A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 247: A Chiêu bị đẩy xuống hạng ba
Cập nhật lúc: 2025-09-29 07:59:57
Lượt xem: 59
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
A Chiêu theo bản năng dụi dụi mắt, ngẩng đầu về phía cùng của Thanh Vân bảng giai đoạn Trúc Cơ.
Tên cô bé rõ ràng đang ở hạng hai.
Tầm mắt cô bé dịch lên một chút, thấy một cái tên xa lạ:
“Nhất Trần?”
Cô bé vô thức , ánh mắt dời sang bên cạnh:
“Nhất Thiền Tông?”
“Ồ, Phật tử của Nhất Thiền Tông trở về vị trí thứ nhất .”
Bên cạnh A Chiêu kinh thán.
A Chiêu: Phật tử?
“Phật tử?”
Ngay lúc đó, vang lên một giọng tò mò:
“Hắn là ai ?”
A Chiêu suýt tưởng chính lỡ suy nghĩ trong lòng, vội đầu .
Bên cạnh mấy thiếu niên với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Một tu sĩ ở gần thấy thế thì ngay bọn họ đầu xuống núi lịch luyện, liền giải thích:
“Phật tử Nhất Thiền Tông, đó chính là nhân vật phi phàm.
Khi đời liền ngậm thánh vật của Nhất Thiền Tông, lúc rõ ràng đang là mùa đông rét buốt, ao sen vốn đóng băng bỗng nở rộ vô hoa sen, trung còn vang lên tiếng Phạn âm.”
“Nghe , ba tuổi thông thuộc kinh điển, biện tài vô ngại.
Tám tuổi biện kinh với , khiến đối thủ tức đến thổ huyết.
Trên đạo biện kinh, đối thủ.
Năm tuổi, mỗi bước qua đều sinh hoa sen, quả thật thể là ‘bước bước sinh liên’.”
A Chiêu chớp mắt:
Bước bước sinh liên?
Vậy khi hoa sen mọc , thể kết thành búp sen ?
Búp sen hái xuống ăn giòn ngọt, cực kỳ ngon miệng…
Ý nghĩ của tiểu cô nương bắt đầu bay xa.
“Này, bảng biến .”
Một tiếng kinh ngạc kéo A Chiêu từ mộng tưởng búp sen trở về hiện thực.
Cô bé ngẩng đầu , chỉ thấy "soạt" một cái, cô bé đẩy xuống hạng ba.
A Chiêu: “???”
Định thần kỹ, Phật tử Nhất Thiền Tông Nhất Trần đẩy xuống hạng hai, còn hạng nhất:
Chư Hoài Phác, Thiên Cơ Môn.
A Chiêu ngây ngẩn, mắt hai cái tên phía tên , dám tin nổi.
Cô bé thật sự xuống hạng ba?
Không , nhanh chóng đột phá mới !
“Xem kìa, biến động mới.”
Có kêu lên.
Chỉ thấy ở vị trí thứ mười Trúc Cơ bảng lóe lên kim quang, hiện một cái tên mới:
Đông Phương Mặc, Kiếm Tông.
đợi kịp phản ứng, ba chữ “Đông Phương Mặc” lóe lên một cái, "soạt" biến mất, vị trí thứ mười trở về cái tên cũ.
Tên Đông Phương Mặc xuất hiện quá đột ngột, biến mất cũng quá nhanh, khiến ngơ ngác kịp phản ứng.
Mọi đưa mắt : “???”
“Biến mất ?”
Có khó hiểu hỏi.
“Có lẽ mới lên bảng liền Tiêu Chi Ngôn đá xuống.”
Tiêu Chi Ngôn chính là tử đang ở vị trí thứ mười.
“Ờ… đá xuống cũng nhanh quá .”
“Ta thấy đúng, khi Đông Phương Mặc tiến giai Kim Đan .”
“Ngươi tiến Kim Đan dễ như uống nước ?
Từ Trúc Cơ tiến Kim Đan đơn giản như thế.”
“ . Ngươi để ý xem những trong mười hạng đầu Trúc Cơ bảng ở bao lâu ?”
“Bao lâu?”
“Người ở lâu nhất chính là Tiêu Chi Ngôn, ở đó năm năm .”
Có hít mạnh một :
“Năm năm?”
“Bị kẹt ở Trúc Cơ năm năm còn xem là ngắn đấy.
Có thể mười hạng đầu Thanh Vân bảng đều là kiêu hùng trong tu chân giới, nhân trung chi long chi phượng.
Chỉ là, ngoài thì mười đa mới xuất hiện trong vòng hai, ba năm gần đây thôi.”
“…”
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
A Chiêu vốn còn tiếc nuối vì a nhà đá khỏi bảng, nhưng nhận xung quanh bỗng dưng yên lặng, cô bé hoang mang một vòng.
Có chuyện gì thế?
Có thấp giọng nguyền rủa:
“Khốn kiếp, thật liều mạng với đám thiên tài .”
A Chiêu càng mờ mịt.
Chuyện gì ?
“Cho nên, Đông Phương Mặc chắc chắn là Tiêu Chi Ngôn đá xuống, tuyệt đối tiến Kim Đan.”
“ thế, chắc chắn là , ha ha.”
Tiểu Bạch trong n.g.ự.c A Chiêu khẽ khẩy, chuyện gì đáng ghen tị chứ.
“Nhắc mới nhớ, cái vị Minh Chiêu rốt cuộc là ai?
Đệ tử Kiếm Tông ? Sao nay qua?”
“Haizz, tử Kiếm Tông mà, quen thì thôi.”
“Ngươi , trong mười , ít nhất bốn, năm là tử Kiếm Tông.”
“ , nhưng bọn họ chỉ là đ.á.n.h lợi hại thôi.”
“Nói đến Kiếm Tông, các ngươi chuyện Nam Cung gia ?”
“Nghe , thật quá ác độc.”
“Hiện giờ gia chủ Nam Cung gia , nhưng ít tử rời bỏ Nam Cung gia.”
“Bình thường thôi, xảy chuyện như , thư viện của họ còn Thiên Tôn một kiếm c.h.é.m nát, ai đầu óc mà ở nữa.”
“So , kết cục của Đông Phương gia lẽ còn hơn một chút.”
Đề tài dần dần kéo xa.
A Chiêu ôm lấy Tiểu Bạch, mang theo Tiểu Hôi lắng tai một lúc, thấy chẳng tin tức hữu dụng gì, liền xoay rời .
Ban đầu cô bé định dạo chơi vài ngày ở Thanh Vân thành, nhưng hiện giờ chen xuống hạng ba, cô bé chẳng còn tâm trạng nào nữa.
Lúc , cô bé chỉ nóng lòng tìm nơi tu luyện, sớm ngày đoạt vị trí đầu tiên, hoặc trực tiếp tiến Kim Đan kỳ.
...
"Boong… boong… boong!"
Tiếng chuông hùng hậu vang khắp Nhất Thiền Tông.
Trên bãi cỏ giữa chùa và tháp cao, một bầy chim sẻ nhảy nhót ríu rít.
Bất chợt, một con chim sẻ cảnh giác ngẩng đầu, "phạch" một cái bay vụt lên, những con khác cũng hoảng hốt vỗ cánh bay cao, vài cọng lông nhẹ nhàng rơi xuống bãi cỏ.
Một bóng từ từ đến từ phía tòa tháp.
Thiếu niên tăng nhân, mặc áo xám, tay chuỗi Phật châu, ấn đường một nốt chu sa đỏ khiến khuôn mặt vốn trang nghiêm càng thêm thánh khiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-247-a-chieu-bi-day-xuong-hang-ba.html.]
Hắn bước chậm rãi, dừng cửa chùa.
Trong ngoài chùa đều tỏa hương trầm, khí phảng phất mùi hương nhè nhẹ.
Hắn lâu, chẳng bao lâu liền một lão tăng bước , đến mặt .
Thiếu niên tăng nhân chắp tay, cúi hành lễ.
Trước mặt , linh lực vàng kim hiện , kết thành bốn chữ:
[A Di Đà Phật.]
Lão tăng thấy bốn chữ , khẽ trầm mặc một chút, cũng chắp tay niệm Phật, hỏi:
“Phật tử tìm lão nạp việc gì?”
Khóe môi thiếu niên tăng nhân khẽ cong, dòng linh lực vàng kim biến đổi, trở thành mấy chữ:
[Tiểu tăng xuất môn lịch luyện.]
“Được.”
Lão tăng lập tức gật đầu, nhận đáp ứng quá nhanh, vội ho nhẹ hai tiếng, bổ sung:
“Phật tử tu hành gặp bình cảnh, quả thật nên ngoài nhiều hơn.”
Thiếu niên tăng nhân chỉ mỉm , động.
Lão tăng do dự:
“Phật tử?”
Trước mặt thiếu niên, kim quang biến đổi:
[Xin cho chút linh thạch.]
Lão tăng: …
Kim quang hiện chữ:
[Ngài chẳng lẽ để tiểu tăng ngoài mà mang linh thạch?
Ngài đấy, tiểu tăng vốn chẳng giỏi hóa duyên.]
Lão tăng:
“Đưa, tất nhiên là đưa.”
...
Thiên Cơ Môn.
“Ha ha, bổn thiếu gia quả nhiên là thiên tài!
Chỉ cần nghiêm túc là thể dễ dàng đ.á.n.h bại cái kẻ vô danh , cả Phật tử Nhất Thiền Tông, Tang Nhất Chu của Bồng Lai đảo, Nguyệt Tri Phù của Kiếm Tông, đoạt ngôi đầu Thanh Vân bảng, ha ha ha!”
Tiếng kiêu ngạo vang vọng.
Cố Tầm Song thấy thì đau đầu, khẽ day thái dương.
Đứng mặt nàng, Tô Vi Nguyệt ngẩng đầu, thấy trời một đang bay loạn xạ.
Trời lúc chạng vạng, kẻ ngược sáng, nàng thấy rõ diện mạo:
“Đại sư tỷ, đó là ai ?”
“Tiểu sư của ngươi.”
Cố Tầm Song đáp, ngẩng đầu quát:
“Chư Hoài Phác, ngươi xuống đây cho !”
“Ha ha, bổn thiếu gia chính là tuyệt thế thiên tài, ha ha!!”
Chư Hoài Phác dường như chẳng thấy, vẫn lượn vòng vòng , ha hả.
Tô Vi Nguyệt: …
Nàng lặng lẽ dịch bước sang một bên.
Vừa dịch hai bước, ánh mắt Cố Tầm Song chợt nghiêm , tiện tay ném phiến ngọc thạch đang mài dở.
“Á!”
Tiếng hét t.h.ả.m vang lên, Chư Hoài Phác từ trời rơi thẳng xuống.
Ngay lúc sắp rơi chạm đất, một ống tay áo dài màu xanh nhạt bay , quấn lấy , kéo thẳng đến mặt Cố Tầm Song.
Nàng cúi đầu, thiếu niên quấn chặt như cái kén tằm, chỉ ló cái đầu nhỏ , mỉm :
“Vừa gọi ngươi, ngươi thấy ?”
Mới mười ba tuổi, gương mặt còn non nớt, Chư Hoài Phác lập tức lắc đầu nguầy nguậy như một cái lục lạc.
“Nhỏ tuổi điếc tai ?
Có cần mời y tu đến khám cho ngươi ?”
“Đại sư tỷ, là vui quá nên mới như .
Vừa nãy linh điểu của truyền tin đến, đoạt vị trí đầu Thanh Vân bảng .”
Chư Hoài Phác nở nụ lấy lòng:
“Ta nào dám giả vờ lời đại sư tỷ chứ.”
Cánh tay áo khẽ giật, Cố Tầm Song thu , thả liền lon ton chạy qua, mặt mày nịnh nọt, còn cẩn thận xoa bóp cánh tay nàng:
“Đại sư tỷ kéo cái nặng nề của về, chắc mỏi tay lắm.”
“Không mỏi.”
Nghe , lập tức :
“Không hổ là đại sư tỷ của , quả thật lợi hại.”
Ánh mắt bỗng liếc sang Tô Vi Nguyệt, liền hỏi:
“Đại sư tỷ, nàng là ai?”
“Tô Vi Nguyệt, tiểu sư mới sư phụ thu nhận.”
Chư Hoài Phác sững , vẻ mặt dám tin, lập tức túm áo Cố Tầm Song:
“Đại sư tỷ, chỉ bế quan một thời gian, thế mà còn là tiểu đồ sư phụ thương yêu nhất ?”
“, còn nữa .”
Chư Hoài Phác như sét đánh, lảo đảo lùi vài bước, phịch xuống đất, lấy tay áo che mặt thút thít:
“Không thể nào… Sớm thế bế quan, hu hu, thương tâm quá, đau lòng quá…”
Thật Tô Vi Nguyệt cũng từng qua cái tên Chư Hoài Phác.
Trong môn nhiều nhắc đến , thiên phú luyện khí cực cao, chỉ là tính tình… đặc biệt.
Ừ, đặc biệt, đặc biệt.
Tô Vi Nguyệt sang Cố Tầm Song, thấy nàng vô cùng bình thản, mặc kệ Chư Hoài Phác, nhặt viên ngọc thạch trở về, xuống tiếp tục mài.
Tô Vi Nguyệt: …
Nàng ngó cái , cái , chần chừ gọi khẽ:
“Tiểu sư .”
Chư Hoài Phác vẫn che mặt, chỉ lộ đôi mắt đen láy ấm ức nàng.
Tô Vi Nguyệt nở nụ rạng rỡ:
“Trước các sư sư tỷ nhắc đến tiểu sư , cực kỳ lợi hại.
Giờ gặp mặt, quả nhiên khí độ bất phàm, xứng danh thiên tài của Thiên Cơ Môn.”
Chư Hoài Phác nàng chằm chằm:
“Muội thật sự nghĩ ?”
“Dĩ nhiên là thật.”
Hắn lập tức bỏ tay áo, bật dậy, phủi phủi áo dính bụi, ngước mắt nàng chăm chú.
Hồi lâu, vẫn nhúc nhích.
Tô Vi Nguyệt mỉm :
“Tiểu sư ?”
Hắn hồn, bước lên mấy bước, với vóc dáng chỉ cao đến vai nàng, đưa một túi trữ vật:
“Tiểu sư đúng ? Nào, đây là quà gặp mặt tiểu sư tặng .”
Nụ mặt Tô Vi Nguyệt rạng rỡ hơn:
“Đa tạ tiểu sư !”
Vị tiểu sư tuy tính tình chút quái lạ, nhưng thì , dễ dỗ.
...
Đông Phương Mặc lau mồ hôi trán, thầm hỏi Vương lão:
“Vương lão, thế nào?”
Vương lão đáp khẽ:
“Che giấu .”
Đông Phương Mặc âm thầm thở phào:
“Vậy thì . Nay tu chân giới sóng ngầm cuồn cuộn, vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.”