A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 246: Gặp trộm ở Thanh Vân thành
Cập nhật lúc: 2025-09-29 07:26:14
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì nơi cách trận truyền tống gần, nên ít giống như A Chiêu, bước khỏi trận truyền tống hấp dẫn đến đây.
Rất nhanh, nơi hai đang đ.á.n.h vây quanh một đám xem náo nhiệt.
A Chiêu một lúc, đầu nghiêng nghiêng:
“Ủa? Kỳ lạ thật, hình như chỗ nào đúng.”
“Chậc, còn tưởng trò để xem.”
Tiểu Bạch liếc qua mấy cái, khẽ chậc lưỡi hai tiếng rút về trong giỏ lưng.
Tiểu Hôi hưng phấn kêu “chíp chíp” mấy tiếng, vỗ vỗ đôi cánh nhỏ.
Đây là đầu tiên nó tận mắt thấy đ.á.n.h .
A Chiêu đưa tay xoa xoa nó, tiểu gia hỏa cọ lòng bàn tay cô bé.
Ngay khi A Chiêu chuẩn rời , khóe mắt thoáng thấy một bóng dáng khác thường, cô bé liền vội vươn tay chộp lấy.
Sau đó, cô bé bắt một bàn tay.
Bàn tay đó đang nắm lấy túi trữ vật màu thiên thanh ở hông cô bé.
A Chiêu: “???”
Đối phương: “???”
Tên vốn đang ẩn , thoáng cái ngây ngẩn.
Con nhóc phát hiện ?
Hắn A Chiêu nhỏ bé, thấy cô bé còn sững , liền dùng sức giật mạnh, xé đứt sợi dây buộc túi trữ vật ở hông cô, hất tay cô bé xoay bỏ chạy, chớp mắt lẩn đám đông.
Mắt A Chiêu trừng lớn.
Đó là túi trữ vật do a tỷ cho cô bé, đó còn hình Tiểu Bạch do a cha thêu.
Không chút do dự, A Chiêu hét to:
“Có trộm!!”
Hét xong, cô bé khụy gối lấy đà lao vút lên, nhanh chóng đuổi theo tên trộm đang chen khỏi đám đông.
Cô bé vung chân quét ngang, quật ngã xuống đất.
đối phương linh hoạt nhảy tránh, A Chiêu chống tay xuống đất, bật nhảy lên cao.
Khi tên trộm còn kịp phản ứng, một cước của cô bé đá thẳng gáy .
“Bốp!”
Tên trộm đá bay ngoài, ngã sập lên một sạp hàng ven đường.
A Chiêu đáp xuống đất, liền lao đến mặt khi gượng bò dậy, đ.ấ.m thẳng một quyền bụng.
Đối phương đau đớn gập , ọe một ngụm mật vàng.
Khi cúi xuống, đầu hạ thấp, A Chiêu năm ngón khép , vai dẫn lực vung tay đ.á.n.h thẳng mặt .
“Bốp!”
Má trái tên trộm lập tức sưng vù.
“Cho ngươi dám trộm đồ của !”
A Chiêu tức giận trừng , gọn gàng rút Trói Tiên thừng , trói thành một cái bánh chưng.
Tiểu Hôi cũng nổi giận, vỗ cánh kêu chíp chíp, nhào lên mặt cào loạn, để mấy vết xước.
Mọi chuyện diễn nhanh chóng, đến khi A Chiêu trói xong thì đám đông mới phản ứng .
A Chiêu nhặt túi trữ vật, thấy dính chút bụi liền dùng Tinh Khiết Thuật tẩy sạch sẽ, đeo trở hông.
Cô bé tên trộm trói, băn khoăn:
Tiếp theo nên gì đây?
"Vút!"
Bên cạnh cô bé bỗng lóe lên một bóng .
A Chiêu lập tức cảnh giác, tay đặt lên chuôi Tiểu Hắc.
Người đến hai vị, mặc đạo bào màu bạch nguyệt, vạt áo thêu phù văn lạ mắt, khí chất chính trực.
Hai ngờ tiểu cô nương phản ứng nhanh như , liếc , đều thấy trong mắt đối phương sự ngạc nhiên lẫn do dự.
Lúc , A Chiêu trong đám đông :
“Là của Đạo Minh?”
Lại bĩu môi:
“Lúc nào cũng , đợi bắt trộm xong mới ló mặt .”
“ , vô dụng.”
A Chiêu:
Thì là Đạo Minh.
lúc , một trong Đạo Minh sắc mặt nghiêm , thoắt cái lao .
A Chiêu theo bản năng theo, chỉ thấy rút kiếm c.h.é.m thẳng một kẻ đang định lén chuồn.
Tên hoảng hốt rút đao ngăn đỡ.
Chỉ "choang" một tiếng, song đao hất văng, còn một cước đá thẳng ngực, bay ngược đập tường.
Người bước đến, vung tay, Trói Tiên thừng như linh xà trói chặt đối phương.
Đám đông ồ lên, xúm .
Có kẻ nuốt nước bọt, định lén rút lui, liền một thanh kiếm lạnh lẽo đặt ngay vai.
Hắn đầu , bắt gặp đôi mắt vô tình.
“Đường… Đường tiên tử, thật khéo.”
Hắn gượng.
Đường Nhược Âm lạnh:
“Ba các ngươi chắc là nhớ nhà lao lắm.
Mới thả sáng nay vội trộm đồ?”
“Ấy, Đường tiên tử, lời oan uổng quá.
Là tam trộm, với đại ca chỉ cãi đ.á.n.h thôi, ngươi đừng vu cho …”
Đường Nhược Âm thản nhiên quăng Trói Tiên thừng trói , trường kiếm khẽ hất áo lên.
“Đường tiên tử, nơi đông thế … …”
Hắn ngượng.
Lời còn dang dở, một nhát kiếm rạch áo , loạt xoạt mấy cái, sáu bảy túi trữ vật đủ màu lăn đất.
Đường Nhược Âm và Hoắc Triều Thần mỗi xách một tên, ném xuống đất mặt A Chiêu, cùng hành lễ:
“Đạo Minh: Đường Nhược Âm, Hoắc Triều Thần.”
“… Kiếm Tông, Minh… Lý Chiêu.”
A Chiêu ấp úng giới thiệu, cũng hành lễ đáp .
Trước khi , cô bé quyết định dùng tên giả.
Dù cái tên “Minh Chiêu” vẫn đang chễm chệ Thanh Vân Bảng, nên cô bé mượn họ a nương để che giấu phận.
Đường Nhược Âm kinh ngạc:
“Tiểu tiền bối là tiểu sư thúc tổ của Kiếm Tông?”
A Chiêu:
“Ngươi ? Không , , quen đó!”
Nói ba câu phủ nhận liên tiếp.
Đường Nhược Âm:...
Hoắc Triều Thần: …
A Chiêu: “Ờ.”
Cô bé vội chuyển chủ đề:
“Hai vị nhận ba ?”
Đường Nhược Âm ho khẽ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-246-gap-trom-o-thanh-van-thanh.html.]
“Bọn chúng là A Đại, A Nhị, A Tam, chuyên sống bằng nghề trộm cắp ở Thanh Vân thành, nhiều nhà lao của Đạo Minh vẫn chứng nào tật nấy.
May nhờ tiểu tiền bối kêu lên một tiếng, chúng mới kịp bắt trọn ổ.”
A Chiêu:
“Tên gì kỳ ?”
Tiểu Bạch nhịn chêm :
“ là nực .”
Theo lời Đường Nhược Âm, vì Thanh Vân thành Thanh Vân Thạch do Thiên Đạo ban, nên nhiều tử đầu hạ sơn đều đến đây để ngắm.
Đa phần đều thiếu cảnh giác, trải sự đời.
Ba nghĩ thủ đoạn:
Hai tên giả vờ đ.á.n.h gây chú ý gần truyền tống trận, còn tên dùng phù ẩn để trộm túi trữ vật.
Chúng thành công vô , bắt nhốt bao nhiêu cũng chừa, thậm chí còn đày khai thác mỏ, nhưng là tiếp tục trộm.
A Chiêu xong cảm thán:
“ là sở thích kỳ quái.”
Đường Nhược Âm: …
Đây cũng gọi là sở thích ?
“Đa tạ tiểu tiền bối tương trợ, bọn sẽ đưa chúng về Đạo Minh.
Người ở Thanh Vân thành nên cẩn thận.”
Đường Nhược Âm nhắc.
A Chiêu:
“Tại ?”
“Ở đây nhiều kẻ lừa đảo.”
A Chiêu ồ một tiếng, tỏ vẻ hiểu.
Cô bé nghĩ nghĩ, hỏi:
“Sao các ngươi là tiểu sư thúc tổ của Kiếm Tông?”
Hai , Đường Nhược Âm đáp:
“Tiểu tiền bối dễ nhận .
Bốn tuổi, mang trường kiếm, dắt theo linh thú tuyết trắng.”
A Chiêu: …
Hình như đúng thật.
Cô bé hỏi chỗ Thanh Vân Thạch, hai chỉ hướng cho cô bé.
A Chiêu ôm Tiểu Hôi vẫn còn đang cào mặt A Tam, cảm ơn tạm biệt bọn họ.
Vừa , cô bé cúi đầu với Tiểu Bạch:
“Tiểu Bạch, là ngươi đổi màu ?”
Tiểu Bạch:
“Sao tự lớn nhanh thêm chút .”
“Ta cũng lớn mà.”
A Chiêu thở dài, tiếc nuối.
Tiểu Bạch: …
“Có lẽ đổi tên cũng vô ích thôi.
Thôi, cứ đường hoàng .”
A Chiêu dứt khoát, bước cũng nhẹ nhàng hơn.
Cô bé vô cùng tò mò Thanh Vân Thạch trông .
Đi thẳng một đoạn đến cuối phố, cô bé ngẩng đầu gọi:
“Tiểu Bạch.”
“Ừ.”
“Đây là… đá?”
“.”
“Cao thật.”
“Dù cũng do Thiên Đạo dựng, cao chút là bình thường.”
Cuối phố, sừng sững một khối đá khổng lồ, dài cả trăm trượng, cao mấy chục trượng, như một vách đá xanh biếc, xa xa thấy.
A Chiêu mắt sáng, rõ hàng chữ khắc đó.
Ánh mắt cô bé lướt nhanh qua mấy cái tên xa lạ, dừng ở đầu danh sách Trúc Cơ bảng.
Trên đó rõ ràng khắc hai chữ "Minh Chiêu".
A Chiêu ngẩng cái tên của , thì thào:
“Thần kỳ quá.”
Tên của cô bé cứ mà khắc lên đó.
Cô bé tò mò hỏi Tiểu Bạch:
“Sao hòn đá tu vi của ? Ta với nó.”
Tiểu Bạch:
“Cái đó hỏi Thiên Đạo.”
“Có thể hỏi ?”
Tiểu Bạch: …
Tiểu Hôi vỗ cánh kêu:
“Chíp chíp~”
Tiểu Bạch:
“Câm miệng.”
Tiểu Hôi lập tức co ro .
A Chiêu:
“Không bắt nạt Tiểu Hôi.”
Tiểu Bạch hừ lạnh một tiếng.
Một hai thú tiến gần Thanh Vân Thạch.
Từ xa thấy cao, đến gần càng sừng sững.
A Chiêu ngẩng đầu cảm thán:
“Giống như Thiên Bích, chỉ là màu khác thôi.”
Mặt đá khắc tên vô cùng thẳng tắp.
"Vụt!"
Thanh Vân Thạch bỗng phát ánh sáng rực rỡ mà chói mắt.
Có hô lớn:
“Thanh Vân Bảng biến động !”
Mọi ánh mắt đồng loạt sang.
Chỉ thấy hai chữ “Minh Chiêu” đầu Trúc Cơ bảng khẽ rung động, một đạo kim quang chen xuống hạng hai.
A Chiêu: “???”