A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 253: Ta làm việc ta nên làm

Cập nhật lúc: 2025-09-29 09:48:14
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Bạch đan lô đang phát tiếng ục ục, khuôn mặt lông lá mang theo vài phần bực bội:

“Là kẻ nào mắt mù thế? Cứ đợi lúc ăn cơm mới đến tìm chuyện ?”

 

Tiểu Hôi “chíp” một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.

 

A Chiêu nồi t.h.u.ố.c trong đan lô nấu xong, lên phủi áo, với hai linh thú:

“Các ngươi ngoan ngoãn ở đây, xem chuyện gì.”

 

A Chiêu dán cho một tấm ẩn phù, bấm quyết ẩn , lặng lẽ áp sát hướng phát động của cảnh giới pháp trận.

 

“... Mau giao đồ ... á!”

 

Chưa đợi A Chiêu đến gần, cô bé  một tiếng t.h.ả.m kêu, trong lòng run.

 

“Tiện nhân, dám g.i.ế.c , , lên... á!”

 

Lại là mấy tiếng kêu thảm.

Sau tiếng kêu liền còn động tĩnh nào nữa.

 

A Chiêu , trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh t.h.i t.h.ể con thủy yêu ở Bách Hoa trấn hôm nào.

Cô bé siết chặt nắm tay, định bước đến thì từ nơi phát tiếng thảm, một bóng trong bộ y phục bạch nguyệt , thoáng lướt qua mặt cô bé.

 

Thiếu nữ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mặc y phục bạch nguyệt, mái tóc dài đến eo dùng một cây trâm ngọc xanh cài nửa búi, gương mặt trắng trẻo vương vài vệt máu.

Theo bước của nàng, chùm tua đen ở kiếm bên hông khẽ đong đưa.

 

A Chiêu nhận nàng, chính là tỷ tỷ mặc cả dữ dội ở chợ tán tu.

Cô bé nuốt nước bọt, từ động tĩnh nãy cũng đoán mấy tuyệt đối đối thủ của vị tỷ tỷ .

 

Vậy đ.á.n.h nổi nàng ?

 

Đột nhiên, thiếu nữ áo trắng dừng .

A Chiêu lập tức đặt tay lên chuôi kiếm, đôi mắt đen như mực cảnh giác nàng.

 

Thiếu nữ cúi , nhúng bàn tay dính m.á.u suối, để dòng nước mát lạnh rửa sạch vết máu.

Nàng cúi đầu bóng trong nước, lau những vệt m.á.u còn vương má.

 

Xong xuôi, nàng dậy, nghiêng đầu về phía A Chiêu đang .

Đôi mắt đen láy tĩnh lặng như hồ sâu, hề dậy sóng.

 

Rõ ràng dán phù ẩn , thi triển pháp quyết ẩn , đối phương vốn nên thấy cô bé, mà ánh mắt đen khiến lưng A Chiêu lạnh toát, bàn tay nắm chuôi kiếm càng siết chặt.

 

Ngay lúc A Chiêu còn do dự nên tay , thiếu nữ áo trắng liền thu ánh mắt, “choeng” một tiếng, nhảy lên kiếm, cưỡi kiếm bay , chớp mắt hóa thành chấm đen nơi chân trời.

 

Xác nhận quanh đây còn khí tức của thiếu nữ áo trắng, A Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm.

lúc , một giọng vang lên bên cạnh cô bé:

“Ừm, nha đầu đơn giản .”

 

A Chiêu giật , sang Tiểu Bạch đang xuất hiện bên cạnh:

“Tiểu Bạch, ngươi đến từ khi nào ?”

 

“Vừa nãy ở đây .”

Tiểu Bạch đáp.

 

Tiểu Hôi đầu nó giơ cánh nhỏ:

“Chíp~”

 

A Chiêu ngẩn , Tiểu Bạch hừ lạnh:

“Ngươi cũng thấy đó, bản tọa tự mang nó đến, là tiểu tử sợ ngươi gặp chuyện nên nài nỉ bản tọa đưa nó theo.”

 

A Chiêu cong mắt , xổm xuống xoa đầu hai linh thú:

“Cảm ơn các ngươi lo cho ~”

 

Tiểu Bạch:

“Ngươi mau sớm mạnh lên , thế thì bản tọa mới cần lo nữa.”

 

“Biết , sẽ cố gắng mà.”

 

Tiểu Hôi: “Chíp~”

 

Tiểu Hôi bay lên đậu vai A Chiêu, cọ cọ má cô bé, khiến nụ cô bé thêm rạng rỡ.

 

A Chiêu vuốt ve nó, về phía tiếng kêu thảm, suy nghĩ chốc lát bước đến.

Đi mấy chục bước, vòng qua một gốc cây, cô bé liền thấy mấy cái xác xiêu vẹo.

 

Mắt tinh của A Chiêu nhanh chóng phát hiện mấy món binh khí sáng lạnh rơi đất.

Trong thoáng chốc, những cảm xúc phức tạp trong lòng đều niềm vui thế.

Có đồ để nhặt!

 

A Chiêu hớn hở chạy lon ton quanh mấy xác chết, nhặt lấy: Hạ phẩm linh khí, nhặt, túi trữ vật, nhặt.

Khi cô bé nhặt một thanh trung phẩm linh khí thì càng mừng rỡ.

Đó là một thanh đoản đao, sắc bén lạnh lẽo, tỏa hàn khí nồng nặc.

 

Thu hết mấy món đáng giá ngoài quần áo, A Chiêu mới dừng tay.

Sau đó, cô bé nghiêng đầu mấy thi thể, lấy từ túi trữ vật một cái xẻng lớn cao hơn cả , bắt đầu hì hục đào hố.

 

Tiểu Bạch: ???

“Làm gì thế?”

Nó ngơ ngác hỏi.

 

“Ta lấy đồ của họ, hưởng lợi thì đương nhiên chôn họ.”

A Chiêu đào đáp.

 

Tiểu Bạch:

“Chôn cũng vô ích, chừng hôm nay ngươi chôn, mai yêu thú đào lên ăn sạch .”

 

“Chôn là việc của , còn thú đào lên ăn là việc của thú.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-253-ta-lam-viec-ta-nen-lam.html.]

A Chiêu ngừng tay.

 

[Đây là việc nên , còn chúng sẽ gì, chẳng liên quan đến .]

Một giọng vang trong đầu Tiểu Bạch, nó thoáng sững, tiểu cô nương đang sức đào hố.

 

Tiểu Hôi cũng nhảy đến, dùng mỏ nhỏ mổ từng hòn đất, vẩy xa, “chíp chíp” vài tiếng, tỏ vẻ cũng giúp đỡ.

 

A Chiêu thấy nó đáng yêu quá, liền khen:

“Quao, Tiểu Hôi thật giỏi, còn giúp a tỷ dọn đất nữa.”

 

Tiểu Bạch giọng điệu tâng bốc thì bĩu môi, lạch bạch chạy hố:

“Giúp đỡ thôi mà, bản tọa cũng .

Nhìn đây!”

 

Hai móng của nó vung nhanh đến mức chỉ còn tàn ảnh, chẳng bao lâu đào một cái hố nhỏ, sang đắc ý:

“Thế nào?”

 

A Chiêu vỗ tay:

“Không hổ là Tiểu Bạch, quá lợi hại!”

 

“Chíp chíp~~”

 

Tiểu Bạch hừ hừ hai tiếng.

 

Trong sự cố gắng của cả ba, chẳng mấy chốc đào xong một hố lớn đủ chôn hết thi thể.

A Chiêu kéo từng cái xác xuống hố, lấp đất, tạo thành một gò đất nhỏ.

 

Cô bé vung xẻng nện nện vài cái để đất chặt , lấy ba nén hương, thắp lên cắm mộ.

Lại rút mấy tấm phù vàng, đốt .

Xong xuôi, A Chiêu dắt Tiểu Bạch và Tiểu Hôi xa, bẻ một cành cây nhiều lá, quét sạch dấu chân hỗn loạn đất.

 

Sau khi chắc chắn phù lục đốt xóa sạch khí tức và dấu vết, cô bé phủi tay, mỉm với hai linh thú:

“Chúng về ăn cơm thôi.”

 

Tiểu Bạch:

“Đi, bản tọa đói c.h.ế.t .”

 

Tiểu Hôi: “Chíp chíp~”

 

Thịt Linh Thố trong Thanh Liên bí cảnh quả thật ngon, một hai thú từ lớn đến nhỏ ăn thỏa mãn.

 

Cơm nước xong, A Chiêu cho Tiểu Hôi uống Tụ Linh đan, bỏ nó đan lô cho tắm thuốc.

Cô bé duỗi tay, để lò vốn sôi sục nóng bỏng chỉ còn ấm ấm.

 

Tiểu Bạch thì thào:

“Thể chất băng linh căn quả nhiên tiện dụng, khó trách...”

 

Tiếng lẩm bẩm của nó tiếng kêu “chíp chíp” hoảng hốt của Tiểu Hôi khi chạm d.ư.ợ.c dịch nóng che mất.

 

A Chiêu thấy gì, chỉ nhẹ nhàng dỗ nó:

“Đừng sợ, ngâm t.h.u.ố.c xong sẽ nhanh khỏe hơn.”

 

Được cô bé an ủi, Tiểu Hôi dần yên tĩnh, ngủ gật luôn trong d.ư.ợ.c dịch.

A Chiêu cảm nhận linh lực tứ phương hội tụ, tuôn thể nó.

 

“Thuộc tính của nó vốn sợ nóng, cần dùng băng linh khí hạ nhiệt.”

Tiểu Bạch nhắc nhở.

 

A Chiêu:

“Ta thấy khá nóng mà.”

 

Cô bé ngẩng đầu trời:

“Tiểu Bạch, ngươi ngủ , hộ pháp cho Tiểu Hôi, giữ nửa đêm đầu.

Nửa đêm đến lượt ngươi.”

 

Tiểu Bạch phản đối:

“Được.”

 

Nó lăn vài vòng trong ổ mềm của , vui vẻ ngủ mất.

A Chiêu xếp bằng, tay đặt lên Tiểu Hắc bên cạnh, lúc cần rút ngay.

 

Nửa đêm, cô bé vỗ một cái đ.á.n.h thức Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch ngái ngủ mở mắt, cô bé mắt díp , bò lên giường, kéo chăn, mấy ngủ say.

 

Tiểu Bạch dậy, một lúc lâu mới tỉnh táo, quanh, ánh mắt dừng A Chiêu một lát, cuối cùng sang Tiểu Hôi đang ngủ trong d.ư.ợ.c dịch:

“Vừa phá vỏ vui mừng cuốn lấy , đến cả vỏ trứng cũng ăn, khó trách yếu ớt như thế.

Tiểu cô nương cũng thật là, trông coi cẩn thận, giờ thì , một lớn một nhỏ đều thành thế .”

 

Trên giường, A Chiêu khẽ nhíu mày, xoay , vùi đầu chăn, cố gắng dùng cách “cách âm vật lý” để chặn tiếng càu nhàu của Tiểu Bạch.

 

Thấy động tĩnh , Tiểu Bạch ngậm bộ lời định .

 

A Chiêu ngủ thẳng một giấc đến sáng.

Cô bé thức dậy, rửa mặt, luyện kiếm.

Tiểu Bạch thấy cô bé tỉnh thì lăn ngủ tiếp.

 

Luyện xong, A Chiêu thu dọn, đưa theo hai linh thú, khi còn đốt thêm mấy tấm Ẩn Khí phù.

Cô bé nhét Tiểu Bạch, Tiểu Hắc và Tiểu Hôi giỏ nhỏ, khoác lên lưng thẳng.

 

Vận may hôm nay thật , xa cô bé gặp một bãi linh d.ư.ợ.c trăm năm mọc thành cụm, mắt sáng rỡ, cẩn thận đào từng gốc cất .

Cô bé chu đáo để mấy cây non cho chúng tiếp tục sinh trưởng.

 

Đào xong, cô bé thêm nửa canh giờ, phát hiện một cây mộc linh chi tuổi tác nhỏ mọc cây, to còn hơn cả cái nồi sắt lớn ở nhà.

Cô bé cưỡi kiếm, dùng tiểu d.ư.ợ.c xừ cẩn thận cắt xuống, thu lấy.

 

Trong lúc A Chiêu hớn hở hái thuốc, gò đất trơ trọi hôm qua, một áo choàng đen đó, ánh mắt dừng ba nén hương tàn mộ...

Loading...