A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 248: Có kẻ muốn cướp A Chiêu

Cập nhật lúc: 2025-09-29 08:15:16
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thanh Liên bí cảnh, gian giới tử lưu khi tiên nhân ngã xuống trong trận đại chiến tiên - ma vạn năm .

Trải qua năm tháng linh khí tưới nhuần, bí cảnh nữa hiện thế.

Trong bí cảnh linh khí dồi dào, yêu thú, linh thảo vô , mỗi năm mươi năm mở một , chỉ cho phép tu sĩ Trúc Cơ kỳ tiến .”

 

A Chiêu một vùng sông nước, nhớ những tin tức khắc trong ngọc bài a nương đưa cho .

Bên cạnh cô bé ít tu sĩ tụ tập, đều là những tin tức mà chạy đến.

 

Thanh Liên bí cảnh do một tu chân thế gia nắm giữ chìa khoá mở .

Ngàn năm thế gia cũng xem là đại gia tộc, nhưng về suy bại.

Để tránh ngoài đỏ mắt, g.i.ế.c đoạt bảo, thế gia kết giao cùng Kiếm Tông và Đạo Minh.

 

Cứ năm mươi năm bí cảnh mở một , tại cửa họ bày quầy bán lệnh bài tiến nhập bí cảnh, nhờ tránh ít phiền toái.

Hiện giờ, còn năm ngày nữa mới đến lúc bí cảnh mở , thế gia dựng sạp ở cửa , bắt đầu bán lệnh bài.

 

Do quen thuộc, lệnh bài chia hai loại:

 

Một loại là "lệnh bài thường":

Giá năm mươi khối trung phẩm linh thạch, thể dùng để bí cảnh, nếu đến thời gian đóng mà rời thì bóp nát lệnh bài.

 

Một loại là "lệnh bài thượng đẳng":

Giá một trăm trung phẩm linh thạch, ngoài tác dụng như lệnh bài thường còn kèm theo một trận pháp phòng ngự thể đỡ một kích của yêu thú Kim Đan đỉnh phong.

 

Có năm vị trí bán lệnh bài, đều xếp hàng dài.

A Chiêu cũng tuỳ tiện xếp một hàng, đội ngũ chậm rãi di chuyển.

 

Đột nhiên, giận dữ quát:

“Năm mươi khối trung phẩm linh thạch?

Các ngươi cướp cho !”

 

A Chiêu lập tức ngẩng đầu nhỏ, về cuối hàng, chỉ thấy một tu sĩ mang theo đại đao, gân xanh trán nổi rõ, vẻ mặt bất bình trừng bàn.

 

Người nhạt:

“Đạo hữu, giá đắt.

Trong Thanh Liên bí cảnh yêu thú, linh thảo nhiều vô kể, nếu vận khí , săn vài con yêu thú, hái vài gốc linh dược, chẳng liền thể thu hồi vốn ?”

 

“Quá đắt, bớt chút .”

Đại đao tu sĩ thử mặc cả.

 

Người bàn mỉm lắc đầu:

“Xin , ngàn năm nay đều giá , rẻ .

Nếu đủ, đạo hữu thể tìm bằng hữu mượn.”

 

Đại đao tu sĩ trừng mắt:

“Hay là ngươi cho mượn chút?”

 

Người nhún vai:

“Đạo hữu đùa .

Nếu mua thì phiền nhường đường, phía còn nhiều đạo hữu đang chờ đợi.”

 

Trong hàng bất mãn:

“Không linh thạch thì mau tránh , đừng phiền bọn .”

 

đó, nhanh cút .”

 

“Năm mươi trung phẩm linh thạch cũng , loại tán tu nghèo hèn chạy đến gì?”

 

“Rõ ràng do chịu nỗ lực, một chút một chút cũng thể tích góp đủ.”

 

Đại đao tán tu xua đuổi, tức giận bỏ , khi còn hung hăng trợn mắt vài cái, đối phương cũng chẳng hề sợ, trừng .

 

Sóng gió nhỏ qua , đội ngũ tiếp tục tiến về phía .

Chẳng bao lâu đến lượt A Chiêu.

 

Người bàn thèm ngẩng đầu, chỉ hờ hững :

“Lệnh bài thường năm mươi trung phẩm linh thạch, lệnh bài thượng đẳng một trăm trung phẩm linh thạch.”

 

“Cho một khối lệnh bài thường.”

A Chiêu đưa linh thạch chuẩn sẵn.

 

Nghe giọng non nớt, ngẩng đầu, thấy tu vi cô bé chỉ mới Trúc Cơ trung kỳ thì thoáng dừng, đó nhận linh thạch, đưa lệnh bài cho cô bé, còn nhắc nhở:

“Tiểu đạo hữu, nhớ giữ kỹ lệnh bài.”

 

A Chiêu nhận lấy, nở nụ rạng rỡ:

“Được, sẽ cẩn thận.”

 

Cô bé dùng pháp bảo Lục sư tặng để che giấu tu vi.

A từng dặn, ngoài hành tẩu che giấu một chút, nhưng thể giấu quá mức.

Làm khiến kẻ tâm mưu đồ lơ là, bản dư lực phản kích, thể doạ một .

 

A Chiêu cúi đầu ngắm lệnh bài, to bằng bàn tay trẻ nhỏ, khắc đầy phù văn cô bé  hiểu, chính giữa hai chữ “Thanh Liên”, xung quanh chạm hoa văn liên hoa.

 

Xem vài lượt, cô bé cất túi trữ vật rời khỏi hàng.

Vừa mấy bước, bỗng cảm giác khác lạ, ngẩng đầu sang một hướng. 

Chính là ánh mắt của tên đại đao tán tu khi nãy.

 

Hắn nhe răng , nụ đầy ý .

 

A Chiêu nhỏ giọng thì thầm với Tiểu Bạch:

“Hắn với ? Cười thật kỳ quái.”

 

Tiểu Bạch:

“Hắn cướp lệnh bài của ngươi.”

 

A Chiêu giật :

“Cái gì?”

 

Trên vai, Tiểu Hôi cũng kinh ngạc:

“Chíp chíp!”

 

Tiểu Bạch:

“Hắn linh thạch mua, tất nhiên sẽ chọn kẻ yếu mềm để cướp lệnh bài tiến bí cảnh.”

 

A Chiêu , thấy vẫn chăm chăm theo dõi , cô bé vội hỏi:

“Hắn thật sự cướp lệnh bài của ?”

 

“Thật.”

Tiểu Bạch dặn dò:

“Ngươi cẩn thận, mấy ngày nên những nơi đông ng... 

Ngươi định đó?”

 

A Chiêu rẽ sang đường khác:

“Tất nhiên là xử lý .”

 

Tiểu Bạch: “???”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-248-co-ke-muon-cuop-a-chieu.html.]

 

A Chiêu:

“Hắn để mắt đến  , khi nào sẽ tay.

Thà chủ động xuất thủ , tiên hạ thủ vi cường, g.i.ế.c !”

 

Tiểu Bạch khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con của cô bé, khẽ thở dài:

“Cuối cùng cũng dùng đúng thành ngữ .”

 

A Chiêu tít mắt:

“Ta thông minh đó.”

 

Tiểu Hôi ngẩng đầu kêu “chíp chíp” hai tiếng, tỏ vẻ đồng ý.

 

Tiểu Bạch:

“Ngươi định thế nào?”

 

A Chiêu:

“Dụ nơi vắng vẻ, đ.á.n.h ngất , rắc mê hương, trói cây cho phơi nắng dầm mưa.”

 

Tiểu Bạch: …

Quả nhiên vẫn là tiểu hài tử.

 

“Ngươi mưu đồ rõ ràng như , mắc lừa ?”

Tiểu Bạch cũng chẳng lo lắng, bởi dù cô bé đ.á.n.h , còn đủ loại pháp bảo hộ .

Để cô bé va chạm thực tế cũng , nhân đó mà phá tan bình cảnh.

 

A Chiêu liếc mắt :

“Hắn theo .”

 

Nghe , Tiểu Bạch từ trong giỏ chui , quả nhiên thấy đại đao tán tu bám sát, gần xa.

Ánh mắt tham lam, cuồng nhiệt, rõ ràng hiểu rời khỏi đám đông thể là bẫy, nhưng vì tham lam nên vẫn c.ắ.n răng theo.

 

A Chiêu bỗng chạy nhanh.

 

Tiểu Bạch:

“Ngươi chạy gì?”

 

A Chiêu:

“Ta diễn cảnh tiểu cô nương hoảng sợ chạy trốn, như sẽ bớt đề phòng, càng dễ tay.”

 

Tiểu Bạch: …

Nghe mà cảm thấy ngươi mới là kẻ .

 

Đại đao tán tu thấy cô bé bỏ chạy, vội vàng tăng tốc đuổi theo.

Chạy một đoạn, A Chiêu thấy cách đủ, lấy từ trong túi một gói bột, chạy rắc, xong thì dừng , thở hổn hển.

 

Xung quanh là rừng cây, ngoài cô bé và gã thì còn ai.

 

Tiểu Bạch giật khoé miệng:

Đây rõ ràng là diễn, sức cô bé chạy thêm bao xa nữa cũng chẳng hề hấn gì.

 

Đại đao tán tu thấy cô bé dừng , càng thêm đắc ý:

“Chạy , chạy nữa?”

 

“Ngươi theo gì?”

A Chiêu trừng mắt hỏi.

 

“Giao lệnh bài Thanh Liên cùng bảo vật .”

Đại đao tán tu hừ lạnh, đó sang Tiểu Bạch và Tiểu Hôi:

“Hai linh thú cũng giao luôn.”

 

rõ chủng loại, nhưng hẳn sẽ bán ít linh thạch.

 

A Chiêu đặt tay lên chuôi Huyền Viễn Thần Kiếm:

“Không cho.”

 

“Nhóc con hiểu chuyện!”

Đại đao tán tu gằn: 

“Loại tiểu hài tử như ngươi còn mau về uống sữa .”

 

“Ngươi dám khinh thường tiểu hài tử ?”

Chưa kịp để A Chiêu đáp , từ cao truyền xuống một giọng giận dữ.

 

Cả A Chiêu lẫn đại đao tán tu đều cả kinh, nơi mà còn khác ẩn , hai họ đều phát hiện.

 

Ngẩng đầu , chỉ thấy cành cây cạnh đó một thiếu niên mười hai, mười ba tuổi.

Lông mày còn nét ngây ngô, khuôn mặt vẫn mang chút béo mũm của trẻ nhỏ.

 

Đại đao tán tu yên tâm, lạnh:

“Hoá chỉ là một tiểu quỷ.”

 

“Ngươi mới là tiểu quỷ, cả nhà ngươi đều là tiểu quỷ!”

Thiếu niên càng nổi giận.

 

“Hiểu chuyện chút , mau cút, nếu lát nữa xử luôn cả ngươi.”

Đại đao tán tu quát.

 

“Ồ, bản thiếu gia sợ quá đó.”

Thiếu niên khẩy, búng tay một cái.

 

"Ầm!"

Một đạo lôi điện to bằng thùng nước giáng thẳng xuống đại đao tán tu.

Hắn run rẩy kịch liệt, thể cứng đờ, cam lòng ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.

 

“Hừ.”

Thiếu niên nhảy xuống khỏi cây, vài bước đến bên .

 

A Chiêu vội ngăn:

“Khoan, đừng đến gần.”

 

“Chỉ là phù lôi đ.á.n.h ngất, sợ.”

Thiếu niên đá vài phát lên tên tán tu cháy xém, miệng sùi bọt.

“Bản thiếu gia tiểu quỷ.”

 

A Chiêu:

“Không …”

 

Thiếu niên đá thêm mấy cái, ngẩng đầu cô bé:

“Ngươi là tiểu hài tử cẩn thận?

Gặp kẻ còn chạy chỗ vắng.

Nói cho ngươi , ngươi hôm nay may mắn lắm... bởi vì gặp bản thiếu gia...”

 

Chưa kịp xong, thiếu niên bỗng thấy choáng váng.

Trước khi ngất, tiểu cô nương :

“Ta rắc mê d.ư.ợ.c .”

Loading...