A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 251: Vỏ trứng, vỏ trứng gì cơ?

Cập nhật lúc: 2025-09-29 09:02:47
Lượt xem: 56

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những cây đại thụ che chắn gần hết ánh mặt trời, chỉ vài tia nắng xuyên qua kẽ lá rơi xuống, chiếu lên lớp rêu xanh mượt dày đặc gốc cây, khiến nó càng thêm tươi mát.

Trên cành, mấy con chim lông vũ rực rỡ đang chải chuốt bộ lông, còn vài con thú nhỏ đất ghé bên dòng suối nhỏ uốn lượn, cúi xuống uống nước.

Toàn bộ cánh rừng trông yên tĩnh, mỹ lệ.

 

Đột nhiên, mấy con chim cây ngừng động tác, vỗ cánh bay vút lên, thú nhỏ bên suối cũng hoảng sợ chạy tán loạn.

Ngay đó...

 

“Vút!”

Một bóng xám từ xa lao nhanh đến, móng vuốt giẫm lên rêu xanh, khiến cả mảng rêu lập tức héo rũ.

 

“Vèo!”

Một bóng trắng theo sát phía , cũng giẫm mạnh lên lớp rêu, càng khiến nó nát .

 

Tiểu Bạch đuổi theo con Linh Thố màu xám phía quát:

“Nhanh lên, đừng để nó chạy mất!”

 

Lời còn dứt, Linh Thố bất ngờ dừng phắt , gấp khúc chuyển hướng, bốn chân co nhảy vọt lên cao.

 

“Ầm!”

Ngay khoảnh khắc nó bật lên, một thanh kiếm lóe hàn quang bổ xuống vị trí ban nãy của nó.

 

A Chiêu vung hụt: “Ủa?”

 

Tiểu Bạch dựng cả lông:

“Lại để nó thoát ! Không , hôm nay bản tọa nhất định ăn nó!”

 

Tiểu Hôi: “Chíp~”

 

Một một thú một điểu tiếp tục đuổi theo con Linh Thố .

Có lẽ vì nó sống lâu năm trong Thanh Liên bí cảnh linh khí dồi dào, tu vi còn cao hơn con mà A Chiêu và Tiểu Bạch từng gặp trong Thiên Bích, chạy nhanh phi thường.

 

Nửa canh giờ , khi A Chiêu còn phân vân nên hướng nào, Tiểu Bạch tinh mắt phát hiện một con cùng loại với con Linh Thố từng khiến nó mất mặt, lập tức đòi bắt về nướng ăn.

Thế là cảnh truy đuổi .

 

con Linh Thố chạy quá nhanh, A Chiêu và Tiểu Bạch đuổi mãi chẳng kịp.

A Chiêu mấy suýt c.h.é.m trúng, đều nó né thoát.

Tiểu Bạch cũng từng lao lên cắn, nó dùng đầu húc bay.

Bị húc văng , tâm tình g.i.ế.c thịt nướng thỏ của Tiểu Bạch lập tức dâng đến cực điểm.

 

Con Linh Thố dường như cảm nhận điềm báo tử vong, bốn chân chạy càng thêm gấp, A Chiêu và Tiểu Bạch thì đuổi sát phía .

 

Đang truy đuổi, A Chiêu thoáng nhận gì đó, nghiêng đầu , xuyên qua tầng tầng cây rậm, thấy một cành cây xa xa .

 

Chư Hoài Phác trong áo bào rộng tay đen viền vàng, cô bé đang mải miết đuổi thỏ, khóe miệng giật giật:

Đứa nhỏ đang ?

Người bí cảnh là để tìm bảo vật, còn nó rượt thỏ?

 

A Chiêu nhận , liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục đuổi theo con Linh Thố.

Chư Hoài Phác bóng dáng cô bé đuổi thỏ biến mất trong rừng sâu, khỏi lắc đầu:

Quả nhiên là một hài tử.

 

Hắn thu mắt , xoay rời .

Bí bảo trong Thanh Liên bí cảnh còn chờ đợi , nào thời gian xem trẻ con đuổi thỏ.

 

A Chiêu chạy thầm lẩm bẩm:

Con thỏ còn nhanh hơn cả Tiểu Tạ bọn họ.

 

Linh Thố xám dường như cảm thấy A Chiêu đằng thể bắt kịp, còn đầu mặt khiêu khích, đầy khinh miệt.

 

A Chiêu: “…”

 

Tiểu Bạch tức giận bùng lông:

“Con thỏ c.h.ế.t tiệt!”

 

A Chiêu phồng má, lấy trong túi trữ vật hai tấm Tật Hành phù, dán chân, sang nhắc nhở Tiểu Hôi đang bám vai:

“Tiểu Hôi, bám chặt nhé.”

 

Tiểu Hôi: “Chíp~”

 

Nó ghì chặt vuốt áo A Chiêu.

A Chiêu hít sâu một , vận khí, cả như mũi tên rời cung phóng vọt .

 

Con Linh Thố vốn đang khiêu khích, thấy A Chiêu tăng tốc vụt đến, liền ngừng chạy.

Trong mắt nó, A Chiêu và Tiểu Bạch vốn đáng sợ.

Thế là, cơ thể nó phình to, từ bằng cỡ A Chiêu bỗng chốc biến thành khổng lồ như một ngọn núi nhỏ.

 

“Gào!”

Đôi mắt đỏ ngầu hung tợn, nó há to miệng đầy răng nhọn gầm vang, vung vuốt khổng lồ chụp xuống A Chiêu.

 

Tiểu Hôi thấy quái vật mắt, lông dựng cả lên, hoảng sợ kêu “chíp” một tiếng.

 

A Chiêu vẫn bình tĩnh, thấy vuốt lớn vỗ xuống liền bật lùi, mượn cây điểm nhảy, b.ắ.n vọt lên trung, kiếm trong tay c.h.é.m thẳng xuống đầu Linh Thố.

 

“Vút!”

Kiếm xé qua lớp lông dày, cắt sâu da thịt, để vết m.á.u dài cổ nó.

 

“Xoẹt!”

Máu phun xối xả.

 

“Gào!”

Con Linh Thố đau đớn, thể to lớn lùi loạng choạng, cả mặt đất cũng chấn động.

 

A Chiêu đáp xuống đất, mắt đen chăm chú nó, trong lòng thầm rút kinh nghiệm:

Lông con thỏ dày quá, mạnh hơn nữa mới c.h.é.m c.h.ế.t .

 

Ánh mắt Linh Thố lóe lên sợ hãi, xoay định chạy.

Ngay lúc , một ảnh trắng khổng lồ từ trời giáng xuống.

 

“Rầm!”

Con thỏ thương nặng bóng trắng ép chặt, cổ vốn đứt nửa liền ngoẹo hẳn sang bên, tắt thở tại chỗ.

 

A Chiêu: “…”

 

Tiểu Hôi cảnh giác bóng trắng to lớn bất ngờ xuất hiện.

Chỉ “bộp” một tiếng, hình biến về dáng nhỏ lông xù của Tiểu Bạch.

 

Mắt Tiểu Hôi sáng bừng, vỗ cánh bay loạng choạng đến bên Tiểu Bạch, xoay vòng quanh nó:

“Chíp chíp~”

 

Tiểu Bạch ngẩng cằm, vểnh đuôi:

“Bản tọa vốn lợi hại thế đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-251-vo-trung-vo-trung-gi-co.html.]

Ngươi cũng mạnh như bản tọa?

Vậy thì  chăm chỉ.”

 

“Chíp chíp!!!”

Tiểu Hôi hăng hái gật gù, tỏ rõ quyết tâm học theo.

 

A Chiêu hai đứa nó, bất đắc dĩ lắc đầu, bước đến xác thỏ, :

“Hai ngươi tránh , xử lý con thỏ .”

 

Nghe , Tiểu Bạch nhanh nhẹn nhảy lên tảng đá gần đó:

“Đêm nay ăn đùi thỏ nướng.”

 

A Chiêu: “Được.”

 

Tiểu Hôi theo, nó đáp xuống vai A Chiêu, kêu mấy tiếng.

Ở bên lâu, A Chiêu lờ mờ hiểu ý nó, liền xoa đầu:

“Tiểu Hôi giúp a tỷ ? Ngoan lắm~”

 

Được khen, Tiểu Hôi vui vẻ bay lượn, A Chiêu nheo mắt , bắt đầu dùng Huyền Viễn kiếm lột da, cắt thịt, lấy xương thỏ.

 

Ở Kiếm Tông, cô bé học nhiều kiến thức hữu dụng:

Yêu thú đều là bảo vật.

Linh nhục thể ăn, thừa thì đem bán, da bán để may y bào, xương luyện binh khí pháp bảo, nếu yêu đan thì còn luyện đan dược.

 

A Chiêu định giữ thịt để ăn, thừa mới bán, còn da và xương đem ngoài đổi lấy linh thạch.

 

Khi cô bé hí hoáy lột da, cắt thịt, Tiểu Bạch ngủ ngửa bụng tảng đá, còn Tiểu Hôi thì chẳng kiên nhẫn, mới bầu bạn một lát đám côn trùng kêu chiêm chiếp bên cạnh hấp dẫn.

 

“Xì~”

Trong đám cỏ rậm ẩm tối, một cái lưỡi đỏ thè .

Con rắn to bằng bắp đùi nam nhân lặng lẽ trồi nửa đầu , đôi mắt vàng sáng dựng dọc, phản chiếu bóng Tiểu Bạch đang ngủ ngửa bụng đá.

 

Con rắn trườn nhẹ, im lìm tiến đến.

 

“Chíp chíp~”

 

Nó ngừng , xoay đầu , thấy Tiểu Hôi đang lúc thì vỗ cánh, lúc thì nhảy nhót.

 

“Xì xì~”

Ánh mắt nó ghim chặt lấy con chim non mập mạp , bất động, chiếc đuôi nhọn chĩa lên, run run.

 

Tiểu Hôi nhanh chóng “con sâu” rung rung thu hút, thu cánh đáp xuống đất, nghiêng đầu, từng bước nhảy đến gần.

 

Đôi mắt rắn dựng căng thẳng, thể siết chặt, đợi  con mồi tiến thêm chút nữa.

 

Bị ánh mắt rình rập khóa chặt, Tiểu Hôi rùng , ngẩng đầu quanh:

A tỷ đang cắt thịt, đại ca Tiểu Bạch đang ngủ, .

nhảy thêm mấy bước.

 

Chính lúc ...

Con rắn há to miệng đầy răng nhọn, lao bổ xuống con mồi béo tròn.

 

Tiểu Hôi thấy bóng đen phủ trùm, ngẩng lên, chỉ thấy hàm răng lạnh lẽo lóe sáng và cái miệng sâu hoắm.

Trong mắt nó bùng lên tia lửa đỏ…

 

“Vút!”

Hàn quang lóe lên, Huyền Viễn kiếm dài hai thước từ trời giáng xuống xuyên thủng đầu rắn, ghim c.h.ế.t tại chỗ.

Đôi mắt rắn còn trừng trừng Tiểu Hôi, đuôi dài quật mạnh.

 

“Bùm!”

Đuôi quật đất vang trời.

 

Tiểu Hôi: “???”

 

Nhìn con rắn giãy giụa, nó ngẩn , bỗng hoảng loạn kêu to, cánh đập loạn, vuốt vung bừa:

“Chíp chíp chíp!”

 

Tiểu Bạch ngậm lấy nó, nó quạt mấy cánh: “!!!”

 

Tiểu Bạch thả Tiểu Hôi xuống, giơ vuốt gõ lên đầu nó:

“Gặp nguy hiểm mà chạy, vô dụng!”

 

Tiểu Hôi ỉu xìu: “Chíp…”

 

A Chiêu bước đến, khuyên nhủ:

“Thôi nào, Tiểu Hôi còn nhỏ mà.”

 

“Rõ ràng nở gần mười ngày .”

Tiểu Bạch bĩu môi, khó hiểu: 

“Sao còn ngốc thế chứ.”

 

A Chiêu: …

“Chưa đầy mười ngày, vẫn nhỏ lắm.”

 

Tiểu Bạch lắc đầu:

“Không, nhỏ.

Yêu thú đều huyết mạch truyền thừa, nhất là nó.”

 

Nó giơ vuốt chỉ Tiểu Hôi:

“Nó… khụ, thuộc linh cầm tộc.

Chỉ cần khi nở ăn hết vỏ trứng, sẽ nhận sức mạnh cường đại.

Thế mà giờ suýt một con yêu xà luyện khí kỳ nuốt mất.”

 

Nói đến đây, Tiểu Bạch nghĩ mãi thông, lật Tiểu Hôi lăn qua lăn , lẩm bẩm:

“Hay là lúc nào đó vấn đề?”

 

Nó chợt nhớ tới chuyện đây, khi A Chiêu nhốt trong mộng cảnh côn trùng truy sát, quả trứng từng dùng sức mạnh cứu cô bé.

Chẳng lẽ khi đó tiêu hao quá nhiều?

 

“Ơ, vỏ trứng? Vỏ trứng gì cơ?”

Tiếng thắc mắc của A Chiêu kéo suy nghĩ Tiểu Bạch về thực tại.

 

Tiểu Bạch: “Hả???”

...

 

Kiếm Tông, chân Tàng Kiếm phong.

Bên hồ, một con linh hạc hình to lớn đang lười nhác , bất chợt hắt xì một cái thật mạnh.

 

Đệ tử đến xem tình hình cau mày, lẩm bẩm:

“Nhiều ngày mà vẫn khỏi?

Có lẽ liên hệ tử Ngự Thú Tông đến xem mới .”

Loading...