A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 258: Biến động tu vi của a huynh a tỷ

Cập nhật lúc: 2025-10-03 02:09:20
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chư Hoài Phác  A Chiêu đang nghiêm túc luyện kiếm, trong lòng càng thêm khẳng định suy đoán của đêm qua.

Đám kiếm tu hẹp hòi ở Kiếm Tông nhất định là thấy đứa nhỏ thiên phú cao, nên luôn bắt nạt cô bé.

Nếu , tuổi còn nhỏ như , một tiến bí cảnh tìm bảo vật chứ?

Thật đáng thương.

 

Trời hửng sáng xám mờ, A Chiêu dậy sớm luyện kiếm.

Đợi cô bé luyện xong, trời sáng hẳn.

Cô bé dứt khoát thu kiếm vỏ, đầu liền bắt gặp ánh mắt phức tạp của Chư Hoài Phác.

 

A Chiêu:...

Đây là ?

Chẳng lẽ hối hận vì đêm qua đưa cho cô bé nhiều linh thạch đến thế?

 

A Chiêu Chư Hoài Phác đầy do dự, nếu Chư đạo hữu hối hận, thì cô bé nên trả cho hai nghìn thượng phẩm linh thạch dư ?

 

“Ngươi tiếp theo tính toán gì?”

 

A Chiêu:

“Tùy tiện dạo, xem thử thể tìm thứ gì .”

 

“Có cùng ?”

 

“Không .”

A Chiêu cần nghĩ lập tức từ chối.

 

Không ngờ từ chối nhanh đến , Chư Hoài Phác: …

Hắn mấp máy môi, gì đó, chẳng nên mở miệng thế nào.

 

Cuối cùng, nhíu mày:

“Ngươi còn nhỏ, một lịch luyện trong bí cảnh nguy hiểm.”

 

“Đi cùng lạ càng nguy hiểm hơn.”  

A Chiêu đáp.

 

Chư Hoài Phác sững , A Chiêu liếc , khẽ thở dài lắc đầu:

“Chư đạo hữu, cảnh giác của ngươi quá thấp .

Hôm qua đưa thịt cho ngươi, ngươi ăn ngay.

Tặng đan d.ư.ợ.c cho ngươi, ngươi cũng uống ngay.

Vạn nhất là kẻ , ngươi sớm c.h.ế.t thây .

 

“Còn nữa, , là đại hài tử.”

Ngươi như lịch luyện thì , dễ ngấm ngầm tay hãm hại.”

 

Chư Hoài Phác: ???

Không chứ, đứa nhỏ lão thành thế?

Nói đạo lý y hệt sư phụ .

 

A Chiêu lải nhải cho một tràng về việc tùy tiện tin lạ sẽ nguy hại thế nào, nhắc nâng cao cảnh giác.

 

“… Cho nên, ngoài đừng dễ dàng tin xa lạ, ?”

Cuối cùng cô bé còn tổng kết một câu.

 

Chư Hoài Phác  ong ong lỗ tai: …

“Ta cũng tính là tùy tiện tin ngươi.”

 

Hắn xoa tai, giải thích: 

“Ta từng cứu ngươi một mạng, tuy rằng chỉ gặp vài , nhưng hành vi cử chỉ của ngươi là loại âm hiểm gian trá.”

 

A Chiêu thế, đôi mắt cong thành hai vầng trăng nhỏ, thẳng lưng:

“Tầm mắt của ngươi chuẩn, quả thật loại đó.”

 

Chư Hoài Phác  :

“Hơn nữa ngươi còn là tử Kiếm Tông, Kiếm Tông là danh môn chính phái, tất nhiên cũng sẽ những chuyện đó.”

 

“Không đúng .”

A Chiêu nghiêm mặt lắc đầu:

“Trong Kiếm Tông cũng kẻ .”

 

Chư Hoài Phác: …

Hắn trầm mặc một lát mới :

“Tình huống lúc , linh lực của tiêu hao hết trong hai trận chiến, chỉ thể lựa chọn tin ngươi.

Đương nhiên, nếu ngươi thật sự hại , thì bản mệnh pháp bảo của cũng sẽ g.i.ế.c ngươi, đồng thời bảo vệ .”

 

Nghe , A Chiêu bất ngờ:

“Đã bản mệnh pháp bảo hộ , còn tốn nhiều linh thạch để bảo hộ ngươi?”

 

“Ta lo tính mạng, nhưng chỉ cần hôn mê, con Thanh Xà khổ công g.i.ế.c cùng bảo vật trong đầm sẽ kẻ khác lấy .”

 

Thế nên dứt khoát bỏ chút linh thạch nhờ tiểu đạo hữu bảo hộ , giúp lấy bảo vật, giữ bảo vật.

 

A Chiêu lộ vẻ chợt hiểu, đó hỏi:

“Bản mệnh pháp bảo của ngươi? Có thể cho thử ?”

 

Chư Hoài Phác mỉm từ chối:

“Không .”

 

Hắn tuyệt sẽ dễ dàng để khác thấy chỗ dựa của , dù đó chỉ là một đứa “đại hài tử” bốn tuổi.

 

A Chiêu ừ một tiếng:

“Vậy thôi.”

Sau đó cô bé xoay thu dọn đồ đạc.

 

Chư Hoài Phác: ???

Không chứ?

Ngươi nên tò mò bản mệnh pháp bảo của là gì ?

Vậy mà bỏ , hề hỏi thêm.

 

A Chiêu nhanh thu dọn xong, kiểm tra một lượt, xác nhận bỏ sót gì, liền đeo kiếm lưng, mang theo Tiểu Bạch, Tiểu Hôi, vẫy tay với :

“Chư đạo hữu, ngày hữu duyên tái kiến.”

 

Nói xong, cô bé đợi đáp , nháy mắt biến mất còn bóng dáng.

 

Chư Hoài Phác: …

Hắn quanh, chẳng thấy yêu thú nguy hiểm nào, thật sự hiểu tại vị tiểu đạo hữu chạy nhanh như .

 

A Chiêu dẫn Tiểu Bạch, Tiểu Hôi chạy một mạch thật xa, qua nửa canh giờ mới dừng , đầu , xác nhận Chư Hoài Phác đuổi theo mới thở phào:

“Không đuổi đến.”

 

“Ngươi chạy nhanh như thế gì?”

Tiểu Bạch hiểu.

 

A Chiêu:

“Ta nghi ngờ Chư đạo hữu sẽ hối hận vì cho nhiều linh thạch như .”

 

Cô bé đem suy đoán kể cho Tiểu Bạch .

 

Tiểu Bạch: …

“Hắn chắc là thiếu mấy linh thạch đó .”

 

A Chiêu xong vô cùng hâm mộ:

“Thật , bao giờ mới như chứ.”

 

Tiểu Bạch tiểu nha đầu, thôi.

Nó thật sự nhắc cô bé rằng, chính cô bé cũng chẳng hề thiếu linh thạch.

Bao nhiêu pháp bảo pháp khí , kể túi trữ vật, nhẫn trữ vật, căn bản thiếu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-258-bien-dong-tu-vi-cua-a-huynh-a-ty.html.]

 

Nghĩ một lúc, nó vẫn .

 

A Chiêu thở dài:

“Ta thiếu linh thạch, nhưng tiết kiệm.

Ta cũng giống như , nhẹ tay một cái là vung bốn nghìn thượng phẩm linh thạch mà mắt cũng chớp.”

 

Tiểu Bạch: …

Hóa ngươi vướng bận ở chỗ ?

 

“Giờ ngươi tiêu xài cũng chẳng , a cha ngươi giàu.”

Tiểu Bạch nhắc.

 

A Chiêu hỏi:

“Linh thạch của Chư đạo hữu cũng là lấy từ a cha ?”

 

“Không, chắc là do tự luyện khí, họa phù mà kiếm .”

Ở bí cảnh nơi thiên đạo quản chế quá nghiêm, Tiểu Bạch lờ mờ thấy quá khứ của Chư Hoài Phác.

 

“Vậy nên cũng tự kiếm linh thạch để tiêu.”

A Chiêu siết chặt nắm tay:

“Linh thạch của a cha, cứ để giữ dưỡng lão.”

 

“……”

Tiểu Bạch nên bắt đầu giải thích từ , chỉ :

“Vậy ngươi cứ luyện đan cho , khi ngươi trở thành đại luyện đan sư, một viên linh đan cũng thể bán với giá cao.”

 

A Chiêu lập tức tràn đầy kỳ vọng về tương lai:

“Đi thôi, chúng hái thật nhiều linh d.ư.ợ.c và linh thảo.”

 

Đợi khi rời Thanh Liên bí cảnh, cô bé sẽ luyện đan chế d.ư.ợ.c kiếm linh thạch.

A Chiêu định phấn khởi tìm d.ư.ợ.c liệu, liền cảm thấy gì đó, bước chân khựng .

 

Tiểu Bạch thấp giọng:

“Bên .”

 

Tiểu nha đầu liền lóe , nấp một gốc đại thụ bên , cẩn thận thò đầu .

Trên sườn núi phía xa, một khoác áo choàng đen, che kín cả .

 

A Chiêu thầm lẩm bẩm, theo mấy câu chuyện mà a từng kể, ban ngày ban mặt mà ăn mặc thế thì chắc chắn chẳng lành gì.

……

 

“Ầm ầm!”

Trong núi sâu, cách Kiếm Tông ba trăm dặm.

 

Trên trời mây đen dày đặc, sấm sét lóe sáng, bầu khí tràn ngập áp lực.

Một đạo lôi điện giáng xuống, thẳng tắp bổ về phía thiếu niên đang trong thung lũng.

 

Thiếu niên đối diện với lôi điện, né tránh, ngược vung kiếm nghênh đón, một chiêu c.h.é.m xuống, đạo sét liền xẻ tan.

Những tia sét vụn văng , vài luồng nhỏ đ.á.n.h trúng thiếu niên.

 

“Ầm ầm!”

Lại một đạo lôi điện bổ xuống, thiếu niên tiếp tục vung kiếm nghênh đón.

 

Cậu cứng rắn đỡ hơn mười đạo lôi kiếp, thanh linh kiếm trong tay phát ong ong, lưỡi kiếm vết mẻ.

Cậu trở nên chật vật, tóc điện giật rối tung, gương mặt tuấn tú cũng cháy đen.

 

Thở dốc kịch liệt, bàn tay run rẩy của lấy từ túi trữ vật lọ Hồi Xuân Đan do luyện chế, trực tiếp dốc một nửa miệng, răng c.ắ.n rào rạo.

Nửa lọ đan nuốt xuống, linh lực tiêu hao nhanh chóng khôi phục.

 

“Ầm ầm!”

Lôi điện bạc trắng bổ xuống, Đông Phương Mặc vung kiếm đón đỡ, gương mặt đầy vẻ dữ tợn.

 

Thanh kiếm trong tay khi cứng rắn gánh thêm mười đạo lôi kiếp thì chịu nổi nữa, “rắc” một tiếng, gãy đôi.

Lôi điện xuyên qua đoạn gãy, giáng thẳng lên .

Thân thể cứng đờ, ngã thẳng xuống đất.

 

“Ầm ầm!”

Lôi kiếp tiếp tục ập đến.

Đông Phương Mặc phát tiếng rên t.h.ả.m thiết, mắt mũi miệng tai đều tràn máu, trong đầu ù đặc, còn gì.

 

Cậu c.ắ.n chặt răng, lấy Hồi Xuân Đan nuốt tiếp.

Vương lão thấy , đành lòng:

“Ngươi thật sự dùng pháp bảo phòng ngự ?”

 

“Không cần.”

 

“Ngươi sống nữa ?”

 

“Không chính ?

Tốt nhất để lôi kiếp đ.á.n.h hết lên , như thế kinh mạch, thể mới càng thêm cường đại.”

Đông Phương Mặc nhai đan d.ư.ợ.c đáp trong lòng.

Cậu chỉ phân tán chú ý của bản .

 

Vương lão chút chột :

“Phương pháp lão phu từng dùng qua, chỉ tiên nhân lợi hại đều độ kiếp như .”

 

Đông Phương Mặc:

“Người…”

 

“ẦM ẦM!!”

Một đạo lôi điện to bằng miệng bát bổ thẳng xuống , chấn động, suýt c.h.ế.t ngay tại chỗ.

ngay đó, cảm giác cơ thể biến hóa mới.

 

Những kinh mạch vốn khô kiệt vì chống đỡ lôi kiếp, sinh sức sống mới.

Trong đan điền, hồ linh lực xuất hiện một mầm lá sen xanh biếc nhú lên.

Quan trọng hơn, đang điên cuồng hấp thu linh lực bốn phương tám hướng.

 

linh khí ngưng tụ, kết thành một viên kim đan tròn trịa, lơ lửng trong đan điền.

Kim đan, thành!

 

“Hahaha, thành , thành !”

Đông Phương Mặc áo rách tả tơi, tóc tai bù xù, mặt đất lồi lõm, lớn điên cuồng.

 

Cười mấy tiếng, chợt nhớ :

“Vương lão, mau, mau giúp che giấu tu vi.”

 

Vương lão: …

“Biết .”

 

Ông bất đắc dĩ.

Tiểu tử việc cũng quá cẩn trọng .

……

 

Tô Vi Nguyệt đang xếp bằng, bỗng mở mắt, nhíu mày, ánh mắt chút u sầu đan điền .

Rõ ràng hấp thu nhiều linh lực như , tu vi của nàng vẫn chẳng đổi gì.

 

Có lẽ là do bản mang ngũ linh căn, tốc độ tu luyện vốn chậm hơn khác.

Người chỉ cần nuôi một hai căn, kém thì ba bốn căn.

Còn nàng thì nuôi đủ năm căn.

 

Thế nhưng, nghĩ đến ngũ linh căn cũng những chỗ khác , tâm tình bực bội của Tô Vi Nguyệt dịu xuống.

 

Nàng tự nhủ:

Không cần vội, cứ từ từ thôi.

Loading...