyệt đa đoan, chúng cẩn thận hành sự.

 

Lời còn dứt, A Chiêu ném Tiểu Hôi sang cho nó, bản rút Huyền Viễn kiếm, lao vút về phía gian tế ma tộc như mũi tên rời cung.

 

“…… Quay ! Ta còn xong!”

Tiểu Bạch Tiểu Hôi đập một cái đầu, gạt nó liền thấy tiểu nha đầu phóng mất dạng.

 

Tiểu Bạch:

Đứa nhỏ , chẳng chịu hết lời.

 

Tên ma tộc đang cầu nguyện thấy lưng gió rít dữ dội, lập tức rút đôi loan đao bên hông, chặn đòn tập kích.

 

“Keng!”

Trường kiếm va chạm loan đao, phát tiếng chói tai.

 

Hắc bào thấy mắt chỉ là một tiểu nha đầu, thoáng sửng sốt, vui mừng đến phát cuồng.

Tìm , cuối cùng cũng tìm !

 

“Tiểu cô nương, đột nhiên đ.á.n.h , kẻ …”

Hắn định dùng lời dụ dỗ.

 

Chưa dứt câu, A Chiêu dồn sức, ép loan đao lùi về hai bước.

Cô bé thuận thế mượn lực nhảy lên, chân quét ngang.

 

“Bộp!”

Một cước đá trúng đầu tên hắc bào, lảo đảo, đầu nghiêng sang một bên.

A Chiêu bỏ lỡ, vung Huyền Viễn kiếm c.h.é.m tiếp.

 

Hàn mang lạnh lẽo khiến hắc bào rùng , vội thu một thanh loan đao chống đỡ.

 

“Keng!”

Tay run lên tê dại, thầm nghĩ:

Tiểu nha đầu khỏe như thế.

 

Hắn vung mạnh tay trái, loan đao bay vụt, xoay tròn giữa trung, quét thẳng lưng A Chiêu.

 

Nghe tiếng gió phía , A Chiêu lập tức hạ thấp trọng tâm, xuống tránh, xoay cổ tay, mũi Huyền Viễn kiếm phá gió, đ.â.m thẳng đến.

 

“Phập!”

Lưỡi kiếm xuyên thịt.

 

Chưa kịp mừng rỡ, loan đao còn vung mạnh c.h.é.m xuống.

A Chiêu hoảng hốt, định rút kiếm né tránh, nhưng Huyền Viễn kiếm như lực hút giữ chặt, tài nào nhổ .

 

Cô bé dứt khoát buông tay, năm ngón khép , đập mạnh chuôi kiếm, mượn lực bật lùi về .

Ngay lúc , loan đao sượt qua đầu ngón tay cô bé, mang theo hàn khí thấu xương.

 

Nếu quyết đoán buông kiếm, chỉ sợ bàn tay cô bé chặt lìa.

 

A Chiêu lùi , cảnh giác chằm chằm đối thủ.

Không đúng, cảm giác khi đ.â.m trúng gì đó là lạ.

Cô bé g.i.ế.c ít yêu thú, nhưng cảm giác đó khác .

 

Tiểu Bạch vội đặt Tiểu Hôi sang một bên, lao đến bên A Chiêu:

“Có thương ?”

 

“Không.”

A Chiêu lắc đầu:

“Người gì đó kỳ quái.”

 

Lời dứt, lưng tên hắc bào liền mọc một xúc tu đen sì, cuốn chặt lấy Huyền Viễn kiếm, kéo mạnh rút .

Chiếc áo choàng nổ tung, vải rách văng tứ tán.

 

A Chiêu cùng Tiểu Bạch kỹ, liền thấy một con bạch tuộc đen nhẻm, mềm nhũn, tám vòi ngọ nguậy.

 

A Chiêu khẽ “í” một tiếng, đầy ghét bỏ:

“Xấu quá.”

 

Tiểu Bạch khẽ tặc lưỡi:

“Chết tiệt!”

 

A Chiêu rút một xấp phù lục:

“Ta dùng lôi trận g.i.ế.c nó, cứu Tiểu Hắc về.”

 

Cô bé rõ, thứ ma tộc sợ nhất chính là thiên lôi, thiên hỏa.

 

“Không cần.”

Tiểu Bạch lắc đầu:

“Nó thể tự cứu lấy .”

 

“Hả?”

A Chiêu kịp hiểu.

 

“Vù!”

Một tiếng kiếm minh trong trẻo vang lên, Huyền Viễn kiếm xúc tu quấn lấy liền chấn động, ánh sáng trắng bùng nổ, chấn nát xúc tu.

 

“Chíiiiii!!!”

Con bạch tuộc kêu t.h.ả.m một tiếng, vang chói tai.

 

“Vút!”

Thanh kiếm vốn hai thước bỗng dài thành bốn thước, kiếm lạnh lẽo, sát khí lẫm liệt, lơ lửng giữa trung.

Xung quanh nó xuất hiện vô tiểu quang kiếm, đồng loạt rung vang.

 

“Vù vù vù!”

Những quang kiếm như mưa rơi, găm đầu, , và các xúc tu của bạch tuộc.

 

“Gào!!!”

Con bạch tuộc gầm rú điên cuồng, những vòi còn vùng lên đ.á.n.h tan thanh kiếm, nhưng kịp chạm một đợt quang kiếm mới ghim chặt.

 

“Xoẹt xoẹt xoẹt!”

“Đinh đinh đinh!”

Thân xác nó nát bét, chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn.

 

A Chiêu ngẩn ngơ con bạch tuộc, Huyền Viễn kiếm giữa trung:

“Thật… thật lợi hại!”

 

“Ma tộc đáng chết!”

Tiểu Bạch dựng lông, cảnh giác xác con bạch tuộc.

 

Chỉ thấy con bạch tuộc vốn ngừng thở bỗng ngoằn ngoèo bò dậy, tỏa khí tức đen kịt bất tường.

Loading...