A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 250: Ánh mắt kỳ lạ
Cập nhật lúc: 2025-09-29 08:46:40
Lượt xem: 59
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
A Chiêu mang lệnh bài tử Kiếm Tông để đổi lấy sự an tạm thời.
Thanh Liên bí cảnh còn mở, cô bé chọn một nơi ít , gốc cây đợi bí cảnh khai mở.
“Bí cảnh bao giờ mới mở ?”
“Vài ngày nữa thôi.”
“Thật phiền phức.”
“Nghe gần đây mở một cái chợ nhỏ.”
“Thật ? Đi, chúng qua đó xem thử.”
A Chiêu vốn đang nhắm mắt dưỡng thần liền mở mắt, chợ?
Cô bé bật dậy.
Bán đan dược!
A Chiêu theo hai chuyện, chẳng bao lâu liền thấy chợ.
Nói là chợ, nhưng thực chất chỉ là một bãi đất trống, tụ họp thành chợ tạm.
Tu sĩ nào chú tâm chút thì trải vải bày đồ, chú tâm thì đặt thẳng đồ xuống đất.
Lần đầu tiên thấy loại chợ tạm như , A Chiêu tò mò dạo một vòng.
“Tiểu tiên tử, xem pháp khí ?”
“Tiểu tiên tử, thượng đẳng khoáng thạch, tài liệu chế tạo vỏ kiếm nhất.”
“Lại đây xem nào, pháp bảo thượng phẩm do chính tay môn chủ Thiên Cơ Môn luyện chế, ngang đừng bỏ lỡ.”
“Linh thảo tuyệt thế sản vật của Thanh Liên bí cảnh.”
Ánh mắt A Chiêu dừng ở sạp bán thảo dược.
Ừm… lừa gạt cũng nên quá mức thế chứ, bí cảnh còn mở mà.
lúc tiểu cô nương thầm phỉ nhổ, liền một ảnh dừng quầy :
“Linh thảo của Thanh Liên bí cảnh?”
Chủ quầy thấy một con dê béo đến… khụ, khách nhân đến, đôi mắt sáng rực:
“ , vị tiên tử , ngài xem, tất cả đều từ Thanh Liên bí cảnh đào , ngài ngửi thử, còn mang mùi bùn đất.”
Thiếu nữ xổm xuống, quét mắt một vòng thảo dược:
“Thanh Liên bí cảnh chẳng còn mở ?”
“Cái …”
Chủ quầy đảo mắt, hạ giọng:
“Nói thật với ngài, quen với Trần gia quản lý Thanh Liên bí cảnh, đó , hôm nay mới .”
Thiếu nữ nhíu mày:
“Vậy thì đồ chẳng đều các ngươi lấy hết ?”
“Không hề, bí cảnh lớn, dù cho ngài ở trong đó một năm cũng đào hết.
Ngài mấy gốc linh thảo , linh khí dồi dào, t.h.u.ố.c liệu thượng đẳng, bỏ lỡ thì còn.”
Thiếu nữ do dự, mấy cây thảo d.ư.ợ.c thoạt cũng tệ, nàng hỏi:
“Bao nhiêu?”
“Một ngàn trung phẩm linh thạch.”
Chủ quầy giơ một ngón tay.
Thiếu nữ lập tức dậy, vẻ mặt như hỏi :
Ta giống kẻ ngốc ?
“Này , tiên tử, trở !
Ngài là vị khách đầu tiên, giảm giá cho, giảm giá cho.”
Thiếu nữ dừng chân:
“Năm mươi khối trung phẩm linh thạch.”
Chủ quầy: …
“Ngài thêm chút nữa ?”
Thiếu nữ xoay bỏ .
“Đợi ! Tiên tử, , bán cho ngài là !”
Thế là nàng chỉ bỏ năm mươi trung phẩm linh thạch mà mua vài cây linh thảo tệ.
Mắt A Chiêu sáng lên, học thêm một chiêu.
Thiếu nữ đến một quầy khác, quầy rao bán “pháp bảo do môn chủ Thiên Cơ Môn đích chế tạo”.
Chủ quầy thấy hết quá trình nàng mặc cả, nuốt nước bọt:
“Tiên… tiên tử, mời xem, đều là pháp bảo do môn chủ Thiên Cơ Môn tự tay luyện chế.”
Chưa kịp để thiếu nữ mở miệng, một giọng vang lên:
“Ồ? Pháp bảo do sư phụ luyện chế? Để bản thiếu gia xem nào.”
Chủ quầy giật , đầu , chỉ thấy bên cạnh từ khi nào một thiếu niên chừng mười ba, mười bốn tuổi.
Hắn mặc trường bào rộng tay màu mực viền vàng, bên hông treo ngọc bội, ngọc , còn lệnh bài tử Thiên Cơ Môn.
Chủ quầy: …
Chư Hoài Phác liếc mấy món pháp khí đặt vải, nheo mắt:
“Thứ mà dám mượn danh sư phụ để rao bán?”
“Hà hà, hiểu lầm, là hiểu lầm!”
Chủ quầy vội vàng cuốn vải, nhặt đồ.
“Tiểu nhân lập tức cút.”
Chưa kịp mấy bước Chư Hoài Phác quát :
“Đứng !”
Chủ quầy nặn nụ lấy lòng:
“Đạo hữu .”
“Nếu còn dám mượn danh sư phụ mà bán đồ, bản thiếu gia sẽ đập nát cái quầy rách của ngươi.”
“Tuyệt đối dám nữa!”
“Cút!”
Chủ quầy ôm đồ chạy mất hút.
Chư Hoài Phác liếc thiếu nữ một cái, liếc qua A Chiêu ở đằng xa.
Tiểu cô nương ánh bắt gặp, tươi vẫy tay:
“Chư đạo hữu ~”
Chư Hoài Phác hừ lạnh, bỏ .
A Chiêu chỉ cảm thấy vị đạo hữu tính tình cổ quái, nhưng chút thiện tâm.
Cô bé tiếp tục dạo, chẳng bao lâu một thần thần bí bí chặn đường:
“Tiểu đạo hữu, ngươi Thanh Liên bí cảnh ?”
A Chiêu gật đầu.
“Hà, lệnh bài đặc biệt, mua ?”
A Chiêu hiếu kỳ:
“Bao nhiêu?”
“Ba mươi trung phẩm linh thạch.”
A Chiêu nghi ngờ:
“Rẻ ? Không giả chứ?”
“Đảm bảo thật, bộ cướp .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-250-anh-mat-ky-la.html.]
A Chiêu: ???
Cô bé nghi ngờ nhầm, gì cơ?
Người thấy cô bé gì, bèn tiếp:
“Nếu ngươi thích mấy tấm , thể cướp thêm, nhưng thêm tiền.”
“……”
“Ở !”
Một tiếng quát tức giận vang lên.
“Chậc, đến nhanh .”
Người nọ khẽ chậc, vỗ vai A Chiêu:
“Tiểu đạo hữu, hữu duyên gặp .”
Nói xong, nháy mắt chạy mất dạng.
A Chiêu ngẩn , cô bé thế mà hề ý né tránh?
Ngay đó, vài đuổi theo bóng .
Một kẻ khác dừng mặt A Chiêu, giọng thiện ý:
“Này, tiểu nha đầu, ngươi mua gì từ …”
Câu dừng khi thấy lệnh bài Kiếm Tông cổ A Chiêu.
A Chiêu lắc đầu:
“Không .”
Đối phương mấp máy môi, cuối cùng chỉ :
“Hắn thể cách trộm đồ trong túi trữ vật, ngươi nhất kiểm tra .”
Nói liền đuổi theo đồng bọn.
A Chiêu giật , vội kiểm tra, may mắn mất gì, cô bé thở phào.
Tiểu Bạch mở mắt:
“Vẫn cảnh giác, kẻ vốn định trộm đồ của ngươi.”
A Chiêu cúi đầu:
“Ngươi ?”
“Không việc gì mà bản tọa .”
Tiểu Bạch lười biếng ngáp dài.
“Vậy ngươi nhắc nhở ?”
“Chẳng kịp trộm ?”
A Chiêu: …
Cô bé ôm túi trữ vật, nhớ lời nhắc nhở , cảm thán:
“Trên đời vẫn .”
Sau đó, cô bé cũng bắt chước bày sạp bán đan dược.
Có thể vì đan d.ư.ợ.c nàng màu sắc kỳ lạ, hoặc vì cô bé là tử Kiếm Tông, hoặc vì nguyên nhân nào đó, mấy ngày liền vẫn bán viên nào.
tiểu cô nương cũng chẳng để tâm, gì cứ nấy.
Ngoài giờ bày sạp, cô bé vẫn chăm chỉ tu hành, lúc bán thì lấy lược chải lông cho Tiểu Bạch, lấy khăn vuốt lông Tiểu Hôi, lau bụi cho Tiểu Hắc.
Tóm , cô bé bận.
“Linh đan?”
Một giọng vang lên quầy A Chiêu.
Cô bé ngẩng đầu, thấy một khoác hắc bào, che kín , chỉ lộ cằm trắng nõn.
Mũi cô bé khẽ động, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Mùi gì lạ ?
“Có những đan d.ư.ợ.c nào?”
Hắc bào nhân hỏi.
“Chỉ Huyết Đan, Hồi Xuân Đan.”
A Chiêu chỉ bán hai loại .
Người hỏi giá, khi xong, mặc cả, trực tiếp ném túi linh thạch:
“Mỗi loại mười viên.”
A Chiêu tươi:
“Được ~”
Giao dịch xong, cô bé chải lông cho Tiểu Bạch:
“Vừa đạo hữu , mùi kỳ quái.”
Tiểu Bạch:
“Có gì lạ , chẳng là…”
“Ầm!”
Mặt đất rung chuyển, linh khí d.a.o động mạnh mẽ truyền đến.
Mọi trong chợ ngẩng đầu, thấy bầu trời hiện một pháp trận khổng lồ.
Pháp trận tỏa ánh sáng xanh biếc, một cánh cửa lớn khắc đầy hoa sen, lá sen từ từ xuất hiện.
“Ầm!”
Cửa lớn ầm ầm mở , thấy trong đó là hồ sen nở rộ, cá tung tăng bơi lội.
“Thanh Liên bí cảnh mở, chư vị đạo hữu, xin trật tự tiến , sinh tử trong bí cảnh tùy mệnh…”
Giọng già nua theo linh lực truyền khắp bốn phương.
“Mau, thôi!”
“Cuối cùng cũng mở !”
“Nhanh lên, chậm là chẳng còn gì .”
Nháy mắt, cái chợ ồn ào liền vắng quá nửa.
A Chiêu thấy cũng vội thu dọn, chuẩn .
Trước cửa bí cảnh, chen chúc, phía phía đẩy .
A Chiêu kiếm xuống, chỉ thấy như đàn kiến, cô bé thấy tê cả da đầu.
Nhiều quá!
Đồng thời, cô bé cũng lo lắng, nhiều như , trong bí cảnh liệu đủ đồ ?
Ở cùng a cha lâu ngày, cô bé cũng lây chút tính sạch sẽ, thích chen lấn.
Tiểu cô nương đành đợi bên ngoài nửa canh giờ, đến khi vơi bớt mới đáp xuống, thu kiếm, chuẩn bước .
lúc , cô bé thấy Chư Hoài Phác lóe trong bí cảnh.
A Chiêu ôm chặt Tiểu Bạch, để Tiểu Hôi bám lấy áo , hít sâu một bước .
"Vù!"
Cô bé lập tức cảm thấy cơn choáng váng quen thuộc, mắt nheo nhưng nhắm hẳn.
Chấp Kiếm trưởng lão từng :
Ở nơi lạ hoặc nguy hiểm, tuyệt đối nhắm mắt , nếu dễ tập kích.
Ánh sáng xanh tan , kịp rõ xung quanh, cô bé tiếng chim hót lanh lảnh, mùi ẩm ướt tươi mới tràn đến.
Đảo mắt quanh, A Chiêu thấy đang ở trong một cánh rừng cổ thụ cao vút.
Cô bé ngẩn ngơ:
“Hồ ?”
Rõ ràng lúc ngoài cửa, cô bé thấy hồ sen mà.
“Cái hồ đó là trung tâm bí cảnh, bước sẽ truyền tống ngẫu nhiên.”
Tiểu Bạch vẫy đuôi giải thích.
“Chíp ~~~”
Tiểu Hôi cũng đập cánh.