A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 244: Tiểu Hôi phá vỏ
Cập nhật lúc: 2025-09-29 05:49:36
Lượt xem: 64
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Lộc cộc!”
Khi Lý Kinh Tuyết đang ngẩn theo hướng nhi nữ biến mất, thứ gì đó từ bên chân nàng lăn qua.
Lý Kinh Tuyết định thần , liền thấy một quả trứng to cỡ Tiểu Bạch nhanh chóng lăn về phía A Chiêu rời .
Nàng: ???
Tiểu Hôi?
...
A Chiêu lén lút đến chân núi Tàng Kiếm phong, tìm Thập Tam Hạc trong đám tiên hạc đang ngủ.
Thân hình nó to hơn hẳn những con linh hạc khác, cái mào đỏ cũng rực rỡ nhất, A Chiêu dễ dàng nhận .
“Thập Tam, dậy !”
A Chiêu đưa tay vỗ nhẹ lên Thập Tam Hạc đang say ngủ.
Thập Tam Hạc chút kiên nhẫn mở mắt, nhưng khi thấy đ.á.n.h thức là A Chiêu, nó sững , cúi đầu dụi dụi mặt cô né, khe khẽ kêu vài tiếng, như hỏi cô bé chuyện gì mà nửa đêm tìm nó.
“Ta xuống núi lịch luyện, ngươi thể đưa đến trấn gần đây ?”
A Chiêu ngẩng đầu hỏi.
Ban ngày, A Chiêu nhận a nương xuống núi lịch luyện.
cô bé thật sự , nỡ cãi lời, cũng thấy a nương tức giận, nên nghĩ một cách tuyệt diệu:
Bỏ nhà .
Chỉ cần cô bé chạy , a nương giận cũng gặp cô bé.
Cô bé các tiểu tử khác trong học đường kể rằng, mỗi khi a nương của họ tức giận đều đ.á.n.h con nít.
A Chiêu tuyệt đối đánh, thế là quyết định lẻn .
Vậy nên, cô bé giả vờ ngủ, đợi đến nửa đêm mới trốn ngoài.
Tất nhiên, cô bé cũng để thư cho a nương, dặn đừng lo.
La la la, cô bé đúng là một đứa trẻ thông minh.
“Lộc cộc ~”
Chưa kịp leo lên lưng Thập Tam Hạc, A Chiêu thấy một tràng âm thanh lộc cộc từ xa đến gần, giống như vật gì đó đang lăn.
A Chiêu lập tức căng thẳng, chẳng lẽ a nương phát hiện, đuổi theo?
Không đúng, a nương bộ chứ lăn.
Nhìn về phía âm thanh truyền đến, A Chiêu thấy một quả trứng đầy vết nứt, vô cùng kinh ngạc:
“Tiểu Hôi?”
Tiểu Hôi một mạch lăn đến mặt cô bé dừng gấp, nóng lòng xoay vòng quanh cô bé.
A Chiêu chớp mắt, mơ hồ hiểu :
“Ngươi cùng ?”
Tiểu Hôi gật gật, cả quả trứng toát vẻ tủi .
A Chiêu chút khó xử:
“Ngươi to quá, mang theo tiện.”
Tiểu Hôi nhảy tại chỗ vài cái.
A Chiêu do dự, liếc Tiểu Bạch đang ngủ say trong giỏ lưng, :
“Tiểu Bạch thì khác, nó tuy cũng to, nhưng… ờ, nó tự .”
Tiểu Hôi lăn vài vòng lăn trở , như chứng minh:
Ngươi xem, cũng tự mà.
A Chiêu:
“… cũng , ngươi là một quả trứng, tự chạy thì kỳ lạ lắm.”
Tiểu Hôi: …
A Chiêu cảm thấy nó như mất mát, bèn xổm xuống, xoa lên vỏ trứng:
“Ngoan nào, a tỷ sẽ trở về, ừm… chắc hai mươi năm…
À , chắc lâu thế, chung sẽ cố gắng về sớm.”
Từ khi A Chiêu nhận nuôi, Tiểu Hôi thường bám theo, khiến cô bé nhớ đến Bạch Sơn Quân, nên cô bé nhận là a tỷ của Tiểu Hôi.
Cô bé vốn cũng hâm mộ Bạch Sơn Quân, gì cũng theo .
Thế nhưng bây giờ đến lượt một cái “đuôi”, , một “quả trứng bám đuôi”, A Chiêu thấy rắc rối, quá dính cũng chẳng .
Tiểu Hôi: !!!
“Cho nên, ngươi ở nhà ngoan ngoãn, đợi a tỷ về ?”
A Chiêu khuyên nhủ:
“Bên ngoài nhiều kẻ , lỡ bắt thì sẽ thành trứng rán, trứng hấp, trứng xào hẹ, bánh trứng…”
Nói đến đây, cô bé nhịn nuốt nước miếng, ăn.
Tiểu Hôi: …
Nó lặng lẽ lăn lùi một vòng.
A Chiêu thấy , tưởng nó sợ , theo nữa, bèn :
“Ta đây, ngươi ở nhà ngoan ngoãn, nhớ bảo vệ a nương.”
Nói xong, A Chiêu dậy, phủi áo, xoay định leo lên lưng Thập Tam Hạc.
“Chiếp ~”
A Chiêu khựng , nghi hoặc Thập Tam Hạc:
“Thập Tam, tiếng kêu của ngươi giống con non ?”
Thập Tam Hạc: …
“Chiếp chiếp ~”
Lại thêm hai tiếng non nớt.
A Chiêu:
Ủa, mỏ của Thập Tam động, mà âm thanh như phát từ phía ?
Cô bé đầu thì một tiếng “rắc” giòn tan, thứ gì đó vỡ .
Dưới ánh trăng mây che, tầm mờ tối, nhưng nhờ tu vi Trúc Cơ đại viên mãn, A Chiêu vẫn rõ, vỏ trứng Tiểu Hôi, vết nứt lan rộng.
Mắt A Chiêu trợn tròn.
Sắp phá vỏ ?
“Rắc! Rắc!”
Vết nứt nhanh chóng loang như mạng nhện.
“Chiếp!”
Tiếng chim non vang từ trong.
A Chiêu hoảng hốt:
“Tiểu Hôi, ngươi sắp phá vỏ ? Có cần giúp ?”
Trong vỏ vọng tiếng gõ, mỏ nhỏ nhọn màu vàng nhạt chọc thủng lớp vỏ.
“Rắc!”
Một mảnh vỏ rơi xuống, lộ cái lỗ đen ngòm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-244-tieu-hoi-pha-vo.html.]
A Chiêu nắm chặt tay, hồi hộp khích lệ:
“Tiểu Hôi, cố lên!”
Qua một lúc, một cái đầu ướt nhẹp, bé cỡ bàn tay nam nhân, đen nhánh, từ vỏ trứng chui .
Mắt nó còn mở, lảo đảo chạy về phía A Chiêu, nhưng vì phá vỏ, móng sức, cơ thể nghiêng sang một bên, suýt ngã.
“Tiểu Hôi!”
A Chiêu vội đưa tay đón.
“Chiếp chiếp ~”
Tiểu Hôi khẽ mổ lòng bàn tay cô bé.
A Chiêu hai tay nâng con chim non mềm mại, ướt át, nóng hổi, dám động, mừng sợ:
“Tiểu Hôi giỏi quá, ngươi phá vỏ !
Phải mang về cho a nương xem mới !”
Thế là cô bé vốn định bỏ nhà , giờ ôm Tiểu Hôi yếu ớt trong tay, vui vẻ chạy về nhà.
Lý Kinh Tuyết đang chọn mấy viên đan d.ư.ợ.c do luyện, chuẩn mang cho nhi nữ.
Chưa kịp cửa, tiếng chân gấp gáp, giọng A Chiêu vui mừng reo lên:
“A nương, a nương ~”
Lý Kinh Tuyết thoáng sững , vội chạy :
“A Chiêu?”
Con bé tự dưng về, bắt nạt ?
nàng lập tức thấy ánh mắt hân hoan của nhi nữ.
A Chiêu giơ cao con chim non đen nhánh trong tay, vui vẻ reo hò:
“Tiểu Hôi phá vỏ ~”
Lý Kinh Tuyết: …
Trái tim treo lơ lửng của nàng rốt cuộc hạ xuống, gặp kẻ là .
“A nương?”
A Chiêu nghiêng đầu, ngơ ngác nàng.
Lý Kinh Tuyết hồn, vội bước đến:
“Đưa a nương xem nào.”
“A nương, Tiểu Hôi hình như yếu lắm, suýt ngã đó.”
Lý Kinh Tuyết cẩn thận , đoán:
“Chắc phá vỏ tốn nhiều sức, để nó nghỉ một đêm.”
A Chiêu:
“Vâng ~”
Cô bé nghĩ nghĩ, để nó trong ổ đầy linh thạch cứng ngắc, mà cẩn thận đặt ổ mềm của Tiểu Bạch.
Sắp xếp xong, A Chiêu liền kể cho a nương quá trình Tiểu Hôi phá vỏ:
“A nương, để con kể cho …”
Trong khi hai mẫu tử vui vẻ trò chuyện, Thập Tam Hạc vẫn ngẩn ngơ tại chỗ.
Nó theo hướng A Chiêu xa, cúi đầu vỏ trứng vỡ vụn đất.
Nó bước nhã nhặn đến, cúi đầu từng ngụm ăn sạch mảnh vỏ trắng nõn .
...
“Chiếp chiếp ~”
Sau một đêm nghỉ ngơi, Tiểu Hôi khỏe hơn nhiều, đôi mắt tròn như hạt đậu vàng mở , móng vuốt cũng chắc khỏe, bộ lông ướt nhẹp nở phồng mềm mại, tròn trĩnh đáng yêu.
“Đáng yêu quá!”
A Chiêu Tiểu Hôi chạy vòng quanh , tim cũng tan chảy.
Tiểu Bạch hừ một tiếng, nhớ lời cô bé :
“Cho nên, ngươi đang bỏ nhà , thấy nó phá vỏ liền chạy về?”
“….”
A Chiêu ngẩn , chút chột :
“Hình như là .”
Tiểu Bạch:
“A nương ngươi hỏi gì ?”
A Chiêu nhớ , lắc đầu:
“Không, chắc bỏ nhà .”
Tiểu Bạch “ồ” một tiếng:
“Có lẽ a nương ngươi đó, nhất ngươi nên rõ với nàng .”
A Chiêu kinh ngạc:
“A nương ?”
Tiểu Bạch trừng cô bé:
“Ngươi thử nhớ xem ngươi kể với và a nương thế nào về việc Tiểu Hôi phá vỏ?”
“Ờ…”
A Chiêu cố nhớ:
“Ta , Tiểu Hôi bất ngờ đuổi theo khi đang bỏ nhà …”
Cô bé tiếp nữa... hình như lộ .
Thảm , a nương bỏ nhà , giận ?
Có đ.á.n.h như các a nương khác ?
A Chiêu rụt rè thò đầu cửa, a nương đang sắp xếp bình lọ trong sân.
Lý Kinh Tuyết nhãn cho từng bình, phòng khi tiểu nhi nữ nghịch ngợm nhầm lẫn.
Đột nhiên, nàng cảm nhận ánh mắt nhi nữ dán .
A Chiêu luôn ánh mắt sáng trong, mang chút ỷ , dù trốn vẫn dễ nhận .
Lý Kinh Tuyết đặt lọ xuống, con, vẫy tay.
A Chiêu lập tức chạy đến, kêu:
“A nương ~”
Lý Kinh Tuyết ôm con lên, dịu dàng hỏi:
“Sao ?”
“Ờ… con xin .”
A Chiêu cúi đầu, dám a nương.
“Con nên bỏ nhà .”
Lý Kinh Tuyết sững , bật :
“Không .”
Nghe a nương , A Chiêu kinh ngạc ngẩng đầu, thấy ánh mắt nàng tràn đầy ý , bèn hỏi:
“Người giận ư? Người cho con lịch luyện ?”
“Ta hề phản đối, chỉ là cần thời gian suy nghĩ.”
Lý Kinh Tuyết xoa đầu cô bé, mỉm :
“Bây giờ hiểu, nếu là , cũng sẽ chọn xuống núi lịch luyện.”
Ngày xưa, nàng cũng từng tự tin rong ruổi khắp nơi.
Nàng thể vì quá khứ của mà cản trở con.
Nàng sẽ hết sức bảo vệ để nhi nữ lớn lên khỏe mạnh, vui vẻ.