A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 257: Thật là một tiểu cô nương đáng thương, tiền công tăng gấp đôi

Cập nhật lúc: 2025-10-03 01:49:43
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt Tiểu Bạch phức tạp tiểu cô nương mặt, ký ức của cô bé đến thế?

 

A Chiêu đút t.h.u.ố.c cho Chư Hoài Phác đang hôn mê bất tỉnh xong thì bắt đầu bận rộn, chẳng bao lâu, hang động vốn tối tăm ẩm thấp biến thành một căn phòng tao nhã.

 

Tiểu cô nương xong hết thảy, vốn định khiêng Chư Hoài Phác sang chiếc giường bên , dù đó cũng là vị khách thuê trị giá hai ngàn thượng phẩm linh thạch, để mãi đất thì thật .

 

Đang vác , A Chiêu thoáng , thấy tóc tai rối bù, cả dơ dáy của Chư Hoài Phác thì động tác khựng , nhíu mày thi triển mấy Thanh Khiết thuật, đó thẳng tay quẳng lên giường.

 

Tiểu cô nương vỗ vỗ tay, đầu với hai tiểu gia hỏa:

“Chúng ngoài nấu cơm thôi.”

 

Tiểu Bạch lập tức hớn hở:

“Đi!”

…………

 

Chư Hoài Phác là mùi hương ngon lành đ.á.n.h thức.

 

Trong mơ, từ nhỏ đến lớn sống cảnh cơm ngon áo , đói nhiều ngày, đói đến bụng réo vang.

Khi đói mệt, loạng choạng tìm thức ăn, liền một luồng hương thơm mê chui mũi.

 

“Ục… ục ục!!”

 

Bụng gầm vang như sấm.

Hắn men theo mùi hương ngào ngạt , liền thấy phía bày đầy một bàn thức ăn thịnh soạn.

Chư Hoài Phác nuốt nước miếng, sải bước lao đến, ai ngờ, “phịch” một tiếng, hụt chân rơi xuống hang động.

 

“Bịch!”

Chư Hoài Phác mở mắt, nửa lộn nhào khỏi giường, ngã thẳng lên cái bàn thấp mặt.

Hắn sững , thuận thế trượt xuống tấm t.h.ả.m lông yêu thú, vặn dậy.

 

Trước tiên kiểm tra thể, ngạc nhiên phát hiện linh lực trong cơ thể vốn tiêu hao cạn sạch nay khôi phục ít.

 

Xác định thể vấn đề, mới ngẩng đầu quan sát bốn phía.

Sau lưng là chiếc giường chạm khắc hoa văn tinh xảo, phía là bàn thấp hình vuông, bên bày bộ cụ tinh mỹ, điểm tâm và mứt quả đủ loại.

 

Nổi bật nhất là viên Dạ Minh châu to bằng nắm tay trẻ con đặt lẫn lộn bàn, phát ánh sáng dịu ấm, xua bóng tối.

 

Ánh mắt Chư Hoài Phác khựng , cạnh bàn còn ba cái đệm mềm trông êm ái.

Bên trái một chiếc giường càng tinh xảo hơn, xa thêm chút nữa thì hai cái ổ nhỏ trải sẵn…

Nếu thấy vách đá lộ bên cạnh, Chư Hoài Phác còn tưởng rời khỏi Thanh Liên bí cảnh, ở nhờ khách điếm nào đó.

 

“Vù~”

Gió từ ngoài thổi , mang theo chính là mùi thơm ngào ngạt .

 

Trong lòng âm thầm nhủ:

“Ta là Trúc Cơ đại viên mãn, hài tử ba tuổi, nhất định khắc chế khẩu dục, sớm ngày tấn thăng Kim Đan kỳ.”

 

“Chư đạo hữu~”

Bên ngoài vọng giọng A Chiêu, cô bé ló đầu gọi một tiếng:

“Ta hầm thịt Thố Linh, ăn cùng ?”

 

Nhìn đôi mắt đen láy của tiểu cô nương, Chư Hoài Phác khẽ lạnh:

“Không…”

 

“Thơm quá!”

Một tay bưng bát, một tay cầm đũa, cắm đầu ăn ngấu nghiến thịt hầm.

 

A Chiêu thấy ăn ngon lành thì ánh mắt mang theo vài phần từ ái:

“Còn nhiều lắm, cứ từ từ ăn.”

 

Đứa nhỏ bao lâu ăn gì, đói đến mức .

 

Chư Hoài Phác ăn thầm nhủ trong lòng:

“Ăn xong bữa , tuyệt đối sẽ bữa .”

 

Rất nhanh, nồi thịt thỏ ăn sạch.

A Chiêu niệm một cái Tinh Khiết thuật, dọn dẹp nồi niêu chén bát gọn gàng.

 

Chư Hoài Phác động tác lưu loát của cô bé, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Một đứa trẻ nhỏ như nhiều việc thế .

Chẳng lẽ bọn kiếm tu của Kiếm Tông thấy cô bé tuổi nhỏ, thiên tư cao nên cố ý bắt nạt cô bé ?

 

Khi A Chiêu thu dọn đồ, vẫn luôn để ý ánh mắt phức tạp của Chư Hoài Phác, cô bé sang hỏi:

“Chư đạo hữu, ngươi ?”

 

“…Ngươi... cho uống đan d.ư.ợ.c gì ?”

Chư Hoài Phác ngập ngừng.

 

Hắn nghĩ, tiểu hài tử ở Kiếm Tông sống thế nào thì liên quan gì đến chứ.

 

, nước t.h.u.ố.c Hồi Xuân đan.”

A Chiêu gật đầu.

 

Chư Hoài Phác:

“Nước t.h.u.ố.c Hồi Xuân đan?”

 

.”

A Chiêu lấy ống trúc lắc lắc:

“Cái .”

 

Nhìn ống trúc thô sơ, mí mắt Chư Hoài Phác giật giật.

Đến một cái bình đựng đan d.ư.ợ.c đàng hoàng cũng ?

Cô bé ở Kiếm Tông rốt cuộc sống khổ thế nào?

 

Con vốn thế, chỉ tin điều tin.

 

Nhìn tiểu cô nương chăm chỉ việc, thấy ống trúc thô sơ đựng thuốc, liền bỏ qua thứ xa hoa trong động, bao gồm cả viên minh châu to tướng , chỉ nhất mực cho rằng cô bé sống khổ sở.

 

A Chiêu chẳng đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy ánh mắt Chư Hoài Phác ngày càng phức tạp, ngày càng kỳ quái.

Tiểu cô nương hiểu nổi, nhưng cô bé từng quên việc cần .

 

Cô bé lấy từ trong giới chỉ một con trai sông to bằng a cha :

“Chư đạo hữu, đây bảo vật trong đầm nước mà ngươi ?”

 

Chư Hoài Phác thoáng qua, khẽ gật:

“Phải.”

 

Được xác nhận, A Chiêu thở phào, chìa tay:

“Tiền công của .”

 

Chư Hoài Phác cô bé, khẽ thở dài, lấy từ túi trữ vật hai túi linh thạch căng đầy:

“Bốn ngàn thượng phẩm linh thạch.”

 

A Chiêu ngẩn ngơ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-257-that-la-mot-tieu-co-nuong-dang-thuong-tien-cong-tang-gap-doi.html.]

“Hả?”

 

Cô bé ngây , hai túi linh thạch mặt, nhắc nhở:

“Chư đạo hữu, ngươi đưa nhiều , chúng hai ngàn mà.”

 

“…Ngươi , bản công tử hài lòng, cho ngươi gấp đôi.”

Cằm khẽ nhấc, giọng kiêu ngạo.

 

A Chiêu thế thì vô cùng vui vẻ.

Ai mà thích kiếm gấp đôi linh thạch chứ?

 

Cô bé tươi:

“Đa tạ Chư đạo hữu.”

 

Cô bé hớn hở cất linh thạch giới chỉ, :

“Sau nếu còn cần gì, thể đến tìm .

, nước t.h.u.ố.c Hồi Xuân đan tặng ngươi.”

 

A tỷ dạy, ăn lớn cho khách chút lợi nhỏ.

Lợi nhỏ thể tùy tiện, mà tặng trúng tâm ý khách hàng.

 

A Chiêu cảm thấy vị đạo hữu tay hào phóng hẳn cần ống t.h.u.ố.c Hồi Xuân đan , dù trận chiến tiêu hao linh lực quá nhiều, t.h.u.ố.c sẽ dễ khôi phục hơn.

 

Chư Hoài Phác ống trúc thô sơ đưa đến, vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến chỉ uống một bát mà linh lực khôi phục bảy tám phần, cuối cùng từ chối:

“Đa tạ.”

 

“Không gì.”

A Chiêu cong mắt:

“Bây giờ uống ? Ta lấy bát cho.”

 

Chư Hoài Phác:

“Được, uống ngay bây giờ.”

 

Thanh Liên bí cảnh nguy cơ trùng trùng, sớm khôi phục thực lực thì càng an .

 

Một chiếc bát sứ trắng muốt đặt lên bàn ăn nhỏ.

Chư Hoài Phác mở nút ống trúc, ngay tức khắc mùi t.h.u.ố.c nồng nặc, kèm theo vị đắng đặc trưng của Hồi Xuân đan thoát .

 

Linh đan diệu dược, chỉ cần ngửi qua hiệu quả.

Chư Hoài Phác hết sức kinh ngạc, nước t.h.u.ố.c Hồi Xuân đan phẩm chất thế … đứa bé từ ?

 

Hắn cẩn thận rót t.h.u.ố.c bát sứ.

 

“Rào!”

Thứ dung dịch đen xen lẫn xanh, xanh lẫn ánh lục trong bát trắng trông vô cùng quái dị.

 

Chư Hoài Phác suýt nghi ngờ đây độc.

Uống thật chứ?

mùi hương đích xác là Hồi Xuân đan.

 

“Minh đạo hữu.”

Chư Hoài Phác gọi.

 

A Chiêu:

“Sao?”

 

Chư Hoài Phác:

“Nước t.h.u.ố.c Hồi Xuân đan ngươi lấy từ ?”

 

A Chiêu kiêu ngạo ngẩng cằm, đáp:

“Ta luyện đó.”

 

Chư Hoài Phác: …

Vốn do dự, giờ càng do dự.

 

Thấy động, A Chiêu nghi hoặc:

“Không uống ?”

 

Chư Hoài Phác , nhưng chạm đôi mắt chứa ba phần khoe khoang, ba phần chờ mong, bốn phần kiêu ngạo , liền...

“Uống.”

 

Không  nỡ từ chối cô bé, mà nghĩ rằng tuy màu sắc t.h.u.ố.c kỳ dị, nhưng khi hôn mê uống qua, hiệu quả cực .

 

Cho nên, thêm một bát chắc cũng chết.

Nghĩ , Chư Hoài Phác hít sâu một , ngửa đầu uống cạn.

 

“Chẳng gì… ừm… đắng thế ?”

 

Ý niệm lóe lên, vị đắng nồng nặc tràn ngập khắp khoang miệng.

Chư Hoài Phác nắm chặt tay, gân xanh nổi hằn, nhưng tuyệt đối để lộ vẻ khó chịu vì vị đắng.

 

lúc , một viên kẹo đưa đến mặt, A Chiêu dịu dàng :

“Chư đạo hữu, ăn viên kẹo .”

 

Chư Hoài Phác đang định từ chối, cô bé tiếp lời:

“A cha, a nương, a tỷ, a của mỗi uống t.h.u.ố.c đều ăn một viên kẹo.”

 

Nghe , từ chối nữa, lập tức nhận lấy, cho miệng.

Vị ngọt tạm thời át phần nào cái đắng khủng khiếp .

 

Tiểu Bạch thấy thế, bĩu môi, thầm nghĩ:

Người thật lắm chuyện.

thèm để ý, gọi Tiểu Hôi tự chui lò luyện t.h.u.ố.c nấu xong mà tắm.

 

Chư Hoài Phác nhanh cảm nhận sự khác biệt của nước t.h.u.ố.c Hồi Xuân đan so với Hồi Xuân đan từng mua.

Thuốc đến là ấm áp đến đó, lập tức nhắm mắt vận công, thúc đẩy linh lực dẫn d.ư.ợ.c tính khắp kinh mạch.

 

Sau ba vòng chu thiên, mở mắt, thở dài một .

Linh lực khôi phục.

 

Trong lòng vô cùng kinh ngạc:

Chỉ hai bát nước t.h.u.ố.c Hồi Xuân đan mà thể khôi phục thể trống rỗng.

 

Tiểu cô nương … thật tầm thường.

Có thiên phú luyện đan như thế, luyện kiếm?

 

“Vút!”

Tiếng xé gió vang lên.

 

Chư Hoài Phác cảnh giác ngẩng đầu, chỉ thấy xa, tiểu cô nương đang cầm kiếm luyện buổi sáng, từng động tác đều mang khí thế sắc bén vô cùng.

tinh thông kiếm pháp, nhưng Chư Hoài Phác cũng kiếm thuật của cô bé phi thường lợi hại.

 

Chư Hoài Phác: …

Khốn kiếp, đúng là so với , tức c.h.ế.t !

Loading...