A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 254: Đánh lén

Cập nhật lúc: 2025-09-29 10:00:27
Lượt xem: 61

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy ngày tiếp theo, A Chiêu gặp thêm ai khác.

Trên đường, cô bé đào linh d.ư.ợ.c linh thảo, hễ gặp yêu thú lao đến thì liền rút kiếm c.h.é.m giết.

 

Khi tiểu cô nương vung kiếm c.h.é.m đứt cổ một con yêu thú, Tiểu Bạch cách đó xa gật đầu:

“Không tệ, tiến bộ nhiều.”

 

Đối với việc lột da, xẻ thịt, róc xương, A Chiêu giờ chẳng còn hứng thú gì nữa.

Bởi mấy ngày nay thu hoạch khá nhiều, tiểu cô nương mang theo chiếc nhẫn trữ vật mà a cha tặng, đem bộ linh thảo, linh d.ư.ợ.c cùng cả yêu thú nguyên vẹn bỏ trong nhẫn.

Chiếc nhẫn màu thiên thanh, khi nhỏ m.á.u nhận chủ thì đeo ngón út, tự động thu nhỏ vặn, ảnh hưởng đến việc cô bé cầm kiếm.

 

“Grừ!!!”

Từ khu rừng xa xa truyền đến một tiếng gầm giận dữ, vô chim chóc hoảng hốt bay tán loạn.

 

A Chiêu cảm nhận áp lực nặng nề từ phía đó, sững sờ, thì thầm:

“Yêu thú Kim Đan kỳ?”

 

Thanh Liên bí cảnh chỉ cho phép tu sĩ Trúc Cơ kỳ tiến , yêu thú Kim Đan kỳ trong gần như thể tung hoành vô địch.

 

A Chiêu tại chỗ suy nghĩ một lát, dán vài tấm Ẩn Thân phù, Ẩn Khí phù, kết thêm một đạo ẩn quyết, chạy về phía động tĩnh.

 

Cô bé từng thấy yêu thú Kim Đan kỳ trông như thế nào, trong lòng cực kỳ hiếu kỳ.

Hơn nữa, dám động thủ với yêu thú Kim Đan kỳ, chứng tỏ đối phương tự tin thực lực của .

 

“Ầm ầm!”

 

Chưa đến nơi, cô bé thấy tiếng sấm nổ dồn dập.

Ngẩng đầu , chỉ thấy trời phía tụ mây đen, trong mây sét bạc lóe sáng ngừng, từng cột sét to như thùng nước giáng xuống.

 

A Chiêu dừng , tiếp tục chạy về phía :

“Trận lôi quen mắt quá.”

 

Tiểu Bạch:

“Cửu Cửu Lôi Trận, một trong những trận pháp bắt buộc tử Thiên Cơ Môn học.

A tỷ ngươi từng dùng qua.”

 

A Chiêu “ồ” một tiếng, nhắc đến Thiên Cơ Môn, cô bé liền nhớ đến một .

 

Khi A Chiêu sắp đến nơi, tiếng sấm dừng , đó là tiếng nước ầm ầm.

Cô bé quan sát xung quanh, hình khẽ động, nhảy lên một cây cao, một tay vịn cây, xuống .

 

Phía là một vách đá dựng , vách thác nước, dòng nước trong vắt từ cao ầm ầm đổ xuống, tạo thành âm thanh rung trời.

Dưới thác là một đầm nước lớn, bên trong nổi một con mãng xà màu xanh biếc.

 

Đầu nó vô lực gác lên bờ, đôi mắt vàng ảm đạm, còn sinh khí.

Thân thể khổng lồ thỉnh thoảng lóe lên tia điện, phát tiếng “xì xì”.

 

Cách đầu rắn chừng ba thước, Chư Hoài Phác ướt sũng đất thở dốc.

Hắn nghỉ ngơi chốc lát, con mãng xà c.h.ế.t nhắm mắt mà nhếch miệng .

Quả nhiên, là thiên tài.

 

Chư Hoài Phác lảo đảo dậy, lau qua nước mặt, thèm để ý đến xác xà, mà nhanh chóng bước đến bờ đầm, ánh mắt tìm kiếm thứ gì đó trong nước.

 

A Chiêu tò mò nhón chân, xem trong đầm vật gì hấp dẫn .

 

“Vút!”

Một bóng từ lưng Chư Hoài Phác lướt đến, tay cầm lưỡi d.a.o lóe hàn quang.

A Chiêu theo phản xạ định mở miệng nhắc nhở, nhưng lập tức lấy tay che .

 

“Keng!”

Một tầng phòng ngự màu vàng kim hiện lên quanh Chư Hoài Phác.

Hắn xoay , đối diện kẻ đ.á.n.h lén, ánh mắt kinh hãi nghi hoặc.

Chư Hoài Phác hất mạnh lá phù lôi trong tay, dán thẳng lên mặt kẻ đ.á.n.h lén.

 

“Ầm!”

Một tia sét giáng xuống, kẻ run rẩy, đầu bốc khói trắng, ngã vật xuống đất.

 

Chư Hoài Phác khẩy, đảo mắt quanh, lớn tiếng quát:

“Một lũ chỉ đ.á.n.h lén, mau đây hết !”

 

“……”

Bốn phía yên tĩnh tiếng động.

 

Chư Hoài Phác đá đá kẻ ngất, đợi hồi lâu vẫn thấy ai xuất hiện, lông mày khẽ nhíu.

Chẳng lẽ còn ai?

Rõ ràng cảm giác vài luồng khí tức xa lạ tiến gần.

 

Có lẽ bọn chúng lợi hại của nên dọa chạy .

Chư Hoài Phác tự cho đoán đúng, một cước đá bay kẻ chân.

Do động đến vết thương, ho khan vài tiếng, nhổ một ngụm máu.

 

“Vút!”

Âm thanh lưỡi d.a.o xé gió vang lên.

 

“Keng!”

Lại một ám khí pháp trận phòng ngự ngăn .

 

Chư Hoài Phác giận dữ:

“Một lũ chuột nhắt chỉ đ.á.n.h lén, mặt thì cùng c.h.ế.t cả !”

 

Nói xong, rút một xấp phù vàng, vung mạnh lên trung.

 

“Cửu Cửu Thiên Lôi Trận!”

 

Phù vàng bay lên lơ lửng, như linh tính, tỏa sáng nhạt, nhanh chóng tản bao phủ cả khu vực quanh đầm.

Khí tức đáng sợ từ trận pháp thành hình khuếch tán .

 

Đứng cây từ xa qua, A Chiêu thấy mấy bóng vội vã bỏ chạy thật xa.

A Chiêu: Quả nhiên thật sự kẻ ẩn nấp.

 

Trong trận, Chư Hoài Phác cũng phát hiện, khinh bỉ:

là nhát gan.”

 

Hắn xòe tay, thu hồi bộ phù vàng trở về.

 

Tiểu Bạch vai A Chiêu, gật gù:

“Cũng tạm, mượn chiêu dọa chạy phần lớn.”

 

Tiểu Hôi nghiêng đầu kêu “chíp chíp”.

 

A Chiêu cau mày:

“Hắn thương nặng.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-254-danh-len.html.]

Tiểu Bạch:

“Dù cũng là một vượt cấp g.i.ế.c yêu thú Kim Đan, phù nhiều đến thì trọng thương cũng bình thường.”

 

Lời dứt, hình Chư Hoài Phác chao đảo, vịn xác xà mới ngã xuống.

 

“Vút!”

Một mũi tên lạnh lóe sáng từ vách đá b.ắ.n thẳng đến.

 

“Bốp!”

Tên pháp bảo phòng ngự cản , vang lên tiếng trầm đục.

 

A Chiêu: “Hử?”

Cô bé nheo mắt, âm thanh gì đó đúng.

 

Chư Hoài Phác lau m.á.u nơi khóe miệng, gầm lên:

“Còn xong ?”

 

Hắn vội lấy linh thạch hấp thu, từng viên tỏa ánh sáng mắt nhanh chóng hóa thành bột trắng.

 

“Vút!”

Lại một mũi tên b.ắ.n xuống.

 

Chư Hoài Phác kịp do dự, lập tức lách ẩn rắn, tiếp tục hút linh khí.

kịp hấp thu xong, gió từ bên trái ập đến, lăn vội ngoài.

 

“Vút!”

Một thanh trường kiếm c.h.é.m lên vảy cứng của mãng xà, tóe tia lửa.

 

“Vút!”

Lại một mũi tên b.ắ.n đến, kịp.

 

“Bốp!”

“Rắc!”

Pháp trận phòng ngự kim sắc xuất hiện một vết nứt nhỏ.

 

A Chiêu kinh ngạc:

“Trận phòng ngự vỡ ?”

 

Tiểu Bạch phân tích:

“Có lẽ khi đ.á.n.h với xà yêu tiêu hao quá nhiều.”

 

Chư Hoài Phác đối diện sự phối hợp xa - gần của những kẻ đ.á.n.h lén, bắt đầu chút chật vật.

 

A Chiêu rút Huyền Viễn kiếm, tháo giỏ nhỏ lưng xuống, nhét Tiểu Bạch và Tiểu Hôi , dặn dò:

“Các ngươi ngoan ngoãn ở yên đây, ngã xuống sẽ c.h.ế.t đấy.”

 

Tiểu Bạch:

“Độ cao c.h.ế.t bản tọa...

Khoan, ngươi rút kiếm gì?”

 

“Cứu .”

A Chiêu đáp.

 

Tiểu Bạch:

“Không đợi bọn họ lưỡng bại câu thương, lặng lẽ nhặt lợi ?”

 

A Chiêu bất đắc dĩ nó:

“Chư đạo hữu từng tay giúp , dù khi cần thiết vẫn , đó là hảo ý.

Ta cũng nên giúp .”

 

Tiểu Bạch: ……

 

Tiểu Hôi kêu “chíp chíp”, nhảy , Tiểu Bạch đè , nó sang A Chiêu:

“Đi , cẩn thận một chút.”

 

“Được.”

A Chiêu cong mắt , mũi chân điểm nhẹ, nhảy qua cành cây, hướng về vách đá.

 

Kẻ đ.á.n.h lén, đồ xa.

 

Dưới thác, Chư Hoài Phác tung phù lôi phản kích kẻ cầm kiếm, né mũi tên từ cao, sắc mặt càng lúc càng khó chịu.

Tên đó thật phiền phức!

 

Hắn định men theo vách đá để góc chết, tránh tên bắn, nhưng kẻ cầm kiếm áp sát, buộc rời vị trí an .

Chư Hoài Phác còn leo lên vách đá xử lý tận gốc, nhưng ngăn cản.

 

Hắn thầm chửi, nếu mấy mũi tên đáng c.h.ế.t , đừng hai , bốn cũng đối phó .

 

A Chiêu lặng lẽ lên đến vách đá, tiếng thác ầm ầm che giấu động tĩnh.

Cô bé nhanh chóng phát hiện kẻ nấp cây b.ắ.n tên, lập tức vung kiếm c.h.é.m xuống.

 

Kẻ đó như mọc mắt lưng, nghiêng né, phản thủ b.ắ.n thẳng một mũi tên A Chiêu.

 

A Chiêu vung kiếm đỡ, “keng” một tiếng, tên bật , nhưng tay cô bé cũng tê rần.

A Chiêu thoáng kinh hãi.

Sức mạnh lớn thật!

 

Kẻ thấy là tiểu cô nương mới mấy tuổi, ánh mắt lóe vẻ kinh ngạc, nhưng liền nhanh chóng rút ba mũi tên, nhắm thẳng cô bé.

 

“Vút vút vút!”

Ba mũi tên đồng loạt b.ắ.n .

 

Khoảng cách quá gần, tim A Chiêu thoáng siết .

Cô bé vận chuyển linh lực, xoay , thi triển một chiêu "Thần Long Vẫy Đuôi", trường kiếm quét ngang, c.h.é.m gãy cả ba mũi tên.

 

Kẻ kinh ngạc, càng thêm cẩn trọng, lập tức kéo giãn cách, tiếp tục giương cung bắn.

 

A Chiêu cảm thấy bản như con diều từng thả cùng a nương.

Bị kéo căng, khó chịu, cứ chạm đối thủ, hễ tiến gần là tên phóng đến, chỉ thể tránh né.

……

 

Dưới thác, Chư Hoài Phác lập tức phát hiện mưa tên đáng ghét dừng.

Cùng lúc, cảm nhận khí tức quen thuộc, khóe môi giật giật.

Đường đường Chư Hoài Phác , cần một tiểu hài tử bốn tuổi cứu giúp, đúng là phế vật.

 

Hắn nở nụ âm trầm, tung một xấp phù vàng:

“Hỏa Lôi Trận!”

 

A Chiêu cũng vung Huyền Viễn kiếm:

“Ngự Kiếm Thuật, !”

 

Trường kiếm xé gió lao thẳng về phía đối thủ.

Loading...