A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 256: Bảo vật trong đầm nước

Cập nhật lúc: 2025-10-03 01:25:44
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vậy ngươi thể trả bao nhiêu linh thạch?”

 

Chư Hoài Phác:

“Một nghìn khối thượng phẩm linh thạch, thu giữ cẩn thận t.h.i t.h.ể Thanh Xà , đó lấy bảo vật nước lên, đưa đến nơi an .”

 

A Chiêu hoảng hốt, nhiều linh thạch như ?

 

Thấy cô bé trả lời, Chư Hoài Phác cau mày:

“Thấy ít ? Hai nghìn khối thượng phẩm linh thạch, nhận ?”

 

Giọng mang theo chút thiếu kiên nhẫn.

 

“Nhận!”

A Chiêu lập tức đáp ngay, sợ rằng nếu chậm một chút sẽ đổi ý mà rời .

 

“Tốt, nhớ kỹ, bảo vệ , giữ gìn t.h.i t.h.ể Thanh Xà và bảo vật nước…”

 

Lời Chư Hoài Phác còn dứt, hai mắt nhắm , cả thẳng tắp ngã phía .

 

A Chiêu lập tức lướt đến đỡ , đôi mắt đen láy lóe sáng.

Đây là hai nghìn khối thượng phẩm linh thạch, tuyệt đối thể để ngã hỏng.

 

Cô bé nhẹ nhàng đặt xuống đất, đưa tay thử thở, xác nhận vẫn còn hô hấp mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, cô bé vẫy tay với Tiểu Bạch và Tiểu Hôi cây xa xa:

“Tiểu Bạch, Tiểu Hôi, đến đây!”

 

Tiểu Bạch khẽ tặc lưỡi, để Tiểu Hôi vững trong cái giỏ nhỏ, ngậm lấy quai giỏ chạy đến.

 

“Làm gì?”

Tiểu Bạch đặt giỏ xuống hỏi.

 

“Chíp chíp~”

Tiểu Hôi vỗ cánh loạng choạng, bay khỏi giỏ.

 

“Hai nghìn khối thượng phẩm linh thạch!”

A Chiêu chỉ Chư Hoài Phác hôn mê gần như cạn kiệt linh lực: 

“Có thể mua nhiều đồ ngon, ngươi bảo vệ cho .”

 

Nghe thấy nhiều đồ ăn ngon, mắt Tiểu Bạch sáng bừng, cái đuôi xù vẫy vẫy mấy cái:

“Yên tâm, nhất định bảo vệ .”

 

A Chiêu vuốt đầu Tiểu Hôi đang bay , đặt nó bên cạnh Tiểu Bạch:

“Ngoan, ngươi và Tiểu Bạch cùng bảo vệ Chư đạo hữu, a tỷ việc chính.”

 

Sắp xếp xong hai tiểu đồng bạn, cô bé nhanh chóng bày một trận pháp che giấu khí tức, thu xác Thanh Xà yêu thú giới chỉ trữ vật, đó mang theo Giao Nhân Châu nhảy ùm xuống đầm nước.

 

A Chiêu khi mang Giao Nhân Châu thể tự do hoạt động, hít thở nước, tuy đầu xuống nước, nhưng là tự nhảy nguy hiểm gì.

 

Cô bé thể quan sát thể rõ ràng, phát hiện bao phủ bởi một lớp màng mỏng, cách ly nước bên ngoài, thỉnh thoảng còn vài bọt khí nhỏ nổi lên.

 

Thế giới nước phần huyền diệu, đầm nước sâu, nơi dòng thác đổ xuống dòng chảy ngầm.

 

A Chiêu chỉ liếc vài liều thu hồi ánh mắt, tìm bảo vật mới là quan trọng, động tĩnh lớn như , thể sẽ dẫn dụ kẻ khác đến.

 

bảo vật nước trông thế nào?

A Chiêu cau mày, tìm đây?

Ừm, .

 

Cô bé nghĩ một cách, ánh mắt sáng lên, lập tức lặn sâu xuống đáy đầm.

Cá tôm kinh động bơi tán loạn, A Chiêu đáy đầm, nhắm mắt khuếch tán thần thức.

 

Nơi thần thức quét qua, cô bé thấy nhiều thứ:

Cá bơi lượn tìm mồi, tôm nấp đá quan sát cảnh giác, rong rêu lay động, côn trùng lạ…

 

Bảo vật ở ?

Cô bé mở rộng thần thức từng chút một, quét khắp đáy đầm cũng phát hiện vật gì giống bảo vật.

 

“Chẳng lẽ là mấy con cá lớn ?”

A Chiêu nghi ngờ.

 

Cô bé tiếp tục tìm kiếm.

 

Một lúc lâu , khi đang định từ bỏ, A Chiêu thấy một con cá đuổi một con tôm nhỏ, hai con quấy đục lớp bùn đáy, nước trong xanh trở nên mờ đục.

 

Trong làn nước đục , cô bé thấy vật gì đó.

Ở rìa đầm một tảng đá to giữa đống đá vụn phủ đầy bùn.

 

Tảng đá đó vấn đề.

A Chiêu bơi đến gần, so với a cha cô bé còn cao hơn.

Cô bé suy nghĩ vỗ một chưởng bằng linh lực, lớp bùn rơi xuống, lộ lớp vỏ xám đen cứng rắn.

 

“Đây là… rùa?

Không, là trai sông.”

 

Thì tảng đá khổng lồ là một con trai lớn.

 

Nếu bỏ qua kích thước, trông nó chẳng khác gì trai bình thường:

Vỏ đen, d.a.o động linh lực, ngoài việc to thì gì đặc biệt.

 

A Chiêu thầm nghĩ, con trai đủ lớn để chứa hết Tiểu Bạch, Tiểu Hôi, thậm chí cả nhà bảy của cô bé.

Cô bé đến quá gần, chỉ bơi quanh quan sát, thấy gì khác lạ, nhưng đáy đầm chỉ nó là khác biệt.

 

Hay là cứ mang nó , đợi Chư đạo hữu tỉnh , nếu bảo vật của , thì cô bé mang trả về cũng ?

 

“Rắc!”

A Chiêu khẽ giật tai, thấy âm thanh nhỏ.

 

Con trai khổng lồ động đậy, miệng dần hé mở, bùn đất vỏ rơi xuống.

Miệng càng mở to, để lộ phần thịt trai ghê rợn, ở giữa còn một viên châu lớn hơn cả đầu cô bé.

Viên châu tròn trịa, phát sáng màu trắng, là bảo vật hiếm .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-256-bao-vat-trong-dam-nuoc.html.]

Tìm , bảo vật đầm!

 

A Chiêu phấn khởi, bơi đến gần dừng .

Nhìn cái miệng trai to đùng và viên châu lặng yên bên trong, cô bé lấy một sợi Trói Tiên Thừng từ túi trữ vật, nhẹ nhàng quăng .

Dây thừng quấn quanh viên châu mấy vòng, buộc chặt, A Chiêu vui mừng kéo mạnh.

 

“Ầm!”

Không kịp phản ứng, con trai lập tức ngậm miệng.

 

A Chiêu: ???

Cô bé hoảng hốt, nếu vì mừng quá mà chui , chắc chắn giờ nuốt chửng.

 

Cô bé kéo thử sợi dây căng cứng, thở dài:

“Giờ đây?”

 

Ngó con trai khổng lồ, cô bé lẩm bẩm:

“Nếu thể bỏ giới chỉ thì , nhưng…”

 

Trai còn sống, thể cất .

 

Chưa dứt lời, đột nhiên tay cô bé trống , sợi dây và con trai đều biến mất.

 

A Chiêu: !!!

Nhìn chỗ bùn đất quấy tung, bóng dáng trai cũng còn.

Cô bé vội mở giới chỉ a cha tặng, thấy trong gian rộng lớn , con trai khổng lồ đang yên lặng đó.

 

A Chiêu:

Cái cũng ?

 

Cô bé ngẩn một lúc, đó nở nụ rạng rỡ.

Bỏ , trong tay là .

 

Thu bảo vật, A Chiêu nổi lên mặt nước, dùng thần thức quét quanh, thấy nguy hiểm liền nhanh chóng lên bờ.

 

Tiểu Hôi động tĩnh liền cảnh giác, nhưng thấy là cô bé thì hớn hở kêu “chíp chíp” mấy tiếng.

A Chiêu hiệu im lặng, thu trận pháp và giỏ nhỏ, buộc Huyền Viễn kiếm lưng, đặt Tiểu Hôi đầu Tiểu Bạch, vác Chư Hoài Phác lên vai.

 

“Bịch!”

Đầu đập xuống đất.

 

A Chiêu: …

 

Tiểu Bạch:

“Để bản tọa .”

 

Nghĩ đến đồ ăn ngon.

Trong tiếng kêu “chíp chíp” của Tiểu Hôi, Tiểu Bạch hóa thành một con bạch thú khổng lồ, ngậm lấy cổ áo Chư Hoài Phác, quăng lên lưng .

 

“Đi, theo .”

Nói xong, nó nhảy vọt lên.

 

A Chiêu vội vàng đuổi theo.

Cả nhóm tìm một hang núi khô ráo, kín đáo để nghỉ ngơi.

Tiểu Bạch quăng xuống đất, “bịch”, đầu đập tảng đá.

 

Tiểu Bạch: …

A Chiêu: …

 

Tiểu Hôi kêu hai tiếng, nhảy xuống đất, tò mò Chư Hoài Phác đang hôn mê bất tỉnh.

 

A Chiêu đưa ngón tay thử thở, thở phào: 

Còn sống.

 

Cô bé ngoài bày trận cảnh giới ở xa, bày thêm nhiều trận pháp quanh hang động.

Trở , thấy thở yếu ớt, cô bé sang hỏi Tiểu Bạch:

“Giờ nên gì?”

 

“Còn t.h.u.ố.c nước của Hồi Xuân Đan ?”

Tiểu Bạch hỏi.

 

A Chiêu:

“Còn, ở đáy Vực Diệt Tiên luyện , vẫn dùng hết.”

 

Lúc rời khỏi Vực Diệt Tiên, cô bé mang theo cả t.h.u.ố.c và đan dược.

Ban đầu đem chợ bán, nhưng tu sĩ đều thích mua đan dược, chả ai ngó đến thuốc, nên cô bé đành giữ .

 

“Cho uống một chút.”

Tiểu Bạch .

 

“Được.”

A Chiêu lấy một ống tre dùng đựng thuốc.

Đây là vật mà Lý Kinh Tuyết từng trong điều kiện thiếu thốn vực, để đựng t.h.u.ố.c nước A Chiêu luyện.

 

A Chiêu đổ nửa bát, đưa đến miệng Chư Hoài Phác.

Hắn cau mày, t.h.u.ố.c đen chảy khóe môi.

 

A Chiêu nhíu mày:

là một đứa trẻ ngoan, uống t.h.u.ố.c cũng chịu hợp tác.”

 

Nói , cô bé đổ thêm một bát, một tay cầm thuốc, một tay bóp mũi .

Rất nhanh, vì khó thở, buộc há miệng.

A Chiêu liền nhanh tay đổ hết t.h.u.ố.c .

 

“Khụ khụ!”

Chư Hoài Phác sặc, ho khan mấy tiếng, gượng mở mắt, thấy gương mặt chột của tiểu cô nương, nhắm mắt.

 

Trong lúc ý thức dần chìm bóng tối, thấy tiếng chim “chíp chíp”, cùng một giọng kinh ngạc:

“Ngươi học cách cho uống t.h.u.ố.c ?”

 

Giọng non nớt mềm mại vang lên:

“Trước Đại Bảo chịu uống thuốc, bá mẫu đều cho uống như .”

Loading...