A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 249: Cô bé lên Thanh Vân Bảng khi còn chưa bốn tuổi

Cập nhật lúc: 2025-09-29 08:32:28
Lượt xem: 61

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lòng Chư Hoài Phác chỉ một ý niệm: Khốn kiếp!

Ngay đó, cam lòng mà nhắm mắt .

 

Đứng cách đó xa, A Chiêu: ……

Cô bé gãi gãi đầu, hai ngã xuống đất, suy nghĩ một lát, trong tay liền hiện một sợi Trói Tiên Thừng.

Cô bé tiến lên, mà nguyên tại chỗ, cầm một đầu dây khẽ vung, quấn lên vị đại ca ca bụng .

 

Trói Tiên Thừng linh hoạt quấn lấy Chư Hoài Phác mấy vòng, A Chiêu dùng sức kéo một cái liền dễ dàng lôi về phía .

Cô bé dám tùy tiện đến gần nơi đó, lo lắng bản sẽ giống như lúc nhỏ, mê d.ư.ợ.c ngất.

 

A Chiêu đặt qua một bên, vung dây, dùng cách y hệt mà kéo gã tán tu đại đao qua.

Cô bé xổm xuống, lục lọi gã tán tu áo bào cũ kỹ bạc màu , tìm một túi tiền, bên trong ba khối hạ phẩm linh thạch, hơn mười viên linh châu.

 

Tiểu cô nương dùng ngón cái và ngón trỏ nhón cái túi nặng mùi mồ hôi , tay còn nhanh chóng thi triển một đạo Thanh Khiết Thuật.

Do dự một chút, cô bé bỏ túi tiền nạp giới của , mà ném cái sọt nhỏ lưng.

 

“Bộp!”

Túi tiền rơi trúng đầu Tiểu Bạch.

 

Tiểu Bạch:

“Ngươi gì đó?”

 

A Chiêu:

“Cho ngươi tiền tiêu vặt.”

 

Tiểu Bạch lập tức phấn chấn hẳn lên, mở túi tiền xem, liếc mắt một cái bĩu môi:

“Ít như ? Chẳng trách cướp lệnh bài bí cảnh của ngươi.”

 

A Chiêu thi triển Thanh Khiết Thuật, rửa sạch thanh đại đao, thu nạp giới của , trói gã tán tu cây.

 

“Nếu ở đây Đạo Minh thì , còn thể giao cho Đạo Minh giam giữ.”

A Chiêu gã tán tu buộc cây, .

 

Tiểu Bạch: ……

 

A Chiêu đầu Chư Hoài Phác vẫn còn hôn mê bất tỉnh:

“Hắn thì bây giờ?”

 

Tiểu Bạch chú ý đến pháp bào giá trị xa xỉ , trong lòng ngứa ngáy:

“Hay là, chúng cũng lột luôn?”

 

“Không , giúp đ.á.n.h kẻ .”

A Chiêu dứt khoát lắc đầu.

 

“Chíp chíp~”

Tiểu Hôi lông tơ vỗ cánh, ngửa đầu kêu hai tiếng, tựa như đồng tình với lời cô bé.

 

Tiểu Bạch:

“Vậy thì đợi tỉnh thôi.”

 

A Chiêu cảm thấy , liền xuống, lấy một cái đan lô cao gần bằng :

“Vậy chúng nấu cơm , hôm nay ăn gì thì nhỉ?”

 

“Thịt!”

Tiểu Bạch chút do dự.

 

“Chíp!”

Tiểu Hôi phụ họa.

 

“Ục ục ục ~~”

 

Chư Hoài Phác  mùi thịt thơm ngào ngạt hấp dẫn mà tỉnh .

Hắn mở mắt, thấy lá cây xanh biếc cùng bầu trời xanh tán lá.

 

Hắn: ???

Đây là ?

 

“Tiểu Bạch, ăn chậm một chút, chẳng ai giành của ngươi .”

Giọng non nớt vang lên.

 

Tiểu Bạch:

“Không cần ngươi lo cho bản tọa…

Ngon quá, bới thêm cho !”

 

“Chíp~~”

 

Chư Hoài Phác ôm lấy cái đầu còn choáng váng, chống một tay dậy, theo tiếng qua, thấy tiểu cô nương khi , một linh thú rõ tên, cùng một con chim nhỏ lông xám đang quanh một cái đan lô đen bóng.

 

Đan lô thấp hơn cô nương một chút, bên dùng linh thạch bố trí hỏa linh trận, nắp lò mở , trắng bốc lên nghi ngút, mùi thịt hầm chính là từ trong đó tỏa .

 

Chư Hoài Phác: ???

Dùng đan lô để nấu cơm?

 

“Ơ, đại ca ca, ngươi tỉnh ?”

A Chiêu liếc mắt thấy , liền nở nụ rực rỡ:

“Cảm ơn ngươi giúp đ.á.n.h kẻ , thật xin vì vô tình khiến ngươi mê ngất.

ăn thịt ?”

 

Chư Hoài Phác: “……”

Ban đầu từ chối, nhưng khi đối diện đôi mắt long lanh của tiểu cô nương, ngẩng cằm:

“Xem ngươi thành tâm như , bản thiếu gia miễn cưỡng nếm thử một chút.”

 

Nghe , A Chiêu chớp mắt mấy cái, đầu Tiểu Bạch đang gần như vùi đầu bát.

Vị đại ca ca , cách chuyện thật giống Tiểu Bạch.

 

A Chiêu múc cho một bát, thịt yêu thú kho cắt miếng nhỏ, màu sắc đỏ bóng, mùi hương mê .

 

Chư Hoài Phác cảm nhận linh khí ẩn chứa trong bát thịt , thở phào nhẹ nhõm, là linh nhục, ăn , lo hấp thu quá nhiều tạp chất mà khó tấn thăng Kim Đan.

 

Hắn mơ tưởng, cầm đũa gắp một miếng, nhai mấy cái thì động tác khựng , cúi đầu bát thịt:

Thật… thật ngon.

Tại đứa bé nấu thịt ngon như ?

 

“Ngon ?”

Giọng non nớt vang lên.

 

Chư Hoài Phách gật đầu:

“Không tệ.”

 

Tuổi còn nhỏ tay nghề như , thật là đứa bé tồi.

 

A Chiêu cong mắt :

“Ta học từ a nương, thịt của a nương nấu còn ngon hơn.”

 

Chư Hoài Phách cô bé, đan lô bên cạnh, nhớ đến mê d.ư.ợ.c ngất, liền hỏi:

“Ngươi là đan tu Thần Nông Cốc?”

 

Hắn nghĩ, nếu đứa bé là đan tu, thể kết minh đồng hành cùng bí cảnh, dù đan tu tự bảo vệ kém hơn phù tu.

Đương nhiên, tuyệt đối vì cô bé nấu ngon mới kết đồng minh, chỉ là vì cô bé tuổi còn nhỏ thôi.

 

“Ta là đan tu, nhưng Thần Nông Cốc.”

A Chiêu lắc đầu đáp.

 

Chư Hoài Phác kinh ngạc:

“Ngươi từ Thần Nông Cốc?”

 

A Chiêu:

, tử Kiếm Tông.”

 

Chư Hoài Phác: ……

Kiếm Tông, đan tu?

Hai từ cũng gắn nổi với .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-249-co-be-len-thanh-van-bang-khi-con-chua-bon-tuoi.html.]

mà, Kiếm Tông……

 

Hắn bất giác nhớ đến một đối thủ, liền hỏi:

“Ngươi là tử Kiếm Tông, Minh Chiêu ?”

 

Tiểu A Chiêu họ Minh: ……

 

“Đại ca ca hỏi cô bé   gì?”

A Chiêu lập tức cảnh giác, chẳng lẽ cũng giống Bạch Sơn Quân, tìm cô bé đ.á.n.h ?

 

“Hừ, quên tự giới thiệu, bản thiếu gia Chư Hoài Phác của Thiên Cơ Môn, hiện tại đầu Thanh Vân Bảng Trúc Cơ.”

Chư Hoài Phác ngẩng cằm kiêu ngạo: 

“Tuy bản thiếu gia hứng thú với kẻ bại tướng, nhưng gặp tử Kiếm Tông, hiểu sơ qua cũng .”

 

Chủ yếu vì Minh Chiêu đột nhiên xuất hiện như hắc mã, áp đảo quần hùng Thanh Vân Bảng thành thủ lĩnh, còn mang danh “Vô tính thị”, khiến tò mò vài phần.

 

A Chiêu: ……

Cô bé mở to mắt, thì chính là Chư Hoài Phác?

Cô bé chăm chú quan sát một phen, cảm thấy bản vẫn cơ hội vượt qua .

 

“Sao, bội phục bản thiếu gia là đầu ?”

Chư Hoài Phách đắc ý.

 

A Chiêu:

Hừ, ai mà từng đầu.

 

“Ngươi định tìm đ.á.n.h chứ?”

Cô bé cẩn thận hỏi.

 

Chư Hoài Phác:

“Bản thiếu gia là phù tu, kiếm tu, sẽ như các ngươi cứ c.h.é.m chém g.i.ế.c giết, quá mất phong độ.”

 

Nghe , A Chiêu mới thở phào.

 

Chư Hoài Phác  :

“Ngươi Minh Chiêu đúng ? Nói cho .”

 

A Chiêu:

“Ta chính là Minh Chiêu.”

 

Chư Hoài Phác: ???

Hắn như hóa đá.

 

A Chiêu đưa tay quơ mặt :

“Chư đạo hữu?”

 

Chư Hoài Phác  hồn, hỏi:

“Kiếm Tông các ngươi hai Minh Chiêu ?”

 

A Chiêu:

“Hừm, thứ hai , nhưng nếu ngươi tìm Minh Chiêu Thanh Vân Bảng, thì chính là .”

 

Chư Hoài Phác: ……

Không đúng, đối thủ của là một đứa bé vài tuổi?

Không, chắc chỉ là bề ngoài nhỏ thôi, tuổi thật chắc ngang .

 

Hắn liền hỏi:

“Ngươi mấy tuổi?”

 

“Bốn tuổi .”

A Chiêu giơ bốn ngón tay.

 

Biểu tình của Chư Hoài Phác  chút vỡ vụn:

“Bốn… bốn tuổi?”

 

!”

 

Hắn lẩm bẩm:

“Ta đây mà thua một đứa bé bốn tuổi?”

 

A Chiêu vội sửa:

“Giờ bốn tuổi, là đại hài tử .”

 

Tiểu Bạch ăn xong, đang l.i.ế.m lông, chen lời:

“A Chiêu khi đăng Thanh Vân Bảng còn đầy bốn tuổi .”

 

“Rắc!”

 

A Chiêu như thấy tiếng gì đó vỡ nát, quanh một vòng, ánh mắt rơi lên Chư Hoài Phác đang bất động:

“Tiểu Bạch, Chư đạo hữu ?”

 

Tiểu Bạch tiếp tục l.i.ế.m lông:

“Không cần lo, chỉ là chấp nhận hiện thực thôi.”

 

A Chiêu khó hiểu:

“Hiện thực gì cơ?”

 

Tiểu Hôi nghiêng đầu:

“Chíp?”

 

Cuối cùng, Chư Hoài Phác thần sắc hoảng hốt, lảo đảo lên, hướng A Chiêu ôm quyền, loạng choạng rời .

 

A Chiêu bóng lưng chút lo lắng:

“Chư đạo hữu chứ?”

 

Sau khi ăn xong, cô bé dọn sạch đan lô, thu dọn đồ đạc, mang sọt nhỏ lên lưng, tay ôm Tiểu Bạch, vai đậu Tiểu Hôi, lưng cõng Tiểu Hắc, hướng chỗ đông .

 

Do dáng vẻ cô bé quá mức hút mắt, xuất hiện liền khiến vô ánh dừng cô bé.

 

A Chiêu nhỏ giọng thì thầm với Tiểu Bạch:

“Có cần niệm ẩn quyết trốn ?”

 

“Không cần, ngươi là đến rèn luyện, trốn tránh thì tính là rèn luyện gì?

Treo lệnh bài phận tử Kiếm Tông ở vị trí dễ thấy nhất là .”

 

A Chiêu cúi đầu lệnh bài tử cùng túi trữ vật xanh nhạt treo cùng , đôi khi che khuất.

Một lát ...

 

Trên gương mặt lông xù của Tiểu Bạch hiện vẻ khó tả:

“Thật sự treo ở đây?”

 

A Chiêu ưỡn ngực:

“Ngươi bảo treo nơi dễ thấy ?”

 

Cô bé dùng một sợi dây dài buộc lệnh bài tử đeo ngay cổ, cực kỳ bắt mắt, khác bỏ qua cũng khó.

treo xong, ít ánh mắt mang tâm tư xa liền biến mất.

 

Ai ai cũng , Kiếm Tông gần đây một tiểu cô nương nổi danh.

Năng lực chiến đấu thế nào ngoài chắc rõ, nhưng năng lực chiến đấu của a cha cô bé thì ai cũng .

Đông Phương gia, Nam Cung gia, kết cục bày đó.

Kẻ đầu óc nào cũng dám trêu chọc cô bé.

 

“Ơ?”

A Chiêu ngẩng đầu quanh.

 

Tiểu Bạch:

“Sao ?”

 

A Chiêu cau mày:

“Cảm nhận ánh mắt kỳ lạ, ác ý.”

 

Trong một khu rừng rậm rạp, một kẻ khoác hắc bào quỳ gối, mười ngón đan xen, miệng lẩm bẩm:

“Tôn thượng, thuộc hạ phát hiện tung tích thiên tôn chi nữ của Kiếm Tông tại Thanh Liên bí cảnh…”

Loading...